Không biết Thái tử đã nói gì với phụ thân của ta, ông ta đứng ngoài cửa dặn ta vài câu, bảo phải nghe lời, không được va chạm quý nhân, rồi nhanh chóng rời đi.
Ta cười lạnh một tiếng.
Người này vì tiền đồ mà không cần mặt mũi, một đứa nữ nhi chưa gả cứ thế không minh bạch ở lại phủ Thái tử, nghe giọng điệu của ông ta còn rất vui vẻ.
Thái tử dẫn ta vào một gian mật thất, thoải mái ung dung dựa vào ghế.
"Nói đi, ai đã phái ngươi đến?"
Ta ngẩng đầu nhìn quanh, gian mật thất này, trên tường treo đầy các loại dụng cụ tra tấn. Còn có vài thị vệ đứng bên cạnh, một người ngồi trên ghế, tay cầm giấy bút, thỉnh thoảng liếc nhìn ta một cái, có vẻ như muốn ghi lại lời khai của ta.
"Thẩm Tri Ý, ta có một trăm cách để khiến ngươi mở miệng."
Thái tử nhấc cằm lên, một trong những thị vệ lấy xuống một cái roi treo trên tường. Không ngờ, nhìn Thái tử tao nhã thế mà lại là một kẻ biến thái.
Đe dọa ta ư, hừ, chẳng phải ta bị dọa mà lớn lên sao?
Ta vươn thẳng cổ.
"Ta chết cũng không nói cho ngươi biết, giết ta, Thẩm gia bọn ta chính là công thần lớn nhất của Nhị hoàng tử."
Tất cả mọi người: "......."
Thái tử cạn lời liếc mắt nhìn ta một cái.
"Nhị hoàng tử khi mười tuổi đã chết yểu."
Cái gì, nhầm rồi? Thật đáng căm hờn, tin tức hôm qua nghe ở rạp hát lại là tin giả.
Nhưng không sao, không quan trọng, loại chuyện tạo phản này kiểu gì cũng có thể khiến người ta chết.
Ta tiếp tục giữ thái độ kiêu ngạo.
"À, đúng đúng đúng, chính hắn, hắn chết rồi đã báo mộng cho Thẩm gia ta."
Thái tử sửng sốt, cười khẽ, hắn từ từ đứng dậy, đi đến nâng cằm ta lên.
Đôi mày cùng mắt hắn dài và mảnh, nhạt như núi xa, nhưng lúc này lại mang theo sự thích thú như mèo vờn chuột.
"Ngươi ngược lại thật trung thành tận tâm với Thẩm gia, nuôi dưỡng ở quê bao năm, vừa về nhà đã sẵn sàng vì bọn họ mà chịu chết."
"Nhưng ngươi yên tâm, con người này của ta xưa nay vốn dĩ hào phóng, chỉ cần ngươi thành thật nhận tội, những việc ngươi phạm, tội không liên quan đến người nhà."
...
7.
Cái gì? Tội không liên quan đến người nhà? Đây là tạo phản đấy! Trong kịch nói rằng tạo phản phải bị tru cửu tộc, tịch thu gia sản chém cả nhà đã là nhẹ.
Thái tử chó má này, có phải đầu óc bị bệnh rồi không?
Ta lập tức nóng nảy.
"Ngươi không có chút đồng cảm nào à, người một nhà phải gắn bó, ngươi——"
Nói được hai câu, thấy vẻ mặt Thái tử như đã hiểu hết, ta hối hận mà im miệng.
Đáng ghét, hình như hắn đã đoán ra ý định của ta.
"Thẩm Thư Yến rốt cuộc đã làm gì với ngươi, khiến ngươi hận ông ta đến vậy, không tiếc ngọc nát đá tan?"
Thái tử vừa ngạc nhiên vừa tò mò, hứng thú đi vòng quanh ta như đang quan sát một thứ gì đó mới mẻ.
"Thế này đi, ngươi vào thư phòng của ông ta tìm một thứ, ta sẽ giúp ngươi xử lý ông ta, thế nào?"
Ta nghi ngờ nhìn hắn.
"Ta có lý do gì để tin ngươi? Tại sao ngươi giúp ta?"
"Ngươi không có sự lựa chọn nào khác."
Thái tử phất phất tay, hai thị vệ kéo ta ra ngoài, khi bước ra khỏi mật thất, ta quay đầu nhìn hắn, hắn đang cầm cái roi, phất phất về phía ruồi bọ cho bay xa.
Không biết có đánh trúng không, nhưng nhìn rất có phong thái của một cao thủ võ lâm.
Khi ta trở về Thẩm phủ, đèn hoa đã sáng.
Một vầng trăng sáng treo cao, tỏa ánh sáng như nước, chiếu sáng con đường phía trước, hành lang trước cửa phòng khách treo đầy đèn lồng ngọc lưu ly, lung linh như những đóa ngân hoa trong làn sóng tuyết. Qua rèm cửa, thỉnh thoảng có tiếng cười nói vui vẻ truyền đến, mang theo hương thơm nức mũi của món ăn.
Ta khụt khịt mũi, bụng phát ra một tiếng lớn.
Sự náo nhiệt là của bọn họ, ta thì chẳng có gì cả.
Nhưng không sao, các ngươi sẽ nhanh chóng giống như ta thôi.
Đến lúc đó cả nhà cùng nhau bị chém đầu, một hàng đầu lâu chắc chắn còn đẹp hơn những chiếc đèn lồng này.
Ta mang theo một thân khí lạnh, vén rèm bước vào phòng khách, tiếng cười trong phòng lập tức im bặt.
"Tri Ý, sao giờ này ngươi đã về rồi?"
Phụ thân vội vàng bước hai bước, nhíu mày nhìn ta, muốn nói lại thôi.
"Ngươi và Thái tử——"
Ta hất tóc.
"Ngủ."