Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 202

“Chu Nhân Kiệt?”, Trương Trần nói trong sự nghỉ hoặc: “Đúng là ông ta có bản lĩnh này, trong cả Hoài Bắc hiện nay, số người có thể làm được như thế này không quá ba người, làm rối loạn mạch tượng thì dễ, nhưng để cô nàng ngốc nghếch như cô không phát hiện ra được thì không dễ chút nào”.

“Nhất định là ông ấy, nhưng ông ấy không biết làm như vậy thì tôi sẽ chỉ càng hận ông ấy hơn thôi!”, Chu Viên Viên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Trương Trần, anh có cách gì chữa khỏi cho người này không? Nếu không ông ấy sẽ đạt được ý đồ mất!"

“Có thì có, nhưng Chu Nhân Kiệt đã hao tâm tổn trí như thế, nếu tôi phá hỏng thì chắc chắn ông †a sẽ hận tôi chết mất. Hơn nữa, cho dù hôm nay người này tỉnh lại thì thân thể của ông ta cũng đã nát bét rồi, không sống được quá một tháng nữa đâu!”, Trương Trần nói thản nhiên.

“Anh đừng sợ, Trương Trần, nếu Chu Nhân Kiệt dám làm gì anh, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta!”, Chu Viên Viên nhìn Trương Trần với vẻ mặt nghiêm túc rồi nói.

Trương Trần bất đắc dĩ lắc đầu, không phải anh sợ, chủ yếu là vì anh không muốn can thiệp vào chuyện gia đình nhà người khác.

Tất nhiên là Chu Nhân Kiệt sẽ không để cháu gái mình bị gán cho tội danh giết người, vậy thì nhất định là ông ta có có mục đích riêng.


Trương Trần ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Lần này tôi có thể giúp cô, nhưng ông nội cô rất nham hiểm, cô không đấu lại được ông ta đâu!”

“Chẳng phải còn có anh đấy sao, thần y Trương!”, Chu Viên Viên dí dỏm nháy mắt.

“Chúng ta là bạn, anh nhất định sẽ giúp tôi đúng không? Chuyện này liên quan đến chuyện cả đời của tôi, nếu anh mà khoanh tay đứng nhìn thì tôi tiêu thật đấy!”

Chu Viên Viên cầm tay Trương Trần, vừa nói nũng nịu vừa lắc tay anh.

Thì ra Chu Nhân Kiệt đã suy xét đến tương lai, muốn gả Chu Viên Viên cho một tổ chức y học cổ truyền, như vậy thì nhà họ Chu sẽ càng thêm lớn mạnh.

Đương nhiên là Chu Viên Viên không đồng ý, vậy nên vì ép cháu gái mình đi vào khuôn khổ, Chu Nhân Kiệt đã tạo ra phiền toái, để Chu Viên Viên không thể sống được ở bên ngoài, tất nhiên sẽ phải ngoan ngoãn về nhà.

Trương Trần nghe mà cảm thấy nhức đầu, Chu Nhân Kiệt đúng là chẳng ra gì, có thể sánh với bà cụ Phương luôn rồi.

Anh chẳng thể hiểu nổi, mấy lão già ấy sống thọ thế rồi, có phải trong đầu chỉ toàn tính kế người nhà không?

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Chu Viên Viên, Trương Trần ngẫm nghĩ giây lát rồi đồng ý.

Anh thề là không liên quan gì đến việc Chu Viên Viên làm nũng hay dáng người nóng bỏng của cô ta, hoàn toàn xuất phát từ tư tưởng của một người bạn.

“Hề hề, anh tốt quá, ông nội tôi đã ra tay rồi thì sẽ không dễ gì dừng lại đâu. Anh ở đây với tôi đi, tôi sẽ nói với Thủy Y”, Chu Viên Viên cười hề hề nói.

Lông mày của Trương Trần dựng ngược lên, bây giờ anh muốn kéo dài thời gian, né tránh Phương Thủy Y còn chẳng kịp, làm gì có chuyện chủ động liên lạc? Thế là anh vội vàng ngăn cản Chu Viên Viên, nói với vẻ mặt ỉu xìu: “Cô ấy muốn ly hôn với tôi, bây giờ tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi, không cần nói!"


“Ly hôn? Đuổi anh ra ngoài? Thật à?”, Chu Viên Viên sửng sốt, cô ta vội vàng hỏi.

“... Tôi thấy cô có vẻ rất hưng phấn thì phải?”,

Trương Trần nói với vẻ lạ lùng.

“Ha ha, ha ha... Đâu có, tôi quan tâm một chút thôi mà. Anh mau cứu người đi, tôi phụ giúp cho anh”.

Trương Trần gật đầu, anh không nghĩ nhiều gì cả, lấy kim ra bắt đầu châm cứu.

Lần này cũng coi như gián tiếp thi đấu với Chu Nhân Kiệt.

Phải thừa nhận rằng tiếng tăm của Chu Nhân Kiệt ở Hoài Bắc không phải cái danh hão, Trương Trần cũng mất rất lâu mới dần dần khống chế được khí huyết tàn tạ của bệnh nhân này.

Sau khi kiểm soát được tình hình của bệnh nhân, Trương Trần mới rút bốn cây kim trên cổ bốn người đàn ông ngoài cửa ra.


Bốn người đàn ông vừa hoạt động được là lập tức muốn cho Trương Trần biết tay, lúc này Chu Viên Viên đẩy cửa vào, nhìn bốn người họ mắng: “Bệnh nhân tỉnh rồi, đưa ông ta cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát....

Bốn người đàn ông hơi híp mắt lại, sau đó nhìn Trương Trần thật kỹ rồi lẳng lặng đưa người đi.

Bọn họ nhét bệnh nhân vào trong xe, người có nốt ruồi trên ghế phụ lấy điện thoại ra, chỉ một lát sau, anh ta nói cung kính: “Ông Chu, thất bại rì

“Con bé đó có bản lĩnh ấy?”, trong điện thoại, Chu Nhân Kiệt nói ngạc nhiên.

“Không phải cô chủ, mà là một người đàn ông trẻ tuổi. Lúc bọn tôi ngăn cản anh ta, anh ta đã làm bọn tôi bất động”, người đàn ông có nốt ruồi nói.

“Trương Trần? Chẳng phải cậu ta đi chúc thọ Trương Khánh Long sao? Về nhanh thế à?”, Chu Nhân Kiệt lẩm bẩm nói rồi cười khế: “Được rồi, các cậu về trước đi. Lão già đó không còn tác dụng gì nữa, tùy tiện cho ít tiền rồi đuổi đi!”

Trong phòng khám, Trương Trần cũng chẳng có nơi nào để đi, bèn ở luôn đây khám bệnh. Chu Viên Viên thì ra ngoài mua thuốc, dù sao phòng khám này cũng mới khai trương, còn thiếu rất nhiều thứ.

Bình Luận (0)
Comment