Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 244

“Bốp!", bà cụ vội vàng bước tới giáng cho Phương Thiên Quang một cái tát rồi nói to: “Anh à, thăng con ngỗ ngược này của tôi phát điên ấy mà, xin anh bỏ quá cho. Các anh cũng có thù với tập đoàn Mạt Lâm thì chúng ta trò chuyện có được không?”

“Thăng Hai, mày không quỳ xuống cho mẹ, dám vô lễ với anh đây à?”, bà cụ Phương quát.

Phương Thiên Quang chẳng cần nghĩ ngợi gì cả, ông ta quỳ xuống ngay, cho dù bây giờ bảo ông ta chặt một cánh tay hoặc là tặng đứa con gái đang đi học cho người khác thì ông ta cũng chịu, chỉ cần trả được món nợ của nhà họ Phương là được.

“Chậc chậc chậc”, người của tập đoàn Xương Thịnh cười trào phúng, hẳn thật sự coi thường cái nhà họ Phương rác rưởi này, nhưng cấp trên ra lệnh thì hăn chỉ có thể làm theo thôi.

“Đứng lên đi, tối nay tài chính sẽ được gửi tới, nhưng trước lúc đó, tôi muốn xem quyết tâm của các người. Làm mẫu đi xem nào, đập phá tập đoàn Mạt Lâm cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi tổn thất kinh tết”

“Đứng ngây ra đó làm gì nữa, không nghe thấy anh đây nói gì à?”, bà cụ Phương cầm lấy danh thiếp của người kia rồi nói to ra lệnh.

Thế là những cánh cửa xoay và cửa sổ sát đất của tập đoàn Mạt Lâm nhanh chóng bị đám Phương Thiên Quang đập vỡ. Trương Trần đứng trên tầng cao nhất nhìn thấy tất cả, anh nhíu mày lại.


“Được rồi, chuyện làm ăn bàn đến đây rồi, bên dưới xảy ra một số chuyện”, Trương Trần trầm giọng nói.

Mặc dù những ông chủ này vẫn chưa thỏa mãn, nhưng ai nấy đều rất vui, ít nhất bọn họ đã tiến hành được bước đầu tiên là tiếp xúc với tập đoàn Mạt Lâm.

Triệu Chí Hào vội vàng tới đó nhìn, lúc này chuông điện thoại của ông ta cũng vang lên.

“Cậu Trương, có thể nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn đã hành động rồi, người trong điện thoại nói là nhà họ Phương lại có nguồn tài chính mới, bù vào mọi lỗ hổng”.

Triệu Chí Hào suy tư một lát rồi nói. Hiện tại dám chống lại tập đoàn Mạt Lâm một cách trằng trợn như thế, trong các đối thủ của bọn họ thì nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn là có khả năng nhất.

Trương Trần gật đầu nói thản nhiên: “Đám Phương Thiên Quang vừa đập vỡ kính ở bên dưới, chắc là đã nhận được tin có nguồn đầu tư, đúng là loại tiểu nhân đắc chí, ông đi xử lý đi!”

“Tôi hiểu”, Triệu Chí Hào gật đầu, dẫn những ông chủ kia và mấy chục bảo vệ xuống tầng một.

“Các người là ai, thật to gan, dám tới đây gây chuyện!”

Vừa ra tới cổng là nhóm bảo vệ đã bao vây người nhà họ Phương lại, những ông chủ vừa được lợi trên tầng nhao nhao đứng ra.

Lúc này không nịnh bợ thì còn chờ đến năm nào nữa?


“Không cần nói nhiều với bọn họ, cứ báo cảnh sát là được, lũ cặn bã xã hội này cứ phải gô cổ lại!”

Những ông chủ này thi nhau thể hiện, quát tháo người nhà họ Phương.

“Các người là cái thá gì mà dám gào thét trước mặt tập đoàn Xương Thịnh, không muốn sống yên hả?”, Phương Thiên Quang đã tức bốc hỏa từ lâu rồi, bây giờ có người đứng sau chống lưng, ông ta lập tức mắng lại những ông chủ ấy.

Nghe đến tập đoàn Xương Thịnh, sắc mặt ai nấy đều thay đổi. Nếu nhäc đến ngôi sao mới nổi thì chính là tập đoàn Mạt Lâm đăng sau bọn họ, nhưng nói tới tập đoàn nổi tiếng có sức ảnh hưởng thì tập đoàn Xương Thịnh hoàn toàn xứng danh.

“Ồ, tập đoàn Xương Thịnh à?”, Triệu Chí Hào bước lên trước, nói một cách trào phúng: “Một con chó mà nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn thả ra dẫn theo một đàn chó con đến tập đoàn Mạt Lâm cần người, đúng là trung thành thật đấy!”

Sắc mặt của người đại diện cho tập đoàn Xương Thịnh trở nên khó coi, hän hừ lạnh một tiếng, nói: “Mạt Lâm sớm muộn gì cũng sụp đổ, các người cứ gỡ được niêm phong cho các xưởng thuốc của mình đi đã rồi nói!”

“Chuyện này không cần các người phải lo, hiện tại đang ở địa bàn tư nhân của tập đoàn Mạt Lâm, các người đập hỏng đồ của bọn tôi, định để tiền lại rồi cút, hay là vào trong uống trà? Tự chọn đi!”

“Đương nhiên là phải cút ra khỏi địa bàn Mạt Lâm trước đã, bảo vệ của bọn tôi không phải để trang trí thôi đâu!”


Triệu Chí Hào vừa dứt lời, nhóm bảo vệ đồng loạt rút gậy bảo vệ ra.

“Ha ha, đợi đó, đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi, các người sẽ phải trả giá vì những gì đã làm!", người đại diện của tập đoàn Xương Thịnh lấy một tấm séc ra vứt trên mặt đất, sau đó xoay người rời khỏi đó.

“Ha ha, Tổng giám đốc Triệu đúng là uy phong, cửa kính đều do tôi đập, các người làm gì được hả?”, Phương Thiên Quang cười ha ha, nhìn vẻ mặt âm trầm của Triệu Chí Hào, ông ta chỉ cảm thấy sung sướng.

“Nực cười, chỉ là một quân cờ mà cũng huênh hoang đắc ý!", Triệu Chí Hào nghiến răng nói.

“Có phải quân cờ hay không đều không quan trọng, cứ làm các người thấy tởm là được. Muốn đòi tiền bồi thường kính thì không có, cùng lắm tôi đi với các người một chuyến!", Phương Thiên Quang cười khinh khỉnh. Vừa rồi ông ta còn quỳ trước mặt ông chủ Cổ, nhưng bây giờ ông ta lại đứng lên được rồi, cho dù bọn họ không có tập đoàn Mạt Lâm thì vẫn còn tập đoàn Xương Thịnh!

Nếu xét về thực lực, Mạt Lâm chưa trưởng thành, vẫn kém hơn một bậc.

Bình Luận (0)
Comment