Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 224

“Trương Trần, chuyện gì vậy?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi, cô ta biết Trương Trần sẽ không nói bậy bạ.

“Thuật ngữ “Thể chất dị ứng với phấn hoa” không còn lạ gì nhưng một khi tiếp xúc với thứ gì đó dị ứng thì sẽ xảy ra chuyện. Vì cô ấy là thể chất dị ứng, tôi vừa xem thử, thành phần bên trong có dừa cũng ảnh hưởng đến cô ta, thậm chí còn mạnh hơn cả phấn hoal”, Trương Trần bình thản nói.

“Mỹ Hân, có phải như những gì anh Trương nói không?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi.

“Chị, em đúng là dị ứng với phấn hoa nhưng sao dừa này lại bị dị ứng hơn phấn hoa được?”, Tôn Mỹ Hân phản bác.

“Đúng vậy, Mỹ Hân, tôi thấy tên này đang gạt mọi người thôi. Cô ăn một miếng cho anh ta xem, nếu không có vấn đề gì, mấy anh đánh anh ta”, một thanh niên tóc vàng lớn tiếng nói.

“A Vỹ, sao cậu thô tục vậy?”

“A Vỹ nói vậy cũng không sai, nếu tên này muốn gạt thì chúng ta sẽ không bỏ qua cho anh ta”.

Đám người Đoàn Tân Nguyên nhao nhao nói, họ muốn Tôn Mỹ Hân vạch trần Trương Trần.

Tôn Mỹ Lâm cũng khó hiểu nhìn Trương Trần nói: “Anh nói thẳng đi!”


“Cô hỏi cô ta xem có phải khi ăn dừa thì có cảm giác hơi buồn nôn, hơn nữa đầu cũng hơi choáng!”, Trương Trần nói: “Nếu đúng như vậy thì không thể ăn”.

“Chị, em không có”, không đợi Tôn Mỹ Lâm hỏi, Tôn Mỹ Hân đã vội nói.

Trương Trần lắc đầu cũng không nói thêm gì, lúc này đã hoàn toàn chứng thực chuyện Trương Trần lừa gạt người.

“Trương Trần, có phải anh nhìn lầm rồi không?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi.

Trương Trần nhíu mày sau đó lắc đầu, khẳng định nói: “Tôi không thể nhìn lầm được, nếu không cũng uổng công làm nhiều năm như vậy. Rất đơn giản, em gái cô đang nói dối, còn tại sao cô ta nói dối thì cô phải hỏi cô ta rồi”.

Dù giọng của Trương Trần không lớn nhưng vẫn đủ để người trong phòng VIP nghe được.

Lúc này Đoàn Tân Nguyên đập bàn mắng: “Mịa nó, cái tên lừa đảo này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Mỹ Hân, có phải như anh ta nói không?”

“Có phải hay không trong lòng cô tự rõ. Còn cái bánh này, thật sự không thể ăn, tôi không còn gì để nói nữa”, Trương Trần nói.

Tôn Mỹ Lâm cũng nhíu mày, chẳng qua chỉ là một miếng bánh kem thôi, cô ta nói: “Mỹ Hân, em đừng ăn nữa, về nhà chị mua cho em cái khác”.

“Chị Mỹ Lâm, anh ta là tên lừa đảo, chị còn tin anh ta à?”, Đoàn Tân Nguyên hơi đố ky nói. Cái tên khốn này có cái gì mà có thể khiến Tôn Mỹ Lâm che chở cho anh ta vậy chứ?

“Chị, em không sao, chị yên tâm!”, Tôn Mỹ Hân nhìn bạn học của mình, sau đó căn một miếng bánh kem.

Nếu cô ta nghe lời của chị mình thì sẽ khiến bạn của cô ta mất mặt. Cô ta còn phải học ba năm nữa, không thể đắc tội với người ta vì chút chuyện nhỏ này được.

“Tốt, Mỹ Hân lợi hại ghê!”, một cô gái hét lên, những người khác cũng khinh bỉ nhìn Trương Trần, giống như đang hỏi phản ứng mà anh nói đâu?

“Đúng là thiếu kiến thức!”, Trương Trần thản nhiên nói, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng VIP, anh chẳng hơi sức đâu mà tức giận với đám người này.

Thấy vậy, Tôn Mỹ Lâm cũng đuổi theo ra ngoài.


Mặc dù Tôn Mỹ Hân hơi buồn nhưng vẫn ở lại chơi với bạn của mình.

Bên ngoài, Trương Trần thấy trời cũng đã tối, chắc bên Tôn Khuê Minh đã chuẩn bị gần xong rồi.

Tôn Mỹ Lâm đi đến cạnh Trương Trần, cô ta do dự một lát mới nói: “Mỹ Hân không sao, lúc tôi ra ngoài, nó vẫn ổn”.

“Ngoài trúng độc nặng, cô đã từng thấy ăn thứ gì thì sẽ lập tức gây chết người chưa?”, Trương Trần hỏi ngược lại.

Lúc này, trong phòng VỊP vang lên tiếng thất thanh. Tôn Mỹ Lâm vội vàng chạy vào, mở cửa ra chỉ thấy Tôn Mỹ Hân năm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

“Mỹ Hân, em sao vậy?”, Tôn Mỹ Lâm lay Tôn Mỹ Hân hỏi, sau đó nhìn bạn của cô ta lạnh lùng nói: “Chuyện gì thế này? Giải thích không rõ ràng thì dù các cô cậu có lai lịch thế nào, tôi cũng không bỏ qua đâu!”

“Bọn em không biết, chị vừa ra ngoài, cậu ấy đã ngã xuống rồi!", một cô gái nói.

Đoàn Tân Nguyên cũng nói: “Tôn Mỹ Lâm, bọn tôi không làm gì em gái chị cả, mọi người đều thấy cả.

“Bọn tôi đã gọi cấp cứu rồi, lát nữa xe cấp cứu đến, nếu không có chuyện gì khác thì bọn tôi đi trước đây”.

Một đám người chen chúc nhau ra khỏi phòng VỊP, bắt đầu nói: “Không lẽ thật sự bị dị ứng sao?”

“Ha ha, sao có thể, nếu thật sự như những gì tên ngốc đó nói, vậy thì tôi cũng có thể làm bác sĩ rồi.


“Vậy giải thích thế nào về tình trạng của Tôn Mỹ Hân?”

“Có thể cậu ta bị bệnh gì đó khó nói, cái này ai mà biết được. Chúng ta mau đi thôi, kẻo lại liên lụy đến chúng ta”.

“Vậy được rồi, tôi đã đặt một phòng VỊP ở quán bar, chúng ta tiếp tục đến đó chơi đi”, có người cao giọng nói.

“Được, đó là địa bàn của Lâm Gia, tôi vẫn chưa đến đó”.

Một đám người cười ha ha ra khỏi khách sạn. Tôn Mỹ Lâm ôm Tôn Mỹ Hân ở trong phòng VIP, cô ta bỗng nhớ ra gì đó vội chạy ra ngoài.

“Trương Trần, anh đang ở đâu?”

Nhưng lúc này nào còn thấy bóng dáng của Trương Trần trong khách sạn nữa.

Trong lúc cấp bách, Tôn Mỹ Lâm chỉ có thể đưa Tôn Mỹ Hân đến tầng một khách sạn đợi xe cấp cứu đến.

Còn Trương Trần lại nhíu mày, anh không để ý đến bên Tôn Mỹ Hân nhưng có một chuyện khác khiến anh thấy không đúng.

Bình Luận (0)
Comment