Sự Bất Quá Tam

Chương 3.4

3.

Tôi lên xe, đóng cửa lại, tự dưng cảm giác thật mệt mỏi chán nản.

Thật ra trước kia Lạc Thừa Hãn không phải như vậy.

Tôi với anh ta quan hệ không tốt, từ nhỏ tới lớn luôn vậy, nhưng cũng không thể phủ nhận trước khi Dung gia đồng ý Dung Trân và Lạc Thừa Hãn đính hôn theo nhận xét khách quan thì Lạc Thừa Hãn là người rất ưu tú.

Anh ta không giống tôi, từ nhỏ đã học hành giỏi giang, tuy ít nói nhưng luôn giữ mình trong sạch, phong độ nhẹ nhàng, giữ gìn thể diện của mình.

Ngay từ ban đầu anh ta đã không đồng ý việc đính hôn với Dung Trân, cuối cùng lại vì lợi ích gia tộc mà nhượng bộ. Anh ta một đường đi tới, từng việc từng sự kiện lớn trong đời đều chịu sự khống chế của gia đình, sở thích, bạn bè, ước mơ, kể cả hôn nhân.

Anh ta không thích Dung Trân, cảm thấy Dung Trân nợ mình, cảm thấy cả thế giới đều chèn ép áp bức mình, vì thế nên ngày càng cáu kỉnh, nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, càng ngày càng muốn thoát khỏi hôn ước này.

Tôi thông cảm với tâm trạng anh ta việc liên kết hôn nhân thế này, nhưng không ảnh hưởng tới việc khịt mũi khinh thường anh ta trút giận lên Dung Trân. Anh ta không thích Dung Trân nhưng trước giờ không biểu hiện với gia đình họ Dung. Anh ta lợi dụng sự yêu thích của Dung Trân, ỷ lại thái độ thiên vị của Dung Trân, chính là vì biết Dung Trân không bao giờ mách lại, sẽ không làm bất kỳ điều gì bất lợi với chuyện của anh ta.

Trịch thượng, cậy sủng mà kiêu căng ngạo mạn, thực sự làm người khác khó chịu.

Tôi cụp mắt, sờ sờ vết sẹo nông trên hổ khẩu. (Hổ khẩu: khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái)

Tôi và Dung Trân cùng lớn lên trong một sân, nhưng xung quanh em có quá nhiều bọn trẻ vây quanh, em lại thích chơi với Lạc Thừa Hãn, vì thế nói chúng tôi là thanh mai trúc mã thì không đến mức đó.

Chúng tôi đều thay đổi rất nhiều, ví dụ như khi Lạc Thừa Hãn còn nhỏ, anh ta vẫn là cậu bé ngoan ngoãn nề nếp, lễ phép lịch sự; tôi là đứa “học sinh hư” nhảy nhót lung tung, nghịch ngợm đùa cợt; Trình Thiên Tường là nhóc mập nhát gan lại thích khóc.

Chỉ có Dung Trân là không hề thay đổi.

Em vẫn kiêu ngạo, tùy hứng như vậy, thích - ghét rõ ràng, dữ dội như lửa, là hòn ngọc quý độc nhất vô nhị trên tay Dung gia, là thiên nga nhỏ không bao giờ chịu cúi đầu, là đại tiểu thư dễ dàng xù lông, cung có thể là công chúa đơn thương độc mã g.i.ế.t những con rồng xấu xa.

Đêm đó tôi mơ một giấc mơ.

Mơ thấy em mang giày da, một chân đá vào đùi tên đàn anh khóa trên, kiêu ngạo: “Bắt nạt người khác thì có bản lĩnh gì?”

Lạc Thừa Hãn mặt mày sầm sì kéo em đi, trách cứ em không nên xuất hiện như vậy, sẽ làm người khác cảm thấy anh ta phải dựa vào sự che chở của con gái, rất mất mặt. Mà em hơi cau mày, rất tự nhiên hỏi Lạc Thừa Hãn: “Bảo vệ còn phân biệt nam nữ sao?”

Còn tôi đứng sau họ, nhìn thật lâu thật lâu.

Anh ta cảm thấy em ỷ thế hiếp người, vô lễ, tôi cảm thấy em là nàng công chúa cầm thanh bảo kiếm; họ nói em tính tình xấu, cao cao tại thượng, nhưng ngày đó mưa to tầm tã, chỉ có em mở cửa xe, đưa ô của em cho tôi; anh ta nói: “Cô rời khỏi Dung gia thì chả là gì cả”, tôi lại cảm thấy từ rất lâu trước đó, Dung Trân chính là Dung Trân, thân thế của em chỉ là một bộ phận tạo nên em, em là độc nhất vô nhị, không cần “Nếu”.

Tôi lại có giấc mơ này.

Ngay cả khi ý thức không tỉnh táo, tôi vẫn có thể cảm nhận được mình đang cười tự giễu bản thân. Tôi nghĩ, Tạ Chiêu Nam, mày thật là, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn hồi ức thanh xuân, giấc mơ này cứ mơ đi mơ lại, bảy tám năm rồi vẫn chưa ra khỏi nó, thậm chí đến tận ngày nay vẫn còn nhớ rõ chiếc kẹp tóc đính đá quý hình hoa hồng trên mái tóc đen nhánh của em.

Khi thức dậy, suy nghĩ vẫn hỗn độn, tôi thần người, không kiềm được lại nhớ đến ánh sáng trong giấc mơ -- hoa hồng được chạm khắc tinh xảo tỏa sáng rực rỡ, nổi bật gương mặt trắng nõn kiều diễm của em.

Tôi hít sâu một hơi, lấy một tay che mặt, đang định tự tát mình một cái thì di động bỗng đổ chuông.

Tôi liếc nhìn… không có tên. Nhưng tôi biết đó là ai.

Tôi nhận điện thoại, mới nói “Alo” thì đã nghe giọng Dung Trân khàn khàn ở đầu dây bên kia: “Tạ Chiêu Nam.”

Tôi lại bắt đầu đau đầu: “Cô Dung,” dừng một chút nhưng vẫn không kìm được hỏi em: “Mạo muội hỏi một câu, cô lại khóc?”

Em có vẻ ngừng lại một chút, giọng hơi thay đổi như kinh ngạc: “Có ý gì?”

Tôi mới nhận ra mình nói sai.

“Tôi khóc hồi nào?” Dung Trân như thấy rất xấu hổ, lập tức xù lông, hùng hổ hỏi tôi, “Cái này là anh tự nghĩ ra? Hay là anh cảm thấy hôm qua tôi gặp chuyện vậy rất đáng thương, nên trốn trong nhà khóc thầm?”

Tôi im lặng vài giây: “Tôi không nghĩ vậy.”

“Tôi không…” giọng em rất nhanh như đang cố giải thích, nhưng lại giống như đang thuyết phục chính bản thân, “Tôi không thèm để ý.”

Phải không?

Em bỗng ho nhẹ hai tiếng, tôi lập tức hiểu ngay sao giọng em khàn khàn: “Cô bị cảm à?”

Dung Trân ủ rũ: “Ừ.”

Tôi áy náy: “Không nên…” Không nên dẫn em đi bờ sông Thanh Tùng. Nhưng chưa nói hết câu tôi đã nhận ra mình không nên dùng giọng điệu thế này, vì thế đột ngột ngưng lại.

Dung Trân không để ý tôi tự dưng ngưng ngang, chỉ nói với tôi: “Tạ Chiêu Nam, tôi muốn đi lấy đồ.”

Có lẽ vì bệnh nên người luôn cứng rắn, kiêu ngạo như em mà trong giọng nói lại mang vẻ yếu ớt, hơi có ý xin giúp đỡ. Vì vậy tôi không hỏi em lấy đồ gì, tại sao lại tìm tôi, chỉ im lặng nghe em nói tiếp.

“Đồ ở chỗ Lạc Thừa Hãn.” Dung Trân hít mũi, “Anh đưa tôi đi tìm anh ta.”

Giọng tôi khô khốc, vẫn là không nhịn được nói: “Cô Dung, cô tìm tôi để cùng đi gặp Lạc Thừa Hãn? Có phải không được thích hợp lắm không?”

Theo lý, tôi với em không thân chẳng quen, tôi với Lạc Thừa Hãn còn nhìn nhau không thuận mắt, em nhờ tôi đi cùng em, thật sự tôi không thể nghĩ ra được lý do gì để chọn tôi…

“Tôi muốn từ hôn với anh ta,” Dung Trân nói, “Hiện giờ chưa ai biết, chỉ mình anh biết.”

Tôi tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?”

Dung Trân lặp lại lần nữa: “Tôi muốn từ hôn với anh ta.”

Tôi nhất thời không nói nên lời, lát sau hỏi em: “Cô Dung, chuyện này chỉ tôi biết?”

“Ừ,” Dung Trân thoải mái thừa nhận, “Tôi nghĩ rồi, bất kể nói với ai, người trong nhà cũng vậy, bạn bè cũng vậy, họ đều sẽ khuyên tôi không nên từ hôn, phải suy nghĩ thật kỹ.”

Hôn nhân đại sự, lại liên quan hợp tác giữa hai gia đình, quả thực không phải Dung Trân nói bỏ là bỏ.

“Nhưng tôi không muốn nghĩ nữa,” Dung Trân nói tùy hứng, “Tôi cũng không muốn bị thuyết phục làm dao động, bây giờ tôi đi nói rõ với anh ta. Tôi nghĩ mãi, anh là người duy nhất sẽ không khuyên tôi, dù sao anh cũng ghét Lạc Thừa Hãn như thế.”

Nhất thời tôi không phản bác được.

Em nói đúng, tôi sẽ không khuyên em.

Nhưng em cũng nói sai rồi, sở dĩ tôi không khuyên em không phải vì tôi không ưa Lạc Thừa Hãn.

Tôi thở dài: “Cô Dung, cô có nghĩ tới nếu cô cần người đi cùng thì có phải thật ra trong lòng cô không nghĩ muốn chia tay không?”

Dung Trân không nói gì, một lát sau mới trả lời thật nhẹ: “Tôi không muốn thích anh ta nữa.”

Có lẽ em vì bệnh và say rượu nên mới không tỉnh táo mà bày tỏ tâm tình với tôi như vậy. Lòng tôi hiểu rõ khoảnh khắc này, em đối mặt với bất kỳ người nghe nào cũng sẽ vô thức dùng giọng điệu tủi thân nhẹ hẫng thế này, nhưng khi em nói ra, tôi cảm giác như tim mình bị người ta đâm thật mạnh. Tôi tự nhận mình đã luyện thành sắt thép, tâm lạnh như nước, lại vì khoảnh khắc này mà đau đến mức phải khép mắt lại.

Dung Trân.

Em đột ngột hỏi tôi: “Tạ Chiêu Nam, có phải mọi người vẫn luôn biết Lạc Thừa Hãn không hề thích tôi không?”

Tôi không biết.

Tôi cũng không biết nên trả lời em thế nào.

Cho dù trong lòng tôi biết rất rõ, trong suốt khoảng thời gian rất dài, tôi luôn hy vọng Lạc Thừa Hãn có thể yêu em.

Nhưng tôi không thể nói được bất kỳ điều gì, tôi chỉ không đổi sắc mà tiếp tục lặp lại lời nói dối kia không biết bao nhiêu lần: “Chuyện giữa hai người tôi không quan tâm, sao có thể biết rõ ràng được, cô Dung?”

Dường như em không hề ngạc nhiên với câu trả lời này, hay nói đúng hơn là không mong đợi câu trả lời của tôi, câu hỏi vừa rồi chỉ là vì xúc động: “Anh nói đúng.” Dung Trân dừng một lúc, thay đổi ngữ điệu, “Tôi đã nói qua với ba việc dự án Thụy Lâm, ông nói muốn bàn bạc với anh, hai giờ chiều nay anh có thời gian không?”

“Dĩ nhiên có,” tôi thuận theo, “Dung tổng chọn địa điểm đi, ở đâu thì thuận tiện hơn?”

“… Nhà tôi,” Dung Trân không hào hứng lắm, “Anh tới không?”

Tôi lịch sự nói được, trước khi cúp điện thoại vẫn không kiềm được quan tâm một câu: “Hai ngày nay thành phố An trở lạnh, cô Dung nếu bị cảm thì đừng đi lung tung ra ngoài, chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Dung Trân lơ đễnh đáp lời, dừng một lúc, tựa như khách sáo mà trả lời tôi, “Anh cũng vậy.”

Có lẽ em không nhớ cuộc trò chuyện hoang đường tối qua sau khi say. Nhưng tôi không phản ứng gì, nhìn đồng hồ, quyết định đi ăn một bữa trước rồi mới đến Minh Châu đế uyển.

Tôi định làm một chén cơm chiên ăn tạm, kết quả chuông cửa reo lên, Trình Thiên Tường chạy tới ăn ké. Thấy cậu ta nói gần nói xa bóng gió, tôi tê cả đầu, quay mặt cậu ta ra ngoài: “Trưa nay ra ngoài ăn.”

Trình Thiên Tường: “Thật hả anh? Lần trước anh nói mới làm thẻ ở nhà hàng xoay đúng không? Mình đi thôi!”

Tôi cười nhạt, thong thả bổ sung: “… cậu mời.”

Trình Thiên Tường: “…”

Tôi nói: “Không phải cậu muốn nghe chuyện sao? Trả tiền một bữa cơm cũng không chịu?”

Vì vậy Trình Thiên Tường bày vẻ mặt bi thương hùng tráng, nôn ra máu mà đưa tôi tới nhà hàng ba sao Michelin -- mới bước vào nhà hàng, tôi đã dừng chân, yên lặng nhìn cái bàn bên trái sảnh.

“Anh Tạ, nhà hàng này sang vầy…” Trình Thiên Tường còn đang thao thao bất tuyệt, nhìn theo ánh mắt tôi thì cũng im lặng, sờ sờ mũi, ngượng ngập nở nụ cười, thì thầm, “Đây là thần xui xẻo sao? Sao lại gặp rồi?”

Tôi lạnh nhạt nói: “Ai biết được.”

Nói chung tôi là người rất khó nổi giận, hay nói cách khác, có rất ít thứ khiến tôi quan tâm để có thể tức giận, phẫn nộ, mà trên thế giới này lại có một người có thể chọc đến điểm giới hạn của tôi hết lần này đến lần khác.

Lúc này, người đó đang nhàn nhã ngồi bên bàn, gương mặt thường ngày ít nói ít cười giờ hiện lên tia dịu dàng hiếm thấy, đầu ngón tay vén mái tóc dài của người con gái ngồi bên cạnh - mái tóc đen nhánh mượt mà như thác nước như lấp lánh sáng, bên trên cài một đóa hồng trắng với phần nhụy là kim cương vụn tinh xảo, cánh hoa được khảm những viên ngọc trai tròn trịa càng thêm phần đẹp đẽ.

Anh ta ghé sát vào người con gái đó, hình như đang nói gì, tư thế thân mật như sắp hôn môi.

“Đệt,” Trình Thiên Tường trợn mắt há hốc mồm, thậm chí không nhịn được chửi thề, “Lạc Thừa Hãn không sợ Dung gia thịt hắn à?”

“Nghe nói trong cuộc họp hội đồng quản trị mới đây, cổ phần Lạc Thừa Hãn đã vượt qua cha anh ta,” mặt tôi vô cảm, “Xem ra mấy năm nay kế hoạch thu gom cổ phần lẻ của anh ta đã đến giai đoạn thu lưới, không cần kiêng dè dòng tộc nữa.”

“Nhưng hắn…” Trình Thiên Tường mặt rối rắm, ngập ngừng, “Tuy là Dung đại tiểu thư không dễ ở chung nhưng đối với hắn tốt thì không còn gì để nói, trong giai đoạn chọn người thừa kế hắn nhận được bao nhiêu dự án không phải đều nhờ cô ấy giúp sao… hắn qua cầu rút ván thế à?”

Tôi không nói, bước ngay sang đó.

“Anh? Anh?” Trình Thiên Tường hô to gọi nhỏ đi theo, “Anh đừng xúc động chứ!”

“Lạc Thừa Hãn,” tôi dừng trước mặt Lạc Thừa Hãn, thản nhiên chào hỏi, “Trùng hợp thật.”

Anh ta không vui ngẩng lên nhìn, cô gái bên cạnh cũng nhìn tôi.

Đúng là gương mặt xinh xắn, môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, làn da trong như pha lê, vẻ đẹp như tuyết trên hoa, ngước mắt lên có cảm giác dịu dàng thoát tục, hơi mang vẻ hoảng hốt nhu nhược động lòng người.

Cô ấy đẩy đẩy Lạc Thừa Hãn, giọng mềm nhẹ: “Thừa Hãn…”

Tôi biết sự tồn tại của cô ấy - Ninh Hi - con gái của ông chủ công ty nhỏ mà Lạc gia gần đây đang hợp tác.

“Tạ Chiêu Nam,” Lạc Thừa Hãn vẻ mặt lãnh đạm, trấn an xoa tóc Ninh Hi, “Chuyện gì?”

Tôi nở nụ cười không cảm xúc: “Lạc tổng thật cao hứng, vị hôn thê đau ốm nằm trên giường còn mình thì ra ngoài hưởng lạc.”

Anh ta cười lạnh lùng: “Sao anh biết Dung Trân ốm đau trên giường? Cô ta nói với anh?” Vẻ mặt anh ta có vẻ như nhìn từ trên cao xuống, tựa như đứng trên góc độ biết hết mọi thứ mà đắc ý giễu cợt.

Tôi không lên tiếng, đột ngột dự cảm xấu tràn ngập đầu óc, tôi nhớ đến chi tiết cuộc đối thoại với Dung Trân hôm nay. Tôi nghe tiếng chuông treo nơi cửa vang lên sau lưng, theo đó là tiếng hít hơi lạnh của Trình Thiên Tường.

“Tôi hẹn cô ta gặp mặt,” ngón tay Lạc Thừa Hãn gõ gõ lên bàn, “Không có gì để nói thì có cần tôi tiễn khách không?”

Quả nhiên.

Lạc Thừa Hãn, mày thật con mẹ nó không ra gì.

Lửa giận và sợ hãi gần như bùng lên trong lòng tôi, trước khi bùng phát, tôi nhắm mắt lại, nói với Trình Thiên Tường: “Đi thôi.”

“Đi?” Trình Thiên Tường chưa kịp phản ứng, tôi đã quay người, lập tức kéo cổ tay Dung Trân vừa mới mở cửa ra, vô cùng tự nhiên như nước chảy mây trôi mà kéo em đi.

“Anh…” Dung Trân bị túm ra ngoài đầy ngạc nhiên, nhìn thấy là tôi thì mờ mịt mấy giây rồi cau mày hỏi, “Tạ Chiêu Nam? Sao anh lại ở đây?”

“Dung tổng gọi tôi đến,” tôi mặt không đổi sắc, buông lỏng bàn tay nắm tay em ra, “Cô Dung, về nhà ăn cháo đi.”

“Ba tôi sao lại gọi anh… Thôi,” Dung Trân nghiêng đầu ho khan hai tiếng, nhanh chóng quay đầu, nhẫn nại nói với tôi, “Lạc Thừa Hãn gọi tôi đến lấy đồ, đúng lúc tôi nói rõ ràng với anh ta…”

“Vậy cô không đến đúng lúc rồi,” tôi bịa đại, “Lạc Thừa Hãn kêu một ‘vịt’ đi cùng anh ta.”

“Vịt?” đôi mắt đẹp của Dung Trân trừng to, “Lạc Thừa Hãn?”

Trình Thiên Tường mặt cũng như sắp sặc nhưng nhanh chóng hiểu ý tôi, gật đầu liên tục: “Đúng, không sai, là ‘vịt’, nhìn là biết liền.”

“Anh gạt tôi à,” Dung Trân không dễ bị lừa như vậy, em quay đầu muốn đi về phía nhà hàng, nhưng đi hai bước thì bỗng dừng lại, mím môi hỏi tôi, “Tạ Chiêu Nam, anh thành thật nói tôi biết, anh nhìn thấy gì?”

Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ mưa.

Tôi cụp mắt xuống: “Cô Dung, là cái gì rất quan trọng sao?”

Đối diện tầm mắt với em vài giây này, tôi như mơ hồ thấy vô số khoảnh khắc trong quá khứ, kiêu ngạo, vui vẻ, phẫn uất, bình tĩnh, và khi em nhìn về phía Lạc Thừa Hãn, mắt còn chứa chan tình cảm.

Tôi trơ mắt nhìn ánh sáng rực rỡ đó từ từ mờ dần, cuối cùng tựa như bây giờ, như màn đêm mịt mùng bao phủ tất cả sao trời, trước mắt như có tầng sương xám lạnh lẽo, giống như thời tiết bây giờ, trời sắp mưa.

“Tôi biết rồi,” em trầm lặng, “Đi thôi.”

Trình Thiên Tường ngẩn ngơ: “Đi đâu?”

“Hai người không cho tôi vào,” Dung Trân nhìn cậu ta vẻ đương nhiên, “Bữa trưa của tôi tiêu rồi, hai người phải chịu trách nhiệm.”

Trình Thiên Tường: “???”

Cậu ta nhìn tôi cầu cứu, tôi lại nhìn đi nơi khác, mở cửa sau xe ra cho Dung Trân, sau đó hỏi em: “Muốn ăn ở đâu? Bị bệnh thì ăn thanh đạm chút.”

Dung Trân uể oải nhìn ra ngoài cửa xe: “Ừ.”

“Nhất phẩm hiên?”

“Bày trí món ăn xấu, không ăn.”

“Sơn Hải Các?”

“Không muốn ăn cá.”

“Danh Tố Phường?”

“Trang trí xấu xí.”

“Tiêu Lâu?”

“Không ngon.”

Một hỏi một đáp kết thúc, Trình Thiên Tường rõ ràng không chịu nổi sự kén chọn của Dung Trân, cậu ta không nhịn được càu nhàu: “Đại tiểu thư à, cô là tiên nữ trên trời chỉ uống sương sớm hả?”

Dung Trân không nói tiếng nào, tôi ngẫm nghĩ: “Nhà tôi gần đây, tôi nấu cho cô, được chưa?”

Trình Thiên Tường trừng mắt: “Anh Tạ! Anh bị sao vậy! Sao lại dễ dãi vậy!”

Câu trả lời này có vẻ tạm làm Dung Trân hài lòng, em nghiêng đầu nhìn tôi: “Nếu ăn không ngon thì sao?”

“Thì cứ thử trước xem, nếu ăn không ngon thì ném hết cho Trình Thiên Tường.” Tôi mặt không đổi sắc, “Cậu ta ăn được.”

Dung Trân buồn ngủ nhắm mắt lại: “Được.”

Trình Thiên Tường: “?”

Thấy cậu ta còn muốn kêu gào khóc lóc, tôi giơ tay ra hiệu im lặng: “Cô ấy ngủ, đừng ồn.”

Trình Thiên Tường như bị sét đánh, đờ đẫn nhìn tôi, ánh mắt kinh hoàng, cuối cùng lại biến thành tỉnh ngộ.

4.

Khi tôi nấu cháo cho Dung Trân, Trình Thiên Tường lượn lờ cạnh tôi.

Tôi nhìn đồng hồ: “Muốn hỏi gì hỏi đi.”

“Anh, nói thật em thấy không đúng lắm,” Trình Thiên Tường e dè nhìn tôi, “Không phải… anh sẽ không… có ý gì với cô ấy đúng không?”

Tôi không đáp.

“Hay là anh không vừa mắt tên Lạc Thừa Hãn nên muốn cạy góc tường hắn?” Trình Thiên Tường suy đoán, “Cũng không phải, cạy góc tường này là tổn thương địch một ngàn tự tổn hại 800 à…”

Nồi cháo sôi lục bục tỏa khói nghi ngút, tôi cách làn khói trắng cười nhẹ: “Nào có tổn thương địch một ngàn.”

“Cũng phải, Lạc Thừa Hãn cơ bản là không thèm để ý tới cô ấy,” Trình Thiên Tường nghĩ một lúc lâu mới tỉnh hồn lại, kinh hoàng nhìn tôi, “Anh Tạ, anh đây là thừa nhận?”

“Cũng không có tự tổn hại 800,” tôi múc cháo ra chén sứ, bê lên cho Dung Trân, “Đi thôi.”

“Hả, là ý gì…”

Trình Thiên Tường đi theo sau tôi kêu gào, tôi phớt lờ cậu ta, gõ cửa phòng cho khách.

Dung Trân ngồi trên ghế, tóc xõa dài trên vai, chiếc chăn mỏng khoác lên bờ vai mảnh khảnh, bất động nhìn cửa sổ.

“Không phải bảo cô nằm trên giường nghỉ ngơi sao?” Tôi đặt cháo trước mặt em, “Cô Dung đang nhìn gì vậy?”

“Cái xích đu đó anh mua ở đâu vậy?” Dung Trân chỉ ra khu vườn ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần kéo đến tận sàn. Giữa những khóm hoa có một chiếc xích đu nhỏ làm bằng gỗ trắng.

“Sao vậy?” Tôi hơi lạ, “Nếu cô Dung thích, tôi có thể…”

“Không,” em nhíu mày, “Tôi thấy xấu quá, có phải anh bị lừa không?”

Tôi: “…”

Tôi đang định nói qua chuyện khác, Dung Trân lại nói: “Nhưng không hiểu sao nhìn rất vừa mắt.”

“Vậy à, vậy nó thật vinh hạnh.”

“Đây là cháo gì?” Dung Trân không nói thêm nữa, cúi đầu nhìn chén cháo trắng bốc khói, “Hình như không có gì.”

“Đúng là không có gì bên trong,” tôi nói, “Tôi cảm giác cô Dung không thèm ăn cho lắm.”

Em không nói nữa, múc một muỗng cho vào miệng: “Ngọt.”

“Có cho thêm đường cho cô,” tôi nói, “Còn có củ cải muốn, tôi lấy cho cô hai miếng nhé?”

“Củ cải muối…” hiển nhiên Dung Trân rất ít đụng tới loại thức ăn này, em ngẩn ngơ một lúc rồi dè dặt gật đầu, “Cũng được.”

Em lặng lẽ ăn từng muỗng cháo, tôi ngồi đối diện em, xuất thần nhìn ra cửa sổ.

Rất lâu rất lâu trước kia, trước khi tôi dựng chiếc xích đu nhỏ đó, tôi đã đọc một đoạn nhật ký.

Cô bé đọc bài “Khu vườn của tôi” trước cả lớp, em nói em thích lâu đài công chúa, mong là sau này em có thể có một vườn hoa hồng thật to, nuôi mấy con thỏ con, đài phun nước phát nhạc kêu đinh đong, trên xích đu trắng có những dây nho uốn lượn, ngẩng lên nhìn có thể thấy những chú chim nhỏ đang chơi đùa.

Nhưng dù tôi còn là thiếu niên hay bây giờ, tôi luôn bất lực với nơi ấy.

Tôi không trồng được hoa hồng, không nuôi được thỏ con, nho chưa lớn đã bị chim sẻ ăn, mua không nổi đài phun nhạc nước, duy nhất có thể dựng được một xích đu, lẻ loi đơn độc trong khu vườn nhỏ hoang vắng. Ông nội đến giúp tôi cũng thở dài, tôi hỏi ông có thể mời công chúa nhỏ đến đây chơi không, ông vỗ vai tôi, chưa nói thì tôi đã biết đáp án.

Thôi.

Sau bao nhiêu năm, tôi có thể thoải mái mà nói với mình.

Thôi, bỏ đi.

Tôi thu lại tầm mắt, hỏi Dung Trân: “Muốn ngủ một lúc không?”

Em chần chừ: “Tôi đặt báo thức lúc một giờ rưỡi.”

“Không cần, cô ngủ đi,” tôi bê chén đứng lên, “Chờ tôi quay về sẽ đưa cô đi, hoặc nếu cô Dung cần tôi sẽ đưa số của tài xế cho.”

“Tạ Chiêu Nam.” Trước khi tôi ra đến cửa phòng, em gọi tôi.

Tôi quay đầu nhìn Dung Trân.

Mắt em còn vẻ hoang mang, ngước lên, cho dù sắc mặt tái nhợt vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp rạng ngời trên mặt em. Em yên lặng nhìn tôi, thật lâu sau mới nói: “Cảm ơn anh.”

Tôi mỉm cười: “Không cần cảm ơn, cô đã trả thù lao.”

Xuống lầu, tôi thấy Trình Thiên Tường còn ngồi ngẩn người bên cạnh bàn.

“Anh, đột nhiên em mới phát hiện ra một vấn đề,” cậu ta thấy tôi xuống thì bỗng nghiêm túc nói, “Anh nói thật đi, có phải anh đã âm mưu lên kế hoạch với cô Dung từ lâu rồi không?”

“Không,” tôi chiên cơm cho cậu ta và tôi, vừa ăn vừa trả lời: “Cậu nghĩ nhiều quá.”

Tôi đối với Dung Trân không thể nói là ủ mưu từ lâu.

Tôi không vì em mà trằn trọc không yên, cũng chưa bao giờ thấy ảm đạm chán chường, không có ý nghĩ mạnh mẽ cướp lấy, em với tôi mà nói thậm chí không thể xem là chấp niệm sâu nặng, cùng lắm là… có thể xem như ánh trăng trên tòa tháp cao.

“Vậy em không hiểu,” Trình Thiên Tường gãi gãi đầu, “Em mới nghĩ tới, cảm giác trước kia hình như anh đối với đại tiểu thư này hơi khác, tuy là không rõ ràng…”

“Trình Thiên Tường,” tôi nói, “Cô ấy là hôn thê Lạc Thừa Hãn.”

“Nhưng Lạc Thừa Hãn đâu có tốt như anh, hơn nữa Lạc Thừa Hãn đối xử với cô ấy không tốt, mới nãy còn dẫn theo cô gái kia muốn chọc tức cô ấy, đó là tên sở khanh,” Trình Thiên Tường không đồng ý, “Em cảm thấy…”

“Vậy thì sao?” tôi cắt lời cậu ta, “Trình Thiên Tường, Dung Trân thích Lạc Thừa Hãn, cô ấy là người trưởng thành đầu óc minh mẫn, đây là lựa chọn của cô ấy, nếu thật sự anh thể hiện điều gì chỉ làm cô ấy thêm rắc rối.”

“Vậy,” Trình Thiên Tường sửng sốt, rồi lại lộ vẻ băn khoăn, “Đúng rồi, với tư cách là vợ chưa cưới của Lạc Thừa Hãn, không phải cô ấy luôn đối xử không thật tốt với anh sao? Anh, anh là người cuồng bị ngược hả? Rốt cuộc thì tại sao lại thích đại tiểu thư này chứ?”

Tôi không nói gì, thật lâu sau mới nhếch môi cười.

Phải, tại sao thích Dung Trân?

Tôi và Lạc Thừa Hãn không thuận mắt nhau nhưng xem như có nghiệt duyên, từ nhỏ tới lớn đều tình cờ học chung lớp. Khi tan học tôi sẽ thấy Dung Trân đến tìm anh ta, lúc chơi bóng rổ sẽ thấy Dung Trân cổ vũ anh ta, người dè dặt vậy mà nhảy nhót gọi tên anh ta đến khi má đỏ bừng bừng, thở hổn hển.

Lâu hơn, khi họ chưa đính hôn, có một ngày mưa to thình lình, tôi đi đến cổng trường thì chiếc xe bên cạnh chợt mở cửa ra. Dung Trân bung dù đi xuống, hỏi tôi có thấy Lạc Thừa Hãn không.

Tôi nói, hình như chiều nay anh ta về nhà.

Dung Trân hừ, có lẽ vì Lạc Thừa Hãn đi mà không báo trước với em. Em quay người định lên xe, do dự rồi quay lại đưa dù trên tay cho tôi.

Tôi cúi nhìn em, nước mưa theo mái tóc ướt hơn nửa của tôi nhỏ xuống, em sống động tươi tắn giữa tiếng còi xe inh ỏi, cảnh vật mờ hơi nước, đôi mắt đen trắng rõ ràng, không hề có cảm xúc dư thừa, trong veo, không hề hợp với cảnh vật lúc này.

Tôi muốn nói không cần, em lại như không kiên nhẫn mà chờ, nhét dù vào tay tôi không cần giải thích nhiều, vội vã lên xe.

Có nhiều khoảnh khắc tương tự.

Tôi đứng ở đối diện em trong góc xa, nhìn thiếu nữ đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, đối với người khác lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, không hề keo kiệt sự ưu ái của mình. Cho dù em chưa bao giờ dừng lại vì tôi.

Tôi nói: “Có lẽ vì Dung Trân như ánh trăng.”

Đó không phải ánh trăng của tôi, nhưng có phút giây ánh trăng ấy thực sự đã chiếu sáng tôi.

Trình Thiên Tường cái hiểu cái không, nửa ngày sau mới vỗ bàn: “Vậy nên bây giờ anh kêu cô ấy đến nhà ăn cháo là có ý gì?”

Tôi bê chén lên: “Bị kích động.”

“Nhưng anh không phải người hay kích động…”

“Nhưng con người luôn có lúc kích động bốc đồng,” tôi liếc nhìn đồng hồ,

“Anh phải đi, cậu đi cùng anh ra ngoài.”

Trên đường đến nhà Dung gia, Trình Thiên Tường tự hỏi: “Em cũng chưa từng thấy anh kích động, cái gì có thể làm anh kích động chứ?”

Tôi không trả lời cậu ấy.

Tôi đã thấy Dung Trân khóc ba lần.

Em là người không thích khóc, lại hiếu thắng, ngạo mạn, không vui cũng chỉ cau mày phản kích.

Lần đầu tiên thấy em khóc, tôi làm một việc ngu xuẩn.

Lần thứ hai thấy em khóc, tôi lại làm một việc ngu xuẩn.

Lần thứ ba thấy em khóc, tôi làm một quyết định mà tôi khinh thường nhất từ trước đến giờ.

Khi tôi làm việc ngu xuẩn thứ nhất, tôi biết rất rõ, nước mắt em là ngoại lệ mà tôi không thể tránh được.

Trình Thiên Tường bị tôi bỏ giữa đường, sau khi tới Dung gia, tôi đi theo quản gia vào phòng khách.

Cha của Dung Trân ngồi trên sô pha thong thả châm trà, thấy tôi đến thì nở nụ cười hiền từ: “Tiểu Tạ.”

Nhà họ Dung xưa nay không đông con cháu, ba thế hệ đều đơn truyền, đến thế hệ Trí Thịnh thì chỉ có một cô con gái duy nhất, Dung Trân.

Dung Trí Thịnh là ông trùm trên thương trường, vợ ông Trần Nam cũng là tiểu thư gia đình quyền quý, hai người kết hôn nhiều năm, tình cảm vẫn tốt như xưa, cưng chiều cô con gái duy nhất đến tận xương tủy.

Dung Trân là viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay hai người, cũng là báu vật của cả nhà họ Dung.

Tính cách Trần Nam mạnh mẽ, Dung Trí Thịnh lại ôn tồn lễ độ, rất có phong phạm Nho thương.

Sau khi hàn huyên một lúc về tình hình Tạ gia, Dung Trí Thịnh lại hỏi tôi về kế hoạch tiếp theo của Thụy Lâm, tôi đĩnh đạc trình bày, gương mặt ông dần hiện vẻ tán đồng, thỉnh thoảng gật đầu.

“Bác nghe Trân Trân nói dự án này phải giao cho cháu. Ban đầu bác nghĩ có thể là đùa, hôm nay xem ra con bé không nói với bác, dự án này có lẽ là ‘ánh bình minh’ của cháu,” Dung Trí Thịnh cười to, “Tiểu Tạ, làm rất tốt.”

Tôi nghe vậy khiêm tốn: “Dung tổng quá khen.”

“Năm đó Tạ gia nguy cơ lớn như vậy, cuối cùng lại là một mình cháu trẻ tuổi gánh vác,” Dung Trí Thịnh thở dài, chuyển chủ đề, “Mấy năm nay bác quan sát, có lẽ phán đoán năm đó của bác hơi võ đoán, thật ra sai lầm.”

Tôi hơi khó hiểu: “Ý ngài nói?”

“Con cháu gia tộc chúng ta cũng xem như từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Trân Trân thuận buồm xuôi gió, có phần bị chiều hư, những cậu bé cùng tuổi cũng bị cưng chiều nên bác cảm thấy không ổn. Bác luôn muốn chọn một người có phẩm chất đạo đức tốt, có thể giúp con bé bảo vệ Dung gia,” ông nâng tách trà lên, “Nhìn qua một lượt, Lạc Thừa Hãn Lạc gia đúng thật tư chất và học thức tốt nhất, nhìn cũng kiên định điềm tĩnh, sau đó bác với Lạc gia thương thảo, thấy hai đứa không phản đối mới cho chúng đính hôn.”

Tôi không hiểu sao ông lại nói với tôi những điều này, còn đang tự hỏi nên trả lời thế nào, ông Dung đã nhìn về phía tôi, hỏi đầy thâm ý: “Tiểu Tạ, cháu cảm thấy thế nào?”

Tôi cảm thấy?

Ai mà không biết quan hệ giữa tôi và Lạc Thừa Hãn rất tệ, hỏi tôi câu này là muốn nghe câu trả lời thế nào?

Cuối cùng tôi uyển chuyển đáp: “Quyết định của Dung tổng chắc chắn đều vì Dung tiểu thư mà suy xét.”

“Cháu không cần giả ngơ với bác để qua cửa, có những việc Trân Trân nhìn không ra nhưng dù sao bác cũng sống nhiều năm như vậy,” ông mỉm cười nhìn tôi, cuối cùng đi vào vấn đề chính, “Trân Trân nói muốn từ hôn, bác muốn biết, cháu có ở giữa thúc đẩy phần nào không?”

Lời ông nói nghe như hưng sư vấn tội nhưng giọng lại rất ôn hòa.

Tim tôi đập nhanh hơn, nhìn ông, một lúc lâu sau mỉm cười: “Dung tổng, nếu cháu nói không có một phân thì ngài tin không?”

Ông chậm rãi thu lại biểu cảm trên gương mặt, trong phòng tràn ngập sự im lặng lạ lùng.

Tôi không né tránh, vẫn nhìn thẳng vào ông như trước.

“Đúng thật nhìn lầm.” Ông bỗng nở nụ cười, đứng lên đi tới trước cửa sổ, “Con gái bác bên ngoài chịu tủi thân, Trân Trân không nói bác biết, bác cũng không tiện so đo với con cháu. Nhưng---” Ông dừng lại, “Bác quyết không cho phép Trân Trân ngã lần thứ hai, Tiểu Tạ, cháu hiểu ý bác chứ?”

“Dung tổng yên tâm,” tôi cũng đứng lên, “Dung tiểu thư dẫm phải hố, cháu sẽ chịu trách nhiệm lấp đầy.”

Ông không khỏi cười nói: “Cháu là người trẻ tuổi dũng cảm nhất bác thấy trong những năm qua.”

Tôi nhẹ nhàng: “Vinh hạnh của cháu.”

Khi đóng cửa, tôi vẫn còn hơi choáng váng.

Điện thoại vang lên, tôi nhìn dãy số, nhận máy, nghe giọng Dung Trân.

“Anh đi đâu lâu vậy?” giọng em như giận dỗi, “Tôi ngủ một giấc, dậy rồi cũng không biết nên làm gì.”

Tôi nói: “Hay là dạo lòng vòng trong nhà tôi đi? Tôi về ngay.”

“Ờm…” em kéo dài âm cuối, hình như hơi mất tự nhiên, “Ba tôi không làm khó dễ anh chứ?”

Tôi bật cười: “Cô Dung là…”

Quan tâm tôi sao?

Bốn chữ này tôi không nói thành lời, chỉ nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, đổi đề tài: “Dung tổng rất dễ chịu, đa tạ cô Dung đã khẳng khái đồng ý.”

“Đương nhiên rồi,” em tựa như thả lỏng, giọng lại kiêu ngạo lên, “Chuyện tôi đã hứa thì không có việc gì không làm được.”

“Phải,” tôi dùng giọng đùa giỡn nói, “Thế nên, để báo đáp thì mấy ngày tiếp theo, đến khi cô Dung khỏi hẳn tôi đều chấp nhận sự điều khiển của cô.”

Dung Trân im lặng vài giây, khi lên tiếng thì ngữ điệu còn không chắc chắn, như không biết nên hình dung tôi thế nào: “Anh còn rất… biết điều?”

Tôi cũng im lặng vài giây: “Cô là đang khen tôi?”

“Ừ,” Dung Trân nhanh chóng chấp nhận giả thuyết này, hết sức tự nhiên nói, “Tôi muốn ăn bánh đậu xanh ở Bách Vị Trai.”

Bách Vị Trai bình thường phải xếp hàng hai tiếng, tôi đơ người mấy giây, dở khóc dở cười, “Cô cố tình hành hạ tôi hay là muốn ăn thật?”

“Thôi, không ăn bánh đậu xanh,” Dung Trân không để ý tới tôi, tự đổi ý, “Anh nấu cháo cũng được, chắc nấu cơm không đến nỗi, anh về nấu cơm cho tôi đi.”

Tôi rất vui vẻ trả lời em: “Được.”

Em gọi tên tôi: “Tạ Chiêu Nam.”

“Hửm?”

Dung Trân nói với vẻ hài lòng, kết luận thay tôi: “Đúng là anh không tồi.”

“Cảm ơn cô Dung khích lệ,” tôi thản nhiên đáp, “Thật vinh hạnh.” 
Bình Luận (0)
Comment