Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 1

Tôi, Từ Mạt Phi. Hơn tuổi 30, không nói cụ thể là bao nhiêu. Hiện tại là giám đốc HR của một công ty.

Tôi,

Nhiều năm phải tiếp xúc với vô số con người, đương nhiên sẽ có lúc cảm thấy khó chịu nhưng rốt cuộc thì nó vẫn là công việc mà tôi thì vẫn yêu thích nó.  

Cô ấy, An Nhiên. Cũng đã hơn 30, cụ thể lớn hơn tôi 4 tuổi. Là một nhà xuất bản, một nữ lão bản, tuổi trẻ tài cao.  

Cô ấy,

Tôi là người phương bắc. May mắn thay ba mẹ không sanh ra một tôi thô kệch, mà ngược lại có chút dáng vẻ của cô gái Giang Nam.

Được thừa hưởng sự trắng trẻo từ mẹ, cho nên che được trăm sự xấu.

Tôi,

An Nhiên, xem như là một nửa người Giang Nam. Tuy có ba là người nước J nhưng mẹ thì lại là phụ nữ Giang Nam chánh tông.

An Nhiên, một người có gương mặt tinh xảo, thanh tú vừa nhìn liền khiến người ta không cách nào tự kiềm chế được.

Tôi nói chị ấy xinh đẹp chân thành, chị ấy nói tôi xinh đẹp yên tĩnh.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người này, là nhờ duyên của một đồng nghiệp tốt rất thân thiết với tôi, Tuệ Tử.

Chuyện là như này:

Vào một ngày nào đó, Mia, người khuê mật của tôi ở Bắc Kinh phó thác, cuối tuần tới phải ra sân bay ở Tokyo đón một hảo tỷ muội của cậu ấy, cứ gọi cô này là Ảnh Tỷ đi! Ảnh tỷ làm về nghệ thuật, lần này đến Tokyo để tham quan một cuộc triển lãm tranh. Tiện thể tìm một nhà xuất bản ở bên này để bàn bạc một chút về việc hợp tác.

Trước đó, Mia còn năm lần bảy lượt ra lệnh cho tôi: "Nói cho cậu biết. Tiếp cơ là chuyện nhỏ, quan trọng là phải giúp Ảnh Tỷ liên hệ với một nhà xuất bản. Nhiệm vụ không thành, về sau đừng mơ đến việc đặt chân vào Bắc Kinh nửa bước."

"Này này! Cậu xem lão nương là Baidu sao, có thể hiểu biết hết tất cả các lĩnh vực?"  

"Tạm biệt!" Không đợi tôi mở miệng thêm lần nữa, liền nghe được âm thanh đứt quãng nhắc nhở đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại.

Quả thật, nữ nhân này luôn luôn là như vậy. Ah, không nhịn được cười thầm trong lòng.

20 năm là khuê mật của nhau, cũng không nên đối đãi quá rõ ràng.

Thật ra, tôi cảm nhận được nhiệm vụ lần này sẽ không thành, bởi vì tôi biết, nếu như tôi thật sự làm không xong, Mia cũng sẽ không trách cứ tôi. Điều này có thể coi như là sự ăn ý và bao dung giữa khuê mật có thâm niên.

Nhưng tôi biết, cái nhiều hơn chính là sự yêu thương của Mia dành cho tôi, giống như tình thương của thân nhân vậy.

Nhưng mà, thường thì rất nhiều chuyện tiến triển đều là nhất niệm chi gian.
Bình Luận (0)
Comment