Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 63

Các y tá khác trong phòng cấp cứu cũng ngây ra, họ đều là đội ngũ y tá được tuyển chọn kỹ lưỡng, giàu kinh nghiệm và ưu tú nhất, không biết đã cấp cứu bao nhiêu lần rồi, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống xuất hiện kì tích như thế này!

Và điều quan trọng nhất khiến họ vô cùng phấn khích đó là, người đàn ông với những kĩ năng tuyệt vời này lại là người của Long Quốc bọn họ.

“Đứng đơ ra đó làm gì, trễ chút nữa là ông ta phải đi gặp. Diêm Vương rồi, xét nghiệm máu, truyền máu, sốc điện, truyền dinh dưỡng, chuẩn bị tất cả những thứ này đi!”, Trương Trần trầm giọng nói.

Nhược Tuyết không hiểu Diêm Vương là gì, nhưng cô ta hiểu các thuật ngữ như truyền máu..., cô ta nhanh chóng gật đầu, khi thấy Trương Trần vừa bước vào đã trấn áp tình hình của bệnh nhân thì cũng không nhiều lời, lập tức trở thành trợ thủ của anh.

Ở bên cạnh, bốn năm y tá mỗi người một bước, trong tay đều đã chuẩn bị sẵn những vật dụng cần thiết, liên tục đảo mắt, không ngừng đánh giá người đàn ông xa lạ này, họ đã làm trong bệnh viện mấy năm rồi, chưa bao giờ gặp bác sĩ nào trẻ tuổi như vậy!

Rất nhanh, huyết tương đã vào đúng vị trí, Trương Trần một lần nữa xoa bóp cho người đàn ông này, sau đó châm cứu một cách rất thuần thục!


Ngay lúc bên trong phòng cấp cứu đang tiến hành điều trị, không khí tại phòng họp phía đông lầu 3 lại vô cùng căng thẳng!

Bộ trưởng Vương lo lắng lại buồn bực, vừa mới nhận được câu trả lời đồng ý tham gia cuộc thi đấu Y tế từ Châu Nhân Kiệt, lỗi lo trong lòng vẫn chưa nguôi xuống thì lại có chuyện xảy ra với người của Hiệp hội Y học.

Ông ấy là người phụ trách về mảng này, làm sao có thể không khẩn trương cho được, nếu như có vấn đề gì, thì không đơn giản chỉ ảnh hưởng đến chiếc mũ ô sa trên đầu ông nữa.

Trong phòng họp, bộ trưởng Vương đập bàn rầm rầm, mấy người mặc áo khoác trắng xung quanh cũng vô cùng lo lắng và rối như tơ vò, nhưng họ cũng không còn cách nào tốt hơn!

“Chúng ta đường đường là người Hoài Bắc, tuy không phải là thành phố danh giá bậc nhất, nhưng cũng được coi là có chút tiếng tăm, ở bệnh viện thành phố như vậy, tinh anh của cả đông và tây y đều ở đây, các người lại nói với tôi là không có cách nào?”

Bộ trưởng Vương trợn mắt nhìn chằm chăm những người này và hỏi, thỉnh thoảng lại văng ra vài câu chửi tục.

“Điều này......Ông biết đấy, ngay cả Tiền Sinh Bình - Tiền chủ nhiệm còn không có cách, chúng tôi cũng đành bó ta một đại diện bên đông y nói với giọng yếu ớt.

Họ có thể thử, nhưng không ai có tự tin có thể chữa lành cho người đó, nếu nằm chắc hơn một nửa thành công, họ có thể cố gắng, vì danh tiếng của Long quốc, vì danh tiếng của bệnh viện thành phố, vì tiền đồ của bản thân họ!

Nhưng bây giờ họ còn không biết vấn đề chính năm ở đâu, nó giống như chữa cháy vậy, không biết ngọn nguồn lửa ở đâu, làm sao có thể dập tắt được, nói không chừng không dập tắt được mà còn tự thiêu cháy bản thân!


Bệnh viện trong thành phố đều có đông y và tây y, nhưng thường thì 2 bên sẽ có một số quan điểm đối lập nhau, tuy trong công việc thường ngày không nhìn ra, nhưng trong lòng ai cũng mặc định rằng đối phương không bằng mình, nhưng lần này, đại biểu của tây y lại liên tục gật đầu!

“Bác sĩ Triệu nói đúng, bộ trưởng Vương, chúng tôi đã làm mọi cách rồi, thậm trí đến viện trưởng cũng túc trực ở bên ngoài phòng bệnh nữa!”

“Cũng phải là không có cách, tôi biết ở thủ đô có một người sẽ có cách...".

“Ông nói láo!”, bộ trưởng Vương lại nhảy dựng lên nói: “Thời gian thì sao, có đến kịp không, nếu vẫn còn thời gian thì tôi đã trực tiếp gọi điện cho Chu Nhân Kiệt rồi!”

Mọi người nhất thời đều im lặng, đây chính là điểm mấu chốt, người nằm trong phòng cấp cứu thật sự có chút đột ngột, làm cho bọn họ không kịp trở tay.

Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, viện trưởng Ngô bước. vào với ánh mắt phức tạp: “Được rồi, bộ trưởng Vương, ông cũng đừng họp bàn nghiên cứu nữa, bây giờ đã có kết quả rồi...”

“Rầm!”


Trong lòng bộ trưởng Vương bỗng giật thót, ông ấy hoảng sợ bước lên nắm chặt lấy vai của viện trưởng Ngô, lớn tiếng nói: “Nhanh vậy sao, chết nhanh như vậy à? Thật sự không còn cách nào khác?”

“Vẫn chưa chết... nhưng mà...”, viện trưởng Ngô cuối cùng vẫn không nói ra câu không khác gì đã chết!

Lời của một tên nhóc, ai mà tin được chứ, nhưng hiện tại cũng không thể giấu diếm bộ trưởng Vương, bắt buộc phải nói sự thật cho ông ấy biết về người mà Tiền Sinh Binh đã gọi đến.

Lúc này, không chỉ bộ trưởng Vương mà ngay cả một số thành phần ưu tú bên trong phòng họp cũng sững sờ, một lúc. sau, bộ trưởng Vương mới hoàn hồn và nói: “Ông... ông nói là, Tiền Sinh Bình đặt hi vọng lên một thằng nhóc mới ngoài 20 tuổi sao?”

Viện trưởng Ngô cười an ủi: “Cái này... chưa biết chừng anh chàng đó thật sự là một thiên tài thì sao? Chúng ta phải tin vào người ta chứ?”

Bình Luận (0)
Comment