Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 71

Bà cụ tức giận tới mức mặt đỏ bừng, bà ta chụp lấy cây ba toong kế bên lên muốn đánh vào đầu

Trương Trần.

Những người khác kịp phản ứng cũng giận tím tái mặt mày, nếu không phải còn có thứ cần kiêng dè thì họ cũng rất muốn đồng loạt ào lên đánh cho Trương Trần tơi bời.

“Tỉnh lại đi!", Trương Trần cười mỉa: “Từ chuyện của nhà họ Tôn lần trước, thứ cần trả thì tôi đã trả cho nhà họ Phương rồi, còn về Thủy Y, tôi sẽ tự trả, cô ấy là cô ấy, còn nhà họ Phương vẫn chỉ là nhà họ Phương thôi!”

“Sau này, đừng dùng cái danh nhà họ Phương với tôi. Trương Trần này không thiếu nhà họ Phương cái gì, dù chỉ là một hạt cơm, càng không thiếu bà cụ Phương đây!”

Trương Trần cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, ngay tức khắc, đám người Phương Thiên Quang chặn đường anh lại.

“Muốn đi à, nào dễ dàng như thế?”


“Các người đang định dùng vũ lực để giữ tôi lại à? Bên công an không nể nang tình cảm ngày xưa như tôi đâu, tôi nghĩ có lẽ tội uy hiếp, hành hung, đe dọa sẽ bị tạm giam mười lãm ngày đấy. Mười lăm ngày cũng nhanh mà, nhoáng cái là qua thôi!”,

“Cậu... cậu..", Phương Thiên Quang cầm đầu đỏ bừng mặt, một câu trọn vẹn cũng không nói ra được. Cái thằng vô liêm sỉ này lại dám dùng công an dọa họ.

“Hãy tỉnh lại đi! Giữ chút sức lực để giải thích với bên A đi!", Trương Trần đẩy Phương Thiên Quang ra, đi nhanh về phía cửa.

“Đứng lại!", bà cụ Phương lảo đảo, sắc mặt bà †a trở nên dữ tợn trông có chút đáng sợ, bà ta ném gậy ba toong về phía Trương Trần.

Hơn mười người đàn ông lực lưỡng từng được huấn luyện còn chưa thể làm Trương Trần bị thương, huống chỉ là một bà già gần đất xa trời thế này, Trương Trần chỉ hơi nghiêng người là né được.

“Mẹ, không thể để cậu ta ly hôn, cũng không được để cậu ta rời đi!", mấy anh em Phương Thiên Quang nói.

“Im miệng!”, bà cụ xua tay, sao bà ta không biết mấy chuyện này chứ, thứ bà ta muốn nghe không phải là mấy thằng con trai kể về những việc đã trải qua và hậu quả mà là biện pháp giải quyết.

“Trương Trần, cậu thật sự muốn làm vậy sao?”, bà cụ Phương hỏi.

“Xưa có câu có lần một thì sẽ có lần hai!”,

Trương Trần thản nhiên đáp, nếu nhà họ Phương không coi trọng quyền thế tới vậy, mà quan tâm tới tình thân, huyết thống thì khi anh có khả năng, người đầu tiên anh báo đáp chính là họ, nhưng... những điều nhà họ Phương làm lại khác hoàn toàn.

“Được!”, bà cụ Phương nặng nề gật đầu, nói: “Thỏa thuận ly hôn đã không còn hiệu lực, thằng vô dụng như cậu không có tư cách chủ động ly hôn với Phương Thủy Y. Cậu không phải là người nhà họ Phương, còn Phương Thủy Y biến thành tro thì cũng là một bộ phận của nhà họ Phương, chờ cậu trả hết nợ rồi nói tiếp!”

“Còn nữa!”, bà cụ lạnh lùng nói: “Cậu cũng nói là có qua có lại rồi thì tôi đây cũng không cần nể nang gì”.


Ánh mắt bà ta nhìn sang vợ chồng Trương Quốc Hồng, tuyên bố: “Từ giờ trở đi, mọi tài sản của nhà họ Phương sẽ không hề liên quan gì tới cả nhà Phương Thiên Bàng, mọi hợp đồng bị hủy bỏ và những đợt chia hoa hồng, tiền lương sau này đều kết toán vào ngày mai”.

“Cái gì?” Vợ chồng Trương Quốc Hồng thốt lên một tiếng, bà cụ Phương đã không còn cách nào để đối phó với Trương Trần nữa nên bà ta trút hết lửa giận lên nhà họ, hoàn toàn đá họ ra khỏi nhà này.

“Trương Trần, thăng bất hiếu, tôi tạo nghiệp dữ lắm mới có thằng con rể như cậu!”, Phương Thiên Bàng phẫn nộ quát lớn, ông ta không dám giận cá chém thớt bà cụ Phương, chỉ có thể đổ hết cơn tức tối lên Trương Trần.

Trương Quốc Hồng nhìn chăm chăm Trương Trần, hận không thể nuốt sống anh luôn.

Lần này tốt rồi, bọn họ chẳng những không kiếm được lợi ích gì từ Trương Trần mà còn mất hết chút tiền hoa hồng và sản nghiệp còn lại vì thằng con rể này.

“Được rồi, nhà mấy người cút đi!”, bà cụ Phương quát.

“Biến, cút ngay đi!”, Phương Thiên Quang và Phương Thiên Thành, Phương Thiên Dương đều quát.

Chân Trương Trần hơi khựng lại nhưng đầu anh cũng không hề xoay về mà đi tiếp ra ngoài cửa, ba người Phương Thiên Bàng chật vật theo sau.

Mà khi chân Trương Trần bước ra hỏi cửa, bà cụ Phương tức tới mức ngất đi, đuổi cả nhà Phương Thiên Bàng đi đã là thủ đoạn cuối cùng rồi nhưng thằng ăn cháo đá bát Trương Trần có trái tim sắt đá kia lại chẳng chút do dự, trực tiếp bỏ đi.


Ba người con trai hiếu thảo của bà cụ vội tiến lên đỡ, cả đám người mắng mỏ cả tổ tông mười tám đời của bốn người Phương Thiên Bàng và Trương Trần, họ còn rủa cả nhà anh không được chết yên lành, chết không trọn vẹn.

Nhưng họ đã quên, nếu tìm lên tận gốc thì đừng nói tổ tiên, ngay cả mẹ ruột của họ cũng là một người cơ mà!

Bên ngoài nhà họ Phương, bốn người Trương Trần đi trên đường mòn, Phương Thủy Y không ngừng an ủi Trương Quốc Hồng thì Phương Thiên Bàng thì vẫn đang măng Trương Trần.

Trương Quốc Hồng lau nước mắt, bà ta nhìn chăm chú vào bóng lưng Trương Trần: “Trương Trần, cậu đứng lại!”

“Mẹ!", Trương Trần gọi một tiếng.

“Bốp!”, sau đó, đáp lại Trương Trần là một cái tát, Trương Trần cũng không né, anh đứng chịu đòn.

“Nửa đời trước của tôi quá khổ rồi, gả cho loại vô dụng như Phương Thiên Bàng thì càng khổ hơn. Nhưng tôi vẫn tin là có cơ hội đổi đời, sau khi Thủy Y lớn lên, mẹ con chúng tôi may mắn nên được quay về nhà họ Phương, nhưng đều tại cậu, mọi thứ biến thành tro hết rồi!”

Bình Luận (0)
Comment