Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 59

Chu Viên Viên suýt đứng không vững, y thuật của Chu Nhân Kiệt cao siêu, cô ta vẫn luôn coi ông nội là mục tiêu của mình, nhưng lời nói hôm nay của Chu Nhân Kiệt lại khiến cô †a cảm thấy sợ hãi.

Chữa bệnh cứu người, giá cả hợp lý, được mọi người kính trọng và kính yêu, đó đều là ước mơ của Chu Viên Viên, nhưng một khi ước mơ của cô ta bị vấy bẩn, sẽ trộn lẫn quá nhiều thứ phức tạp và thay đổi hoàn toàn.

Chu Nhân Kiệt hừ lạnh một tiếng rồi nhìn về phía Trương Trần, giọng nói hoàn toàn lạnh như băng.

“Trương Trần, tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu có đồng ý hay không?”

Trương Trần nhìn thoáng qua bốn vệ sĩ sau lưng mình, nói với vẻ bỡn cợt: “Nếu không đồng ý, có lẽ hôm nay tôi sẽ không ra khỏi đây được, ý ông là vậy đúng không?”

“Cậu là người thông minh!”, Chu Nhân Kiệt thản nhiên nói.


“Ông nội!", Chu Viên Viên vừa nghe nói Chu Nhân Kiệt định dùng vũ lực để uy hiếp Trương Trần thì trong lòng càng sốt ruột. Trương Trần người ta giúp tiệm thuốc của cô ta thoát khỏi rắc rối, kết quả là người thân của mình lại “báo đáp” người ta như vậy, ngay cả cô ta cũng cảm thấy xấu hổ.

Chu Nhân Kiệt vẫn không nhúc nhích, những chuyện ông †a đã quyết định thì ít ai thay đổi được. Trong lúc Trương Trần đang suy nghĩ xem giải quyết bốn vệ sĩ này thế nào, người đàn ông giỏi giang đón Trương Trần tới đây, đã quay lại.

Người này xuống xe, chậm rãi tới gần, không biết hắn ta đã nói gì bên tai Chu Nhân Kiệt mà ông ta lại gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thoáng qua Trương Trần: “Cứ thế trước đã, Trương Trần, có thời gian thì chúng ta sẽ bàn bạc lại sau!”

Chu Nhân Kiệt nhanh chóng đi xa, tới bên một hồ nước, ở đó có một người đàn ông trung niên sốt ruột đi tới đi lui.

“Bộ trưởng Vương, đã xảy ra chuyện gì, sao lại gấp gáp như vậy?”, Chu Nhân Kiệt hỏi.

“Ông Chu, ông đã tới rồi, ngại quá, ông vừa mới về Hoài Bắc chưa được hai ngày mà tôi đã đến quấy rầy rồi! Nhưng

chuyện này không phải là bình thường!”, người được gọi là bộ trưởng Vương kìa thở dài.

“Đừng khách sáo như vậy, ông cứ từ từ nói!”, Chu Nhân Kiệt dẫn bộ trưởng Vương tới chỗ một cái ô che nằng rồi hai người ngồi xuống, lập tức có người phục vụ bưng trà nóng lên.

Bộ trưởng Vương nào còn tâm trạng để uống trà, ông ấy vội vàng nói: “Ông Chu, không biết ông có nghe nói tới chuyện Hàn Y không?”

“Bọn họ ăn cắp tinh hoa của Long Quốc chúng ta, không phải chỉ là thư pháp mà đồ cổ, trà nghệ và mấy lĩnh vực khác như y học nữa. Nhưng họ còn nói chúng ta sao chép bọn họi”

“Để chứng minh chuyện này, họ bỏ ra rất nhiều công sức trên nhiều mặt, trong đó có cả Đông y của Long Quốc chúng tại"


Chu Nhân Kiệt gật đầu, bộ trưởng Vương tiếp tục nói: “Ngay lúc này, bọn họ còn đặc biệt tới Long Quốc chúng ta, nói rẵng y học cổ truyền của họ mới là chính tông, còn chúng †a là ăn cắp. Vì vậy, họ đề nghị thi đấu, dù nói như thế nào, Long Quốc chúng ta đều không thể từ chối”.

“Nhưng... Điều quan trọng là họ đã đánh bại rất nhiều bác. sĩ Đông y của chúng ta, hôm nay còn tới Hoài Bäc nữa, cấp trên rất coi trọng việc này. Nếu xét rộng ra thì là thể diện của cả Long Quốc, còn xét trong phạm vi nhỏ, nếu làm không tốt, tôi cũng sẽ bị liên lụy”.

“Ý của ông là muốn nhờ tôi ra tay?”, Chu Nhân Kiệt hỏi, ông ta cũng đã đoán được mục đích lần này của đối phương.

Bộ trưởng Vương gật đầu: “Sự việc liên quan tới thể diện của Long Quốc chúng ta và tiếng tăm của Đông y, mà ở Hoài Bắc này, tạm thời chỉ có một mình ông Chu có năng lực đánh bại họ, vì vậy tôi mới cố ý đến đây chân thành thỉnh cầu!”

Chu Nhân Kiệt khó xử, đối phương khí thế hung hăng tìm đến, nhất định sẽ mang theo một số chuyên gia hàng đầu, từ số người bại trận cũng có thể nhìn ra được.

Thực lực của đối phương mạnh cỡ nào, cao bao nhiêu thì không ai nói rõ được. Nếu ông ta ra tay, thắng thì tất nhiên là tốt, có thể nâng danh tiếng và địa vị của ông ta lên cao thêm một bậc nhưng nếu thua thì sao?

Khi ấy, thứ mất đi không chỉ là thể diện.


Từ việc Chu Nhân Kiệt cưỡng ép Trương Trần đưa công lao cho cháu gái mình cũng có thể thấy được, bác sĩ Chu này luôn đặt chữ “Lợi” lên đầu, loại chuyện khó nằm chắc phần thẳng này đúng là khiến ông ta rất khó xử.

Nhìn thoáng qua bộ trưởng Vương vẫn không nhúc nhích bên cạnh, Chu Nhân Kiệt thở dài trong lòng, nếu từ chối lần này thì chäc chẳn ông ta sẽ đắc tội đối phương, hơn nữa, ông †a cũng không muốn nhìn mấy bác sĩ Hàn Y nhảy loi choi như. bọ chó, kêu gào khắp nơi rằng di sản văn hóa Long Quốc đều thuộc về quốc gia họ.

Cuối cùng, Chu Nhân Kiệt cũng gật đầu: “Đến lúc đó, tôi sẽ cố gảng hết sức nhưng cũng không thể nói trước được điều gì!”

Bộ trưởng Vương vui mừng gật đầu, vội bưng một ly trà cho Chu Nhân Kiệt, cười nói: “Có ông Chu là tôi yên tâm rồi. Nếu ông cũng thua thì cũng chỉ có thể nói là do định mệnh thôi, không thể trách được ail”

“Vậy tôi không quấy rầy ông nữa!”, sau khi chuyện này được quyết định, bộ trưởng Vương khách sáo hai câu rồi nhanh chóng ra về.

Chu Nhân Kiệt day thái dương, chuyện Trương Trần còn chưa giải quyết xong, lần này lại thêm một việc còn lớn hơn, hi vọng đối phương không quá mạnh.

Bình Luận (0)
Comment