Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 285

“Ôi chao! Người ta đã là người của anh rồi, anh muốn thế nào thì thế đó”, Lưu San cười kiểu vẻ lẳng lơ, không thể phủ nhận, giọng nói của cô ta vô cùng thu hút.

Người đàn ông trung niên cười hì hì, khoát tay một cái hỏi: “Đá thủy tinh này bao nhiêu tiền”.

“Thưa anh, cái này mười hai triệu tệ ạ”, nữ nhân viên vội nói. Cô ta cũng có tầm nhìn, đám nhân viên như cô ta thích nhất là kiểu đại gia dắt theo tiểu tam đến mua.

Nghe thấy vậy thì người đàn ông trung niên có chút xót nhưng nghĩ đến lúc được %ui đùa với Lưu San thì cũng như lấy lại được đồ thôi mà, lúc này nói luôn: “Gói lại đi”.

“Vâng thưa anh”, nữ nhân viên vội mở quầy rồi dùng túi bọc lại, sau đó lấy ra hộp vàng, cẩn thận đặt vào trong.

“Cái này thì sao?”, người đàn ông trung niên lại chỉ vào một cái trâm cài tóc.


“Cái này mười lăm triệu ạ”.

“Em có thích không, thích thì gói lại nha”, người đàn ông trung niên lại nói.

Lưu San vui không ngậm được mồm, còn nữ nhân viên cũng vô cùng kích động. Nghề này của họ vốn là ba năm không mở, nhưng đã mở thì có thể ăn được ba năm. Một ngày bán ra được gần ba mươi triệu, chỉ riêng tiền hoa hồng cô ta đã được 1/10 rồi.

“Giờ có thể cho đám người kia cút đi được chưa. Nếu như họ mua được thì tôi sẽ không nói gì nhưng nếu họ nghèo rớt mùng tơi thì sẽ ảnh hưởng đến việc mua đồ của tôi đấy”, lúc này người đàn ông trung niên mới lộ ra mục đích mua đồ của mình.

Lưu San cũng đắc ý nhìn Trương Trần và Chu Viên Viên. Dường như muốn nói là các người hãy mau cút đi.

Chu Viên Viên vô cùng phẫn nộ nhưng không nói nên lời. Còn nhân viên nữ cũng khó xử. Cô ta không có quyền bắt Trương Trần rời đi nhưng đứng trước tiền hoa hồng ba triệu tệ thì cô ta thật sự không muốn từ bỏ.


“Thưa anh, nếu các anh không mua đồ thì mời rời khỏi đây cho”, cuối cùng cô ta cũng không kìm nổi mà lên tiếng.

Những khách hàng xung quanh nghe thấy lời này của nhân viên thì cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái. Dù sao thế giới này vốn là vậy, bọn họ cũng quen rồi.

Chu Viên Viên không kìm nổi mà phản bác: “Cô dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi, tôi muốn tìm giám đốc của các người để tố cáo”.

“Thưa cô, không phải tôi đuổi các cô mà gần như tôi giới thiệu hết các sản phẩm rồi mà các cô không mua. Tôi vẫn còn khách khác phải giới thiệu”, nữ nhân viên nói.

“Cách phục vụ của các cô là như vậy sao, mà ai bảo với cô là tôi không mua?”, Trương Trần nhìn chăm chằm vào cô ta, hỏi. Anh đến mua vì danh tiếng của đá quý Đại Đồng thôi, chứ anh thật sự không ưng cái nào ở đây cả.

“Ha ha”, lúc này Lưu San không kìm được mà bật cười, nói: “Trương Trần! Tôi cũng nghe nói về tình hình của Phương Thủy Y rồi, cô ta cũng lái con xe Audi cũ rích mấy trăm ngàn tệ, cô ta làm gì có tiền cho tên ăn bám như anh mua đồ hàng chục triệu tệ để bao gái chứ?”

“Cô ta là vợ anh hay là mẹ anh vậy?”

Bình Luận (0)
Comment