Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 67

“Sao thế?”, Trương Trần cũng cất tiếng hỏi với vẻ kỳ lạ.

“Người, người nhà họ Triệu ở bên ngoài, nói... nói tới xin lỗi anh!”, Phương Thủy Y không dám tin, nhà họ Triệu là sự tồn tại như thế nào chứ? Vậy mà bây giờ họ tới tận nơi để xin lỗi, đã thế còn do đích thân gia chủ của nhà họ Triệu đích thân tới nữa.

“Ồ?, Trương Trần khẽ mỉm cười: “Vậy thì để họ vào đi!”

“Họ bảo là nếu không được sự cho phép của anh, ông ấy không dám vào”, sắc mặt Phương Thủy Y càng thêm kỳ lạ.

Ba người trong nhà họ Hàn và Trương Quốc Hồng đang ngồi đó cũng sững người. Họ đâu ngốc? Người họ Triệu có. thể khiến Phương Thủy Y hoảng hốt như vậy, ngoài nhà họ Triệu ở Hoài Bắc ra thì không còn ai khác nữa rồi.

“Sao có chuyện ấy được?”, người đầu tiên lên tiếng là Hàn Bình Sinh, ngay sau đó, bà Hàn bật cười: “Thủy Y à, không phải cháu đang cố giữ thể diện cho người đàn ông của mình đấy chứ? Cháu nói dối hơi quá đà rồi nhé, nhà họ Triệu là người thế nào mà phải tới xin lỗi một... người đàn ông vô dụng?”


Hàn Hiểu Vũ nghe mẹ mình nói vậy bỗng chốc hiểu ra ngay, hắn ta cười cười: “Thủy Y à, mọi người quen nhau bao lâu nay rồi, biết tường tận gốc gác, có gì đáng cười đâu, cũng không phải người ngoài. Cô không cần giữ thể diện thay cho. anh Trương nữa, dù sao thì... anh ấy cũng đâu quan tâm tới thể diện chứ”.

Chỉ có Trương Quốc Hồng trịnh trọng nhìn con gái mình: “Thủy Y, con không nói đùa đấy chứ?”

Bà ta biết Trương Trần đã chèn ép được nhà họ Triệu, nhưng cũng nhờ vào bàn tay của người khác, chứ nếu đi một mình thì trong mắt nhà họ Triệu Trương Trần chẳng là cái đếch gì. Kể cả có nhà họ Tôn và nhà họ Tề đứng sau lưng anh, cũng không đến độ Triệu Chí Hào phải đích thân tới tận nơi xin lỗi.

Phương Thủy Y gật đầu, làm sao cô dám lấy chuyện này ra đùa chứ.

“Khà khà, các vị không tin thì cửa ở ngoài đó, chỉ băng đích thân ra xem?”

Trương Trần cười gắn một tiếng. Khả năng liên tưởng của gia đình này mạnh thật. Mặc dù Phương Thủy Y bảo vệ anh trước mặt người ngoài, nhưng muốn để cô bịa ra lời nói dối khủng khiếp như thế vì mình, Trương Trần tự thấy bản thân không có bản lĩnh này.

“Khà khà, Quốc Hồng à, cậu con rể của bà rất thú vị đấy, nhập vai sâu ghê. Tôi thấy có thể đăng ký dự thi vào học viện điện ảnh rồi”.

Bà Hàn bật cười ha hả, sau đó vỗ vỗ con trai của mình và bảo: “Hiểu Vũ, con còn không mau nể mặt anh Trương đây, ra ngoài xem xem trụ cột của nhà họ Triệu trông như thế nào?”

“Khà khà, được thôi, con đành nể mặt anh Trương vậy”, Hàn Hiểu Vũ cố nhịn cười, đứng dậy và nói: “Anh Trương, xin mời!"

“Cậu từng thấy người nhận lời xin lỗi đi mời người tới xin lỗi bao giờ chưa?”, Trương Trần cười ha ha, mông dính chặt lên sofa không hề nhúc nhích.


Trương Trần dám bỏ mặc Triệu Chí Hào chứ Phương Thủy Y lấy đâu ra lá gan đó. Nếu Trương Trần đã đồng ý cho người ta bước vào, cô vội vàng chạy ra ngoài thông báo.

Mà Hàn Hiểu Vũ thấy Trương Trần không hề nhúc nhích còn tưởng anh đang gắng gượng giữ thể diện, cộng thêm thái độ của Trương Trần khiến hắn ta không vui nên lập tức phì cười: “Anh Trương à, không cần thiết phải giả bộ như vậy đâu, anh chém gió hơi mát quá rồi đấy!"

“Nếu người đến tìm thật sự là Triệu Chí Hào thì sao?”, Trương Trần liếc xéo Hàn Hiểu Vũ rồi hỏi.

“Nếu thật sự là Triệu Chí Hào, tôi sẽ tặng quà xin lỗi anh rồi lập tức cuốn xéo ngay!", Hàn Hiểu Vũ không hề do dự đã hừ một tiếng. Bây giờ hắn ta chỉ là quản lý của một bộ phận, còn cách đẳng cấp của Triệu Chí Hào hàng nghìn cây số. Nếu hẳn ta tin Triệu Chí Hào tới đây xin lỗi tên vô dụng này, chắc đầu óc hẳn ta bị úng nước rồi.

“Chàng trai trẻ này, cậu nói chuyện có vẻ khẳng định quá đấy”, một giọng nói hồn hậu bỗng vang lên. Đám đông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đeo kính vọng vàng đứng ở đó, Phương Thủy Y thấp thỏm bất an đứng sau lưng ông ta.

“Chủ suýt lọt tròng. Công ty trách nhiệm hữu hạn Hoa Thần mà hẳn †a đang làm việc là một trong số các công ty dưới trướng nhà họ Triệu, mà Triệu Chí Hào chính là ông chủ lớn của hắn ta, làm sao mà hẳn ta không biết cho được.


chủ tịch Triệu?”, Hàn Hiểu Vũ vừa quay đầu đã

“Cậu biết tôi à?”, Triệu Chí Hào khế nhíu mày. Người quản lý bộ phận trong công ty của ông ta không đến một trăm thì cũng phải tám mươi người, làm sao mà ông ta biết hết được.

“Tôi là Tiểu Hàn mà, lần trước tôi còn lái xe cho ông đó?”, Hàn Hiểu Vũ nở nụ cười hối lỗi. Lúc này trong lòng hăn ta đã nổi sóng rồi, người này thực sự là Triệu Chí Hào, làm sao có chuyện ấy được?

Hai vợ chồng Hàn Bình Sinh nhìn biểu cảm của con trai là biết ngay chuyện gì rồi, mức độ chấn động cũng không kém gì con trai.

Triệu Chí Hào khẽ gật đầu, ông ta nhìn Trương Trần đang ngồi trên sofa mà cười nhạt, rồi nghe câu nói của Hàn Hiểu Vũ khi mình vừa bước vào, đôi mắt tuy già nhưng vẫn tinh đời lập tức hiểu ngay quan hệ khó nói của mấy người này.

Lần này ông ta tới đây để xin lỗi và cầu xin Trương Trần nên lập tức phải lấy lòng: “Nếu đã như thế, vậy thì ngày mai cậu không cần đến công ty nữa!”

Bình Luận (0)
Comment