Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 268

Trong phòng làm việc cao nhất của tập đoàn Mạt Lâm, Trương Trần, Triệu Chí Hào, Tôn Khuê Sơn và đám Cao Hưng Tùng đều ở đây.

Bọn họ mới từ tòa án về, đến giờ Triệu Chí Hào và Cao Hưng Tùng vẫn chưa hoàn hồn lại hẳn, ngay cả Tôn Khuê Sơn chạy tới sau cũng đờ mặt ra khi nghe kể lại tình hình lúc đó.

Đây là cục diện bế tắc bị tấn công từ ba phía cơ mài

Bạch Thu Nghiệp tố cáo, Vu Ấu Hoa xuất hiện bắt người, còn Chu Nhân Kiệt và Chu Đại Hưởng thì chịu trách nhiệm về mặt pháp luật, có thể nói mỗi người đều có thể ép Trương Trần và tập đoàn Mạt Lâm đến mức ngạt thở.

Thế nhưng ở cổng tòa án, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, mọi thủ đoạn của Nhiễm Minh Nhật đều bị Trương Trần giải quyết.


Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn Trương Trần bằng ánh mắt kính sợ, không ai biết rốt cuộc chàng trai này còn bao nhiêu con bài chưa lật nữa.

Mỗi khi xuất hiện nguy cơ, bọn họ đều thấp thỏm sợ sệt, nhưng Trương Trần chưa bao giờ làm bọn họ thất vọng. Lúc này Trương Trần gần như đã trở thành tín ngưỡng của bọn họ, như thể chỉ cần có chàng trai này thì chuyện khó nhai đến đâu cũng có thể giải quyết được.

"Mọi người cứ ngây ra đó làm gì vậy?", Trương Trần buồn cười nhìn mọi người.

"Hơ, cậu Trương, chuyện này kết thúc rồi, Mạt Lâm cũng có thể vận hành bình thường, chuyện đối phó với tập đoàn Xương Thịnh thì cậu cứ yên tâm để chúng tôi lo liệu", Triệu Chí Hào nói với vẻ hơi lúng túng.

Ông ta phát hiện ra mình chỉ có thể làm chân chạy mấy việc vặt, ngoài ra thì chẳng giúp được gì hữu dụng cho Trương Trần.

"Đối phó? Vì sao phải đối phó với bọn họ? Ông không nghe thấy những gì tôi nói trước cổng tòa án à? Xử bọn họ cho tôi!", Trương Trần không hài lòng.

Triệu Chí Hào hơi cạn lời, ông ta hỏi dè dặt: "Quỹ tài chính của tập đoàn Xương Thịnh rất lớn, là doanh nghiệp xuyên quốc gia, xử thế nào bây giờ?"

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi có tiền!", Trương Trần ném ra một tấm thẻ và nói: "Hình như trong đó có gần mười tỷ thì phải, để lại một phần làm tiền vốn, còn lại lấy ra đè chết người cho tôi!"

"Tôi không biết tập đoàn Xương Thịnh nghĩ thế nào, nhưng bọn họ cũng đừng mong được yên ổn, đứng nhầm phe là phải trả giá!"


Những người ở đây đều giật giật khóe môi, Triệu Chí Hào bất đắc dĩ cười gượng nói: "Cậu Trương, cậu có biết mười tỷ là bao nhiêu tiền không? Cậu đừng nói đùa, chúng ta cứ bình tĩnh, cậu độ lượng tha cho tập đoàn Xương Thịnh một lần đi!"

Tôn Khuê Sơn cũng nhìn Trương Trần bằng ánh mắt phức tạp. Tài sản theo giá thị trường của bọn họ cũng vào khoảng mười tỷ, nhưng đây chỉ là giá thị trường, có phải tiền mặt đâu.

"Ai đùa với ông, những gì tôi nói đều là thật, ông mang đi mà tra số dư", Trương Trần hơi cạn lời.

Số tiền này là của ông Lăng đưa anh, một phần là tiền mua phương thuốc, phần còn lại là tiền vốn.

Rốt cuộc, trước sự khẳng định của Trương Trần, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nhìn nhau. Triệu Chí Hào run run cầm lấy tấm thẻ ấy, đi ra ngoài kiểm tra số dư.

Khi ông ta gọi đến ngân hàng và đọc số thẻ, tiếng nói từ đầu bên kia khiến trái tim ông ta suýt thì ngừng đập.


“Cậu, cậu... Cậu Trương", khuôn mặt Triệu Chí Hào hiện lên hết biểu cảm này đến biểu cảm khác, cuối cùng còn chẳng nói được một câu đầy đủ.

Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay kích thích quá mạnh đến ông ta, hơn nữa trong tấm thẻ này có mười tỷ thật, ông ta cũng hoài nghỉ rằng Trương Trần làm gì đó phi pháp.

Trước những ánh mắt dò hỏi của mọi người, Triệu Chí Hào chỉ có thể gật đầu nói: "Nếu không có trục trặc gì bên phía ngân hàng thì trong này có mười tỷ thật...

"Shhh!", nghe vậy, ai nấy đều phải hít sâu một hơi, nhìn Trương Trần mà như đang nhìn một vị thần.

"Bất chấp tất cả công kích tập đoàn Xương Thịnh, không có vấn đề gì chứ?", Trương Trần nhấp một ngụm trà rồi nói.

Bình Luận (0)
Comment