Sự Cố Lãng Mạn

Chương 2


Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cảnh báo: có H vụn. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Lúc cậu tỉnh lại là đã qua nửa buổi sáng, An Minh Tri giật giật cái eo đau nhức, mấy ngày trước đóng phim, cậu đã không cẩn thận để eo bị thương, bây giờ cộng thêm việc bị Trịnh Dụ Chương dằn vặt một đêm như thế, xương cốt của cậu đau như muốn vỡ nát.
Mở tấm rèm cửa sổ dày nặng ra, ánh nắng mặt trời ấm áp của ngày đông chiếu vào, nhẹ nhàng bao phủ lên những ngón chân cậu.

Mặt trời đã lên rất cao rồi, đoán chừng đã hơn 9 giờ sáng.
Sau khi tắm rửa, cậu tìm trong tủ quần áo một bộ đồ sạch sẽ để thay, ăn mặc chỉnh tề mới dám ra khỏi phòng.

Đứng trên lầu hai đã nghe thấy tiếng tivi của Trịnh Dư Dương xem phim hoạt hình ở phòng khách, ngồi trên ghế salon đung đưa qua lại hai cái chân ngắn cũn của mình.
Quản gia nhìn thấy An Minh Tri đi xuống, ông cùng với cậu chào hỏi nhau, đối với việc cậu bất ngờ xuất hiện ở biệt thự, ông đã không còn thấy lạ lẫm, điềm tĩnh nói: “Mừng An tiên sinh đã trở lại.”
An Minh Tri gật đầu chào lại ông, Tiểu Dư Dương thấp thoáng nghe thấy tiếng của cậu, từ trên ghế salon nhảy xuống, lảo đảo thiếu chút xíu nữa là té sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy An Minh Tri thì vô cùng kinh ngạc.
“An ca ca!” Tiểu Dư Dương bất chấp nguy hiểm, đạp ghế chạy như bay đến chỗ An Minh Tri, cậu nhóc bò lên từng bậc thang, giơ tay muốn ôm cậu.
Quản gia đi theo ở phía sau, ông đã làm bảo mẫu lâu năm từ lúc còn trẻ rồi đến khi đã lập gia đình, cho tới tận bây giờ, theo quán tính nói: “Tiểu thiếu gia, đừng chạy, cẩn thận ngã!”
An Minh Tri đi xuống bậc thang nhanh hơn, cơ thể khẽ động là từng cơn nhức mỏi trỗi dậy, ngồi xổm xuống ôm lấy Trịnh Dư Dương đang chạy tới.
Ông quản gia lúc này mới thôi lo lắng, quay sang hỏi An Minh Tri, “An tiên sinh chẳng phải là còn chưa ăn điểm tâm đấy sao, để tôi gọi người đi làm điểm tâm cho ngài.”
An Minh Tri hỏi một câu, mới biết bây giờ đã là mười giờ sáng rồi, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu sẽ tự chuẩn bị.”
Chỉ cần An Minh Tri có mặt ở nhà, những người khác gần như sẽ trở thành vật trang trí, ngoại trừ hương vị thức ăn mà cậu nấu ra, Trịnh Dụ Chương sẽ không ăn vào những món người khác nấu.


Vì vậy, nhiệm vụ mọi người thường thường trao đổi cho nhau, cậu liền đảm nhận vai trò nấu nướng trong gia đình này.
An Minh Tri ôm Tiểu Dư Dương, dự định đưa cậu nhóc đến trên ghế salon, Trịnh Dư Dương đã lâu rồi chưa gặp cậu, ôm cổ cậu mãi không chịu buông tay, “Muốn ôm cơ!” 
Bộ dáng không muốn nói lý thật sự giống y đúc Trịnh Dụ Chương một khuôn mà ra, An Minh Tri phải chăm sóc cho “đứa lớn” rồi lại chăm sóc cho đứa bé, kiên trì dỗ dành Tiểu Dư Dương.
“Anh làm cho Dương Dương một cái bánh kem nhỏ nhé, chịu không?”
Đứa nhóc ba tuổi thì biết cái gì, chỉ nghe thấy được ăn ngon, mà lại là An ca ca làm cho, vui vẻ gật đầu, thèm đến mức chảy nước miếng: “Dạ vâng!”
Ở điểm này, Trịnh Dư Dương so với cha nhóc dễ dỗ dành hơn nhiều.
An Minh Tri đi đến nhà bếp, buộc chặt tạp dề, chuẩn bị nguyên liệu để làm bánh kem nhỏ.

Cậu đi theo Trịnh Dụ Chương bao nhiêu năm, liền làm “bảo mẫu” tại gia cho bọn họ bấy lâu, đầu tiên là chăm sóc cái lớn, đến chăm lo cái nhỏ, chiếu cố săn sóc như thế, lại không biết Trịnh Dụ Chương cùng với ai sinh ra một đứa bé. 
Cậu đi theo Trịnh Dụ Chương từ lúc mới mười chín tuổi, bây giờ đã hai mươi bảy, trải qua 8 năm, sự nghiệp của mình gần như buông bỏ, toàn tâm toàn ý ở lại Trịnh gia chăm lo cho ba người bọn họ.
“Có em ở đây rồi thì còn cần người giúp việc làm gì nữa?” Đây chính là nguyên văn lời nói của Trịnh Dụ Chương, cậu nghe hắn nói đến mức cây ngay không sợ chết đứng.

Đặc biệt đây là lời hắn thường nói khi cậu đang hầu hạ hắn trên giường, bị hắn rót lời đó vào tai, cũng chính là đang bắt nạt An Minh Tri dễ tính, không dám phản kháng hắn!
“Trinh Trinh không có ở nhà sao?” An Minh Tri hỏi ông quản gia.
Ông quản gia cũng là người họ Trịnh, là bà con xa với nhà chính, An Minh Tri cũng có lúc gọi ông là bác Trịnh, bác Trịnh nói: “Hôm nay là thứ sáu, tiểu thư có lớp học vũ đạo, còn bảo là buổi chiều sẽ đi dạo chơi cùng với bạn bè, chắc phải tầm tối mới trở về nhà.”
An Minh Tri gật đầu ý là mình đã biết, mang bánh kem nhỏ đã làm xong đi tìm Trịnh Dư Dương.
Bé con Trịnh Dư Dương dáng người nhỏ xíu, so với Trịnh Trinh Trinh lúc nhỏ còn kém hơn, nhóc con có đôi mắt đen láy như đá quý, to tròn lấp lánh, chiếm nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi tới cái mũi và cái miệng be bé.


Thân thể mập mạp trắng trẻo, lúc nào cũng dính sát lên người An Minh Tri, không ngừng ngọ nguậy.
“Trịnh tiên sinh đang ở công ty, không biết buổi trưa có trở về nhà hay không.

Nhưng hôm nay cậu An ở nhà, chắc là sẽ trở về.”
An Minh Tri gật đầu, trong đầu lại nghĩ, vẫn nên là tạm biệt thôi.
Trịnh Dụ Chương như một vị phật, mời tới dễ dàng tiễn đi lại khó, cuối cùng người phạm lỗi cũng không phải là cậu sao?
An Minh cũng không nói thêm gì, ôm Trịnh Dư Dương đút cho cậu nhóc ăn bánh kem.

Lúc này cậu cũng đói bụng lắm, từ lúc ra sân bay ở thành phố biển tới tận bây giờ, cậu cũng chưa có gì bỏ vào bụng, bình thường cậu có thể nhịn được, nhưng có lẽ trên đường về hôm qua đã tốn quá nhiều năng lượng, mới đó An Minh Tri đã thấy đói bụng rồi.
Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, cậu cũng không muốn làm phiền đầu bếp làm thêm đồ ăn riêng cho mình, vậy nên ngồi ăn chung bánh kem với Tiểu Dư Dương.
Lấp đầy được cái bụng đói, An Minh Tri tắt phim hoạt hình, bế Tiểu Dư Dương đi tới đu quay bên trong vườn hoa để tắm nắng.

Trong vườn hoa được quản gia quản lý, cho người cắt tỉa rất tốt, tuy bây giờ đang là mùa đông, nhưng cũng không có chút cảm giác tiêu điều, hoang sơ nào cả, kể cả những đóa hoa tường vi đang héo tàn, chúng cũng đang mọc ra những nhánh cây mới, mang sức sống bừng bừng của mùa xuân đang dần đến.
Khi đến xuân hạ, những bông hoa sẽ sinh trưởng mạnh mẽ, nở rộ tươi tốt, An Minh Tri cũng cùng người làm giúp đỡ chăm sóc chúng, chính Trịnh Dụ Chương cũng biết rõ những đóa hoa này là họ cùng nhau gieo trồng đấy!
Vào khoảng sáu, bảy năm trước, khi đó Trịnh Dư Dương chưa được sinh ra, An Minh Tri cũng chỉ tình cờ được tài xế đưa đến căn biệt thự này.

Cậu cảm thấy sân vườn ở đây hơi trống trải, không có sức sống, nên đã đưa ra vài đề nghị với Trịnh Dụ Chương.


Trịnh Dụ Chương nghe xong, liền kêu người làm mua về hai loại hạt giống rồi tự mình trồng lấy, trời mưa tưới lên đất bùn, mọc lên hoa tường vi* và hoa nguyệt quý**
*Hoa tường vi: biểu trưng cho sự hy sinh, những niềm tin vững chắc mà thầm lặng, cao cả.

Là loài hoa linh thiêng trong đức tin của thần Jove, vị thần dẫn đường cho con người đến thiên đường.

Bởi vậy, hoa tường vi được nhiều người chọn để thay cho những lời tỏ tình còn e ấp thật đáng yêu.

(Nguồn: https://meta.vn/hotro/hoa-tuong-vi-9209)
**Hoa nguyệt quý (hay còn gọi là hoa trường xuân): biểu tượng của may mắn, các câu chúc trong hôn lễ, đầu năm mới, và chúc thọ như “bốn mùa bình an”, “vạn đới trường xuân” (Nguồn: https://.blogphongthuy.com/tag/y-nghia-hoa-nguyet-quy)
Nam nhân ấy kéo cao ống tay áo, khom tấm lưng rộng, trồng từng loại hoa vào trong đất, những giọt mồ hôi đọng thành hạt, lăn trên trán, cả người lấm tấm bùn đất.

Khi đó An Minh Tri cũng chỉ chừng đôi mươi, dáng dấp non nớt, đơn thuần và còn ngây thơ, nhìn thấy bộ dạng của hắn chọc cho cười đến vui vẻ.
Một nụ cười này lại đem đến cho cậu xui xẻo, Trịnh Dụ Chương trồng xong hai loại hoa, cả người thấm mồ hôi, mang theo hương vị của bùn đất, tiến đến gần ôm chặt lấy cậu, chỉ tiếc không thể trực tiếp đè cậu xuống bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng này làm “một trận dã chiến”.

An Minh Tri sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lúc đẩy hắn ra thì trên mặt cũng dính bẩn, cả người toàn là bùn.
Lão cáo già bảo muốn đi tắm rửa, cậu liền ngây ngốc đi theo hắn.

Lúc đó cậu quá non nớt, quá đơn thuần, chẳng biết cái gì cả.

Tắm một hồi liền bị hắn chà xát đến “giật súng cướp cò”.


Trong gương hiện lên hình ảnh hai người, thân thể dính sát vào vách tường, cậu đau đến hai đùi run rẩy.

Chân cũng không thể đứng vững, đôi vai thiếu niên run lên, chịu thua gọi hắn một tiếng “Trịnh tiên sinh ơi”, mong hắn tha cho mình, nhưng rốt cuộc vẫn là tiếng được tiếng mất, rên rỉ đến tội nghiệp.

Trịnh Dư Dương tựa lên lồng ngực An Minh Tri, ngồi trên đu quay đung đưa, được người lớn ôm ấp đến cả thân đều ấm áp, An Minh Tri ghé vào lỗ tai cậu nhóc nói vài câu, Tiểu Dư Dương nghe không hiểu, nhưng bật cười khanh khách, tiếng vỗ tay vang dội.
Lúc Trịnh Dụ Chương trở về, nhìn thấy hình ảnh ấm áp, hài hòa của một lớn một nhỏ ngồi trên đu quay cười nói.

Bé con mập mạp cả người đầy thịt, khi cười rộ lên thì đôi mắt lấp lánh chớp chớp, giọng trẻ con lanh lảnh như tiếng chuông, ở xa cũng có thể nghe thấy.

An Minh Tri cúi đầu khẽ cười, cả người là khí chất dịu dàng, văn nhã, giống như ánh mặt trời nhẹ nhàng ôn hòa chiếu trong sân lúc này vậy.
“Thì thầm với nhau chuyện gì đó? Nói cho tôi nghe xem.”
Trịnh Dụ Chương nhanh chóng đi vào trong sân, ý cười trên mặt cũng không tan đi, mà hắn cũng không phát hiện ra khóe miệng của mình đang giương cao.
Tiểu Dư Dương nhìn thấy cha, lập tức nhảy lên cánh tay cậu, gọi hắn: “Cha!”
Ngoài miệng thì gọi hắn thật lớn, vậy mà không chịu để hắn bế đi, nhóc con lại dựa vào lồng ngực An Minh Tri cọ qua cọ lại, làm áo lông cậu mới mua cũng bị cọ xù lên.
An Minh Tri nhìn thấy Trịnh Dụ Chương, liền ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, “Mừng ngài trở lại.”
Tâm tình Trịnh Dụ Chương đang cao hứng, con trai nhỏ không cho hắn ôm, hắn có thể bỏ qua, nhưng mà An Minh Tri mở miệng lại là một tiếng “ngài”, trên mặt cũng không còn chút vui vẻ nào của vừa nãy.
Vì vậy sắc mặt hắn lại trầm xuống, lạnh nhạt ôm lấy con trai nhỏ, hỏi cậu: “Sốt sắng như vậy làm gì, không muốn tôi về nhà sao?”
An Minh Tri liên tục lắc đầu, nói không phải.
Bị vợ gọi là lão cáo già kìa liuliu =)))).

Bình Luận (0)
Comment