[ 34]
Nhìn thấy xe An Nhiên rời đi, trong lòng mới bắt đầu cảm thấy có chút ngọt ngào.
Mặc dù cả hai không hề nói ra ba chữ: Ở bên nhau. Nhưng vào lúc này tôi vẫn cảm thấy thỏa mãn trong lòng.
Bởi vì tôi phát hiện, lần đầu tiên trong đời tôi, đây là đoạn tình cảm mà tôi chân thật cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc.
Điều này không khỏi làm tôi nhớ đến khoảng thời gian đau khổ trước kia, một đoạn tình yêu đã sắp đi đến hôn nhân nhưng lại phải chết yểu.
Có lẽ là do tuổi trẻ đã quá vô tư, khi còn trẻ, chúng ta xem tình yêu như một loại tranh đấu, phô trương bản thân như một kẻ hiếu thắng.
Đàn ông, họ cố chấp hơn bạn nghĩ và có thể dùng mọi khả năng để phủ định cái thua của họ. Bên ngoài là vẻ hiền lành, bên trong mới là bản chất.
Tu tu bổ bổ, va va chạm chạm, từ tình yêu chạy thẳng về phía hôn nhân, nhưng từ sớm, nó vốn đã mất đi bộ mặt ban đầu.
Lúc đó tôi cứ như thế mà khao khát đến một cuộc hôn nhân, và không ngoài dự liệu, nó trở thành một nấm mồ, để lại một vết thương trong lòng tôi.
Đại khái là: Ban đầu là hai người xa lạ cuối cùng vẫn là xa lạ hai người.
Thời gian bốn năm, có lẽ trong cả cuộc đời chúng ta nó không dài nhưng không thể nào xem nhẹ sự trói buộc của đoạn tình cảm đó.
Cho nên, trong khoảng thời gian rất dài rất dài, tôi sợ yêu.
Thậm chí tôi còn học được bài học về những người mang vẻ ngoài hiền lành nhưng bản chất bên trong lại nham hiểm thủ đoạn.
Không muốn mở lòng lần nào nữa, chỉ mong mãi mãi đơn độc là tốt nhất.
Cho đến khi An Nhiên xuất hiện và kéo tôi ra. Tôi mê luyến chị một cách vô điều kiện, hoàn toàn bị chị hấp dẫn.
Sự yêu thương và bảo vệ của chị là thứ mà từ trước đến nay tôi chưa từng cảm nhận và trải qua.
Có lẽ, điều này nó không hề liên quan đến giới tính.
Vẫn là quay về chuyện đi du lịch.
Với kinh nghiệm không vui lần trước, lúc này tôi chỉ hẹn có mình An Nhiên.
Bởi vì không muốn để chị phải cực khổ lái xe cho nên chỉ chọn một nơi không xa, quyết định cả hai người sẽ ngồi tàu siêu tốc đi chơi hai ngày.
Kế hoạch đã được định, sau đó nhìn thấy vẫn còn sớm nên muốn gọi điện cho An Nhiên.
"A lô." Vẫn là rất nhanh đã tiếp điện thoại, thanh âm nhẹ bổng.
"A lô. Là em. Đang làm gì vậy? Bây giờ nghe điện thoại được không?" Cảm giác thanh âm mình cũng nhẹ bổng theo.
"Nghe được. Chị và anh trai đang dùng cơm. Có chuyện gì em nói đi?"
"Chính là ngày đó em có nói với chị cuối tuần sẽ đi du lịch. Cái đó, chị ăn cơm trước đi, tối em gọi lại cho chị."
Tôi không muốn quấy rầy thời gian của chị và người nhà, đợi trễ hơn hẳn nói chuyện.
"Ừm. Được rồi. Tối nay chị gọi cho em. Em ăn cơm chưa?" Một khẩu khí quan tâm khiến cho tôi chỉ trong nháy mắt liền hiện lên bộ dáng hoa si.
Còn chưa kịp trả lời chị thì hình như từ đầu dây bên kia tôi nghe thấy giọng của một người con trai đang hỏi chị: "Là bạn nhỏ đó sao?"
Tôi sửng sốt một hồi, nghĩ thầm: Cái giọng nói này chắn chắn là anh trai của chị rồi!? Bạn nhỏ là ai? Chẳng lẽ là mình?
Vô cùng tò mò vểnh tai lên nghe ngóng, mặc dù không nghe thấy An Nhiên trả lời nhưng lại nghe được tiếng cười giòn giã và hiểu ý của người đó.
Trong lòng tựa hồ đã hiểu hết. Cảm thấy khá ấm áp, mà nhiều hơn là cảm động. Không định dây dưa lâu với chị nên nhanh chóng cúp máy.
Không bao lâu, An Nhiên đã ăn xong liền gọi điện qua.
Tôi đơn giản nói hết một lần kế hoạch của mình, chị không do dự mà đồng ý với tôi còn nói là tất cả đều nghe theo tôi sắp xếp.
Vì vậy, tôi có chút đắc ý hỏi chị: "Chúng ta ở lại một đêm rồi về được không?"
"Ừm. Được. Tất cả đều nghe theo em." Nghe Thấy chị đồng ý trong lòng vui vẻ đến không diễn tả được.
Nếu như không có mấy tầng lầu ở trên ngăn tôi lại, đoán chừng lúc đó tôi hưng phấn đến bay lên chín tầng mây.
Thứ bảy, từ sáng sớm tôi đã ra ngoài, muốn đến nhà ga trước thời gian đã hẹn.
Chỉ đứng đợi một lát thì An Nhiên đã đến, thì ra là chị cũng muốn đến trước, nhất định là sợ tôi đợi lâu, chị lúc nào cũng cẩn thận như thế.
Tuy nhiên, đi đưa chị đến còn có thêm một chàng trai thật cao thật đẹp trai, xuống xe cùng với An Nhiên đi đến chỗ tôi.
Nhìn thấy người lạ, rốt cuộc tôi không biết phải làm gì, hơn nữa còn là chàng trai xuất hiện chung với An Nhiên.
Căn bản là đang lo lăng không biết phải chào hỏi như thế nào. May là anh ấy chào hỏi trước.
"Chào em! Bạn nhỏ. Tôi là anh trai của An Nhiên." Giọng nói êm tai còn mang theo từ tính.
Nhưng lúc đó tôi đang rất bối rối, trong đầu vẫn còn đang tự hỏi tại sao An Nhiên lại mang anh đến đưa chị, mà còn gọi tôi là cô bạn nhỏ.
Cái này, rốt cuộc là có ý gì.
Vì vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt ra một câu: "A. Chào anh chào anh. Vậy, vậy anh là người anh trai nào?"
Vừa nghe xong thì nghe thấy An Nhiên và anh trai của chị cũng nhau cười.
"Ha ha ha ha ha. An Nhiên, bạn nhỏ này của em quả nhiên rất đáng yêu." An ca ca vừa cười vừa nói với An Nhiên.
Bởi vì ở trong ấn tượng của tôi, An Nhiên có nói cho tôi biết là chị có hai anh trai, tôi chỉ là muốn biết là người anh trai nào thôi.
Không như tôi nghĩ, là do ngữ cảnh và cách hỏi của tôi không đúng lắm
Sau đó An Nhiên giới thiệu cho tôi biết, nói đây là tiểu ca ca của chị, tiểu ca ca là người gần gũi và thương yêu chị nhất.
Chính thức chào hỏi rồi mới dám cẩm thận bắt chuyện với tiểu An ca ca này. Không thể không phục, gen di truyền nhà họ quá là lớn mạnh.
Sau đó, tiểu An ca ca không dây dưa trò chuyện nhiều với chúng tôi, nhanh thúc giục An Nhiên và tôi mau vào trạm.
Vẫn không quên căn dặn An Nhiên nói: "Phải chăm sóc bạn nhỏ thật tốt! Lúc về nhớ gọi điện trước cho anh, anh tới đón hai đứa."
Thực sự một anh trai thấu hiểu lòng người.
An Nhiên cũng căn dặn anh trai lái xe chú ý an toàn gì gì đó rồi vẫn mang nét mặt ấy, kéo tôi đi vào trạm.