【 Viết trước văn tiếp theo.】
Em, vẫn như trước không nghĩ đến, trong đoạn tình cảm mà ba năm trước chúng ta đã dũng cảm cùng nhau bước đi, chị vẫn yêu em như lúc ban đầu, cưng chìu em đến tận xương tủy.
Chị, một người cũng biết nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại còn rất đáng yêu.
Một năm trước, không hề có dấu hiệu báo trước, sức khỏe em lại dần trở nên xấu đi.
Không đếm được bao nhiêu đêm ho khan đến tỉnh lại, cũng không nhớ rõ đã từng không tình nguyện đi đến bao nhiêu cái bệnh viện để nghe bác sĩ quở trách rồi dặn dò.
Nhưng em thật may mắn, mỗi một phút mỗi một giây đều có chị làm bạn bên cạnh và chở che cho em.
Hơn nữa, chị không có bất kì một câu oán giận nào với em, càng không ở trước mặt em mà biểu hiện ra điều gì, cho dù chỉ là một chút mệt mỏi.
Chỉ là, em biết chị không cần đến lời cảm ơn của em, càng không cần em phải hồi báo.
Nhưng, em vẫn muốn nhớ chúng và đem chúng ghi lại.
Cho nên, em sẽ tiếp tục từ từ hồi ức, từ từ viết.
________________
***Mình lưu ý trước: đây là phần kể tiếp của lâu chủ sau hôm say rượu ấy, mặc dù vừa được viết cách đây mấy tháng thôi. Phần trước viết từ năm 2017.
***
【 Viết tiếp văn 54】
Thời gian cứ như vậy không hay không biết đưa đẩy chúng ta trôi qua hết một ngày rồi một ngày, không nhanh không chậm, không âu lo.
Cho đến khi ngày hôm nay không còn là ngày hôm nay, ngày mai cũng không phải là ngày mai.
***
Vừa mở mắt là được thấy gương mặt mỹ lệ của An Nhiên còn đang ngủ say.
Tôi có thể tỉ mỉ nhìn chị, có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở mà chị hô hấp, cho đến khi tôi phục hồi lại tinh thần tôi vẫn không tin được, toàn bộ những điều này hoàn toàn là thật.
Vì thế, tôi định vươn tay nhéo nhẹ gương mặt của An Nhiên, vừa mới thủ thế xong thì chị lại tỉnh dậy.
Thấy chị trợn mắt với tôi, làm tôi sợ tới mức tay vẫn giữ ở không trung không dám nhút nhích cho dù chỉ là một cử động nhỏ.
Chị, động hạ thân, nhanh gọn bắt được tay của tôi, sau đó cứ như vậy mà nở nụ cười đầy ấm áp làm tôi tan chảy.
"Chị, chị dậy rồi." Chuyện tôi nói lắp là rất hiển nhiên, có thể là vì thấy căng thẳng, mà thật ra chắc là vì thẹn thùng.
"Vừa rồi em muốn làm gì?" Chị cố ý dùng khấu khí chất vấn trêu chọc tôi.
"Em, em có muốn làm gì đâu." Cố gắng phủ nhận.
"Vừa rồi em giơ tay sang đây là định làm gì chị?" Vẫn không muốn tha cho tôi.
"À... Em muốn xem thử chị có tỉnh chưa thôi."
"Nói thật!" Trời ạ, đây chính là hai câu còn chưa tới liền thay đổi tiết tấu hay sao.
"Cái đó, em là thấy mọi chuyện quá không chân thật nên muốn nhéo nhéo chị một chút xem đến cùng có phải là em đang nằm mơ hay không." Vừa sốt ruột một chút tôi liền nói ra lời thật lòng.
Không nghĩ tới An Nhiên nghe xong lại cười, sau đó đưa tay sang nhéo mặt tôi, nói với tôi: "Chị thay em xác nhận một chút ha, không phải đang nằm mơ, ha ha." Một khẩu khí đầy đắc ý, nhéo xong còn cố ý cười hai tiếng.
Sau đó lại cười như không cười, hỏi tôi: "Người khác trong tình huống này đều tự nhéo mình, tại sao em lại muốn nhéo chị?"
"Em, em, em em... Ha ha ha." Đúng rồi, tại sao tôi không tự đi nhéo mình chứ, nhất thời tôi bị chị hỏi khó.
An Nhiên thấy tôi như vậy, kêu căng cười lên.
Nhưng mà, trong lòng tôi đột nhiên như có một dòng nước ấm rót vào, thì ra chị cũng có một mặt đáng yêu thế này, cũng giống như một đứa trẻ con.
Nhịn không được nhào đến ôm chị, ấm áp, thơm thơm, một hương vị của hạnh phúc khó có thể nói thành lời.
***
Buổi sáng hôm đó tôi không có đủ thời gian để về nhà thay quần áo, đành phải căng da đầu mà mượn đồ của An Nhiên để mặc đi làm.
Còn nhớ là trên đường chị đưa tôi đi làm, cả một đường đều ngại ngại ngùng ngùng nói chuyện với chị, đến công ty rồi thì lại thấy không nỡ rời xa chị.
Chị thấy cô cứ cọ cọ mà không chị xuống xe liền biết tôi thế nào, sau đó rất ôn nhu nói với tôi: "Tam làm chị đến đón em."
Chỉ vài chữ ngắn gọn liền dễ dàng khơi gợi lên cảm xúc của tôi, lập tức dứt khoát xuống xe đi làm.
Ngày hôm đó tôi cố tình không đi ngang qua văn phòng của Tuệ Tử để chào hỏi với cô ấy.
Quả nhiên, vừa mới bận rộn chưa được bao lâu liền thấy một khuôn mặt phóng đại trước mặt tôi, trên mặt viết lên ba chữ vô cùng đặc biệt rõ ràng: Muốn nhiều chuyện!
Không muốn phản ứng với cô ấy nên cố ý không nói chuyện, mà nữ nhân này lại luôn không chịu được khi tôi làm vậy với cô ấy, thấy tôi không thèm để ý tới, xách tôi từ chỗ ngồi ném ra ngoài.
"Cậu làm gì vậy? Có bệnh à. Không thấy mình đang bận sao." Tôi không muốn cho cô ấy có cơ hôi để bát quái
"Này! Quần áo này mới mua? Hay là có người đưa?" Thấy cô ấy lại là cái bộ dạng thao thao bất tuyệt tôi thật muốn cho cô ấy một đá.
"Ai cần cậu lo!"
"Quần áo này không hề giống với phong cách ngày thường của cậu nha." Tuệ Tử tiếp tục thao thao nói.
"Mình không thể thay đổi phong cách à?!" Tôi vẫn đang rất muốn cho cô ấy một đá.
"Không đúng, mình cảm thấy đây không phải là đồ của cậu. Nói mau, quần áo này là chuyện gì?" Tuệ Tử vẫn đắc ý như xưa.
"Nói cái gì mà nói chứ, không có gì để nói, mình cho cậu 2 giây để lập tức biến mất."
Muốn nhanh chóng tống cổ cô ấy đi, vì thế nháy mắt ra hiệu với Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ thông minh của tôi lập tức hiểu ra, đứng dậy ra khỏi văn phòng, vài giây sau lại quay về, làm ra dáng vẻ thật nóng vội nói với Tuệ Tử: "Tuệ Tử tỷ, vừa rồi nhìn thấy sếp của các chị, chị ấy đang tìm chị."
Nghe xong những lời này, Tuệ Tử lập tức lao đi không ngoảnh lại.
Mỗi lần tôi và Tiểu Mễ đều dùng phương pháp này đánh điểm yếu của Tuệ Tử, nhưng mà lần nào cô ấy cũng tin răm rấp, có thể thấy được cô ấy "yêu" lão đại của mình tới cỡ nào.
Ha ha.
***
Giữa trưa đi ăn cơm, tôi kể lại chuyện tối qua cho Tuệ Tử, vậy mà cô ấy luôn rất an tĩnh ngồi nghe.
Hai người khó có được một lần ăn trưa không còn cãi nhau như trước.
Đột nhiên, Tuệ Tử nói: "Thật ra mình không hiểu được tình cảm của các cậu là thế nào, nhưng mà mình có thể cảm giác được cậu đang hạnh phúc. Nhưng nếu như có một ngày cậu chịu uất ức gì, nhất định phải nói với mình."
Cô ấy, nói đến vô cùng nghiêm túc, tôi, nghe đến vô cùng chú tâm.
***
Tôi luôn cảm thấy một ngày trôi qua quả thật quá lâu, cảm giác như mỗi một phút mỗi một giây đều giống như đang tra tấn tôi.
Tôi biết mỗi ngày công việc của An Nhiên vô cùng bận rộn, cho nên tôi không dám mạo muội gửi tin nhắn hay là điện thoại đến cho chị.
Cho nên một mình ngồi ngơ ngác nghĩ đến dáng vẻ bận rộn của chị, cảm thấy như vậy cũng là một loại hạnh phúc.
Cho đến lúc sắp đến giờ tan làm mới chịu không được nữa mà gửi đến cho chị một tin nhắn,
Tôi nói: Em nhớ chị.
Chị trả lời: Chị đến.
Hết chương