Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 235

“Anh tới rồi à?”

Trương trần gật đầu, Chu Viên Viên cắn môi nói: “Vừa nãy, vừa nãy Thủy Y gọi cho tôi”.

Tim Trương Trần thắt lại: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu, cậu ấy hỏi có phải anh ở chỗ tôi không, bảo anh có thời gian thì đi làm thủ tục li hôn, dù sao anh cũng rời đi mấy ngày rồi”, Chu Viên Viên nhỏ. giọng nói.

“Tôi biết rồi”, Trương Trần thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn phải đi tới bước này, xem ra không tránh được nữa rồi.

Chu Viên Viên nhìn Trương Trần, do dự hỏi: “Hai, hai người thật sự sẽ li hôn sao? Anh không thích cậu ấy nữa à?”

Lúc Chu Viên Viên hỏi câu này, cô ta vội vàng cúi đầu không dám nhìn Trương Trần, hình như trông còn hơi hổ thẹn nữa.


Nhưng Trương Trần lại không hề chú ý tới Chu Viên Viên. Anh cười bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Thích với không thích gì chứ? Chắc chắn là có thích rồi, nhưng tôi nghĩ có lẽ cũng chỉ tới vậy thôi. Dù sao cũng sống chung với nhau lâu như vậy rồi, tới cỏ cây còn có cảm xúc nữa là”.

“Còn về chuyện li hôn, tôi nói rồi, chỉ cần chính miệng cô ấy nói thì tôi sẽ đồng ý”.

“Vậy sau này anh dự định thế nào?”, Chu Viên Viên bĩu môi. Lúc đầu cô ta định nói mặc dù chỗ cô †a cũng chả ra làm sao, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phá lệ chứa chấp Trương Trần. Nhưng lời nói đến miệng lại không có cách nào thốt ra.

“Còn có thể thế nào nữa, xử lý xong xuôi chuyện bên này rồi trở về thủ đô thôi. Vừa hay li hôn rồi thì tôi cũng chẳng còn gì phải vướng bận nữa”, Trương Trần khẽ cười.

“ỒI", Chu Viên Viên gật đầu, bỗng dưng cảm thấy có chút mất mát.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, Triệu Chí Hào vội vội vàng vàng chạy vào.

Vừa bước vào cửa nhìn thấy Trương Trần ông ta liền thở hổn hển nói: “Cậu, Cậu trương, không xong rồi, xưởng thuốc của chúng ta bị niêm phong rồi, mẹ nói”

Triệu Chí Hào chửi lấy chửi để. Bây giờ xưởng thuốc chính là đứa con tinh thần của ông ta, lô thuốc điều trị bệnh tim cũng đang được tiến hành sản xuất đại trà. Vừa nhìn là thấy lợi nhuận vô cùng lớn, ngoài ra còn có một loại thuốc khác cũng đang trong quá trình thử nghiệm và đạt được những. thành quả đầu tiên.

Phong tỏa như vậy chẳng khác nào như đang moi móc tim gan của ông ta. Nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng được ông ta đang căm phãn tới mức nào.

“Đừng vội, bọn họ niêm phong vì lí do gì?”, Trương Trần chau mày hỏi.

Triệu Chí Hào thở hổn hển nói: “Nói là kiểm tra an toàn và trang thiết bị, tôi nói thế nào cũng không có tác dụng, thậm chí ngay cả người có thể đứng ra nói chuyện cũng không thấy đâu”.

“Vậy rốt cuộc ông có vi phạm không?”


“Không có!”, Triệu Chí Hào bất lực nói: “Tất cả thiết bị đều là loại mới, kĩ thuật thì càng không phải nói. Hôm qua sau khi cậu thông báo cho tôi, tôi đã cho tiến hành kiểm tra lại một lượt ngay trong đêm, chắc chắn không có vấn đề gì!”

Đang nói, điện thoại Triệu Chí Hào lại reo lên, ông ta vội vàng bắt máy, sau đó tức giận bóp chặt điện thoại trong tay.

“Chuyện gì vậy?”, Trương Trần hỏi.

“Thì vừa nấy đấy, người bên bộ phận kiểm định lại hành động rồi. Bọn họ đã cho ngưng sản xuất và tiến hành kiểm tra một số công nghiệp của tập. đoàn Triệu Thị. Trước mắt tạm thời phải ngừng kinh doanh!”, Triệu Chí Hào căn răng nói.

“Tốc độ cũng nhanh thật!”, ánh mắt Trương Trần thâm trầm, đánh chết anh cũng không tin đằng sau chuyện này không có người nhúng tay vào.

Mà theo những gì anh biết, ở một nơi gần Hoài Bắc như thế này, chỉ có vài người mới có thể làm tới mức này, cục trưởng Hàn của cục cảnh sát không có động cơ, chắc chắn không phải ông ấy.

“Điều tra ra là ai làm chưa?” Trương Trần hỏi. Triệu Chí Hào lắc đầu: “Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, tôi đã cho người đi điều tra rồi nhưng trước

mắt vẫn chưa có kết quả”.

“Hahaha, sếp Trương, không cần điều tra nữa. Anh đắc với tội ai mà bản thân còn không rõ à?”


Lúc này, một tiếng cười vang lên, chỉ thấy Bạch Thu Nghiệp chắp hai tay sau lưng thong thả đi tới.

“Bạch Thu Nghiệp!”, Chu Viên Viên ngạc nhiên. Triệu Chí Hào cũng nhìn người đang bước tới với ánh mắt thâm trầm cùng vẻ mặt không chào đón.

Trương Trân khinh thường nói: “Dựa vào một tên ăn hại như ông thì vẫn chưa có bản lĩnh đó, tôi e là ông đã liên hệ với người nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn rồi nhỉ?”

Sắc mặt Bạch Thu Nghiệp trở nên khó coi khi bị sỉ nhục thẳng mặt là tên ăn hại, ông ta trầm giọng nói: “Trương Trần, cho dù là mèo cảnh hay mèo nhà bắt được chuột thì nó cũng là một con mèo ngoan. Quan trọng là sản nghiệp của mày đã bị niêm phong rồi, đây mới là sự thật!”

“Mày dám vươn tay tới Thành phố trường Minh của tao, lại còn dùng thủ đoạn gian xảo để giải quyết Lâm Tái Quốc, không những vậy còn có thể khiến tên ăn hại Lam Hiên đó phải đầu hàng, nhưng thế thì đã sao chứ?”

Trương Trần cười khinh thường: “Ông thấy được bao nhiêu con chó đủ sức để căn chết chủ nhân của mình rồi?” “Láo toét!", Trương Trần một câu vô dụng, hai câu nói ông ta chó khiến Bạch Thu Nghiệp vô cùng tức giận. Bị một tên nhỏ tuổi hơn mình lăng mạ như vậy, dù khả năng nhãn nhịn của ông ta có tốt tới đâu cũng không thể kiềm chế nổi.

“Trương Trần, đừng trách là tao chưa chừa cho mày một con đường sống. Mặc dù người của nhà họ Nhiễm ở Nam Sơm cũng có ra tay, nhưng một màn này vẫn cho tao sắp xếp. Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời tao, giao tất cả thành quả của tập đoàn Mạt Lâm cho tao, sau đó quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội, tao sẽ tha cho mày một lần”.

Bình Luận (0)
Comment