Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 347

“Tôi đã nói người ở Hoài Bắc rút hết về đây, bất kể là ai có liên quan đến chuyện này, tôi nhất định sẽ trừng trị thích đáng!”, Hoàng Linh Thành nó

“Nói tiếp đi!”, Trương Trần nói.

Hoàng Linh Thành cắn răng, sau đó tàn nhẫn nói: “Người đâu, dẫn Hoàng Diên Húc lại đây, cắt đứt tay chân của nó!”

“Gia chủ, đó là cháu ruột của ông đấy”, có người không kiềm được lên tiếng.

“Câm miệng, bảo cậu làm thế nào thì cứ làm thế đấy đi”, Hoàng Linh Thành tát người kia một bạt tai.

Làm sao ông ta không biết Hoàng Diên Húc là cháu mình, nhưng ông ta không muốn mất đi cả nhà họ Hoàng!


Trương Trần đã nói chỉ cho ông ta một cơ hội, ông ta không muốn đánh cược. Nếu Trương Trần cũng phế cả cả nhà họ Hoàng, vậy nhà họ Hoàng đúng thật rất náo nhiệt!

Không lâu sau, Hoàng Diên Húc bị dẫn đến, lúc nhìn thấy Trương Trần, cậu ta sa sầm mặt mày nói: “Chú à, chính là tên khốn này, chú giúp cháu xử hắn đi.

Thương tích của Hoàng Diên Húc không nhẹ hơn Hàn Đông Vũ là bao, mặc dù nhà họ Hoàng đã tìm bác sĩ tốt nhất cho cậu ta nhưng bây giờ đã không thể đứng lên được nữa!

Hoàng Linh Thành đá ngã xe lăn của Hoàng Diên Húc, lớn giọng quát: “Phế cho tôi!”

“Chú, tại sao chứ, cháu là cháu ruột của chú đấy!”

“Hu hu, đừng đánh mà, cháu biết lỗi rồi..."

Chẳng mấy chốc, tiếng than khóc van xin của Hoàng Diên Húc vang vọng trong đại sảnh, sức khỏe của cậu ta vốn dĩ còn chưa hồi phục thì lại bị đánh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, người nhà họ Hoàng đều lạnh gáy, rốt cuộc Trương Trần là ai mà có thể khiến gia chủ sợ hãi đến mức này?

“Cậu Trương, cậu thấy có hài lòng không?”, Hoàng Linh Thành không nhìn đến Hoàng Diên Húc một cái.

“Ông rất thông minh đấy. Nắm chắc lấy cơ hội này, tôi không muốn lại nhìn thấy lần sau. Nếu không, chắc hẳn ông biết rõ kết cục hơn tôi!”


Trương Trần khẽ cười, tiến đến vỗ vai Hoàng Thành Linh, sau đó đi ra khỏi sảnh chính. Hàng trăm tên đàn em vô thức nhường đường cho anh!

Sau khi Trương Trần đi khỏi, Hoàng Diên Húc ấm ức nhìn Hoàng Thành Linh băng gương mặt tèm lem toàn máu, nước mắt và nước mũi: “Chú, chú đánh cháu làm gì?”

“Cái thằng ngu này!”, Hoàng Thành Linh tức giận mà không biết trút vào đâu, xoay lại tát cậu ta thêm một cái rồi quát: “Mày chọc vào ai không chọc lại đi chọc vào mấy tên điên. Mày có biết ba tiếng trước thằng nhóc đó biến cả nhà họ Hàn thành người tàn tật không?”

“Cái gì? Không, không thể nào. Hắn ta dựa vào. đâu mà to gan đến vậy?”, Hoàng Diên Húc rụt cổ lại, sợ hãi nói.

“Đợi thương tích của mày lành hẳn thì cút về Hoài Bắc quỳ xuống trước mặt Trương Trần. Nếu cậu ta không tha thứ cho mày, mày cứ chết luôn ở đó cho tao đi”.

“Nếu nhà họ Hoàng bị chôn vùi trong tay mày, tao sẽ lột da mày!”.

Hoàng Thành Linh lại tức giận đá cháu mình một cái, lúc này mới vội vàng rời đi để tìm hiểu tình hình cụ thể.


Trong một vườn hoa ở thủ đô, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, mặc một bộ đồ Trung Sơn, trước mặt có một bàn cờ, bên cạnh có một tách trà bốc khói nghỉ ngút.

Lướt qua bên cạnh, bao bì lá trà hóa ra là hãng trà chất lượng Đại Hồng Bào, loại trà tinh tế đến độ ngay cả vàng ròng cũng không thể so sánh được, thế mà người đàn ông này lại thưởng thức trà như bình thường.

“Thưa ông, tin tức ông cần đã đến rồi”, lúc này, một người đàn ông đi đến nhỏ giọng nói.

“Ừ, cậu xem nên phá vỡ tàn cục thế nào? Rõ ràng lão tướng này trông có vẻ như là kết quả phải chết nhưng lại ẩn giấu cơ hội sống, quả thật làm người ta đau đầu”.

“Thưa ông, với kỹ năng đánh cờ của tôi thì sao có thể giúp ông được, tôi cũng chỉ là chân chạy việc cho ông, tôi không làm nổi mấy chuyện động não này đâu!” . Truyện Ngược

“Thôi vậy, nói chuyện chính đi!", người đàn ông sáu mươi tuổi nói.

Bình Luận (0)
Comment