Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 219

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”

Phương Thủy Y kéo tay Trương Quốc Hồng, chính cô cũng cảm thấy mất mặt rồi. Tính cách của Phương Thủy Y khá cổ hủ, mặc dù cô thích giàu sang, nhưng vẫn phải đường đường chính chính.

Cô không biết vì sao ông chủ Mạt Lâm lại giúp cô, có thể là bởi vì thích cô thật, nhưng Phương Thủy Y còn chưa từng gặp mặt thì lấy đâu ra tình cảm?

Còn nữa, cô không cho rằng một ông chủ lớn như thế lại thích khuôn mặt này của mình. Cô cũng không muốn nợ người ta điều gì, đây chính là lý do cô lén uống thuốc ngủ trong biệt thự sau khi nhắc tới việc ly hôn với Trương Trần.

Chết là mọi chuyện sẽ chấm dứt hết.

Không ai biết suy nghĩ của Phương Thủy Y, cô phờ phạc xua tay, nói: “Trương Trần, anh về đi, tôi không sao nữa rồi!”

Trương Trần nhíu mày, anh mang bữa sáng tới trước mặt Phương Thủy Y, nói: “Vậy được rồi, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt”.

“Thực ra có chuyện gì thì em có thể nói với anh, anh không phải Trương Trần trước kia nữa rồi....


Bờ môi Phương Thủy Y hơi mấp máy, nhưng đến cùng vẫn không không nói gì thêm.

Hiện tại anh đã làm quá nhiều chuyện rêu rao rồi, anh có thể nói hết những thế lực của mình ra cho Phương Thủy Y biết, nhưng như vậy đồng nghĩa với việc Phương Thủy Y sẽ bị liên lụy tới.

Lần trước ở tỉnh An Hoa suýt thì dính tới nhà họ Trương, hiện tại năng lực của anh vẫn còn quá nhỏ bé, nếu kéo Phương Thủy Y về phía mình thật, đến lúc đó chính anh còn không lo nổi cho mình, sao có thể bảo vệ được cô?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================

Sau khi đi khỏi đó, Trương Trần tới phòng khám. Chu Viên Viên đã khôi phục rất nhiều sau khi dùng thuốc của Trương Trần. Tâm trạng của cô ta rất hồ hởi, thỉnh thoảng lại nhìn Trương Trần một cái, sau đó cười tủm tỉm tiếp đón những bệnh nhân tới khám bệnh.

“Trương Trần, đồ lười, anh ra đằng sau sắc thuốc đi!”, Chu Viên Viên đưa thuốc cho Trương Trần và nói.

“Được”, Trương Trần gật đầu.

Lúc này, một chiếc xe bỗng dừng lại ở bên ngoài khiến Chu Viên Viên cảm thấy kỳ lại. Nơi này là phố dành cho người đi bộ, chỉ có người đi xe máy tới đây chứ chưa gặp ai lái ô tô tới đây bao giờ.

Cửa xe mở ra, một ông lão mặc áo đuôi tôm chậm rãi bước tới. Mái tóc ông ta bạc phơ, nhưng khí chất sắc bén trên người lại khiến người ta không chú ý tới tuổi tác của ông ta.

Ông lão ấy đứng ở đó mà như một vùng trời, biểu cảm lạnh lùng khiến người ta cảm thấy áp lực một cách khó hiểu.

Chu Viên Viên cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng cô ta là bác sĩ, thấy khách tới thì vẫn phải nói khách khí: “Ông à, ông có vấn đề gì?”


Ông lão liếc nhìn Chu Viên Viên rồi nói thản nhiên: “Tôi tìm Trương Trần....

Chu Viên Viên gật đầu, gọi lớn tiếng vào trong. Trương Trần vén rèm ra ngoài. Lúc nhìn thấy ông lão ấy, anh đứng ngây ra tại chỗ như bị điện giật.

“Trương Trần, anh sao vậy?”, nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của Trương Trần, Chu Viên Viên hỏi với vẻ quan tâm.

“Không, không sao”, Trương Trần hoàn hồn lại. Anh lại nhìn về phía ông lão kia, nhưng lần này anh đã lấy lại bình tĩnh, không còn bị áp chế vì khí thế của đối phương nữa. Anh, vẫn là Trương Trần như thường ngày.

“Ra ngoài nói?”, Trương Trần nhìn ông lão bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Được!”, ông lão cũng rất kiệm lời, gật đầu rồi đi thẳng ra cửa.

Chu Viên Viên lo lắng nhìn Trương Trần. Cô ta biết thân phận của Trương Trần không bình thường, nhưng có vẻ như ông cụ này không phải bạn của Trương Trần, trông khuôn mặt lạnh lùng ấy thì giống kẻ thù hơn.

Chu Viên Viên vội vàng nhìn ra ngoài phòng khám, cô ta lập tức ngạc nhiên há to miệng.

Chiếc xe ấy là một chiếc Bentley, nhưng điều khiến người ta không thể bỏ qua được là biển số xe, là biển của thủ đô, a88888, ở thủ đô mà chỉ có tiền thôi thì không thể có được biển số xe như thế này được.

“Đừng lo, tôi đi một lát là sẽ về ngay”, Trương Trần an ủi một câu rồi đi về phía ông lão.


Hai người trầm mặc không nói gì, mãi đến khi tới một góc ngoặt vắng người, bọn họ mới dừng lại.

Trương Trần quan sát ông lão trước mặt với đôi mắt vô cùng phức tạp. Ông lão này đã từng bế anh, chơi với anh, nhưng bây giờ tới để kiếm chuyện sao? Nhà họ Trương không ngồi nhìn được nữa à?

Người đứng trước mặt anh là quản gia nhà họ Trương ở thủ đô. Tuy răng chỉ là quản gia, nhưng e rằng ông ta còn có quyền thế hơn cả nhà họ Mạc ở thủ đô, thậm chí ở nhà họ Trương ông ta cũng có quyền lên tiếng nhất định.

“Nhà họ Trương bảo ông tới?”, Trương Trần ngưng suy nghĩ, hỏi một cách lạnh lùng.

“Cậu chủ, cậu vẫn không thay đổi chút nào”, ông lão quan sát Trương Trần rồi thở dài nói.

Ông lão dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cậu quá nhỏ bé, nhà họ Trương không hề chú ý tới cậu, tự ông già này đến đây, mục đích là để khuyên nhủ cậu!”

“Ha ha, thôi đi thì hơn, quản gia của nhà họ Trương gọi tôi là cậu chủ, Trương Trần tôi không dám nhận, có gì cứ việc nói thẳng đi!”, giọng nói của Trương Trần không dịu đi chút nào.

Khuyên? Lấy cái gì ra khuyên? Chỉ bởi vì nhà họ Trương có thế lực lớn, anh là một đứa con riêng, trở thành vết nhơ của nhà họ Trương, mẹ anh cũng vì vậy mà nhắm mắt xuôi tay, dựa vào đâu mà bảo. anh bỏ qua?

Bình Luận (0)
Comment