Sự Cố Lãng Mạn

Chương 36


Edit: Hừa; Beta: Pate, Hừa.
Trịnh Dụ Chương không ở lại lâu, tầm giữa trưa ngày thứ hai đã dẫn Trịnh Dư Dương trở về.
An Minh Tri vốn muốn ra sân bay tiễn hắn nhưng Trịnh Dụ Chương lo lúc chia tay Trịnh Dư Dương sẽ dùng dằng không chịu thả cậu đi.

Cho nên vào buổi sáng ngày trả phòng An Minh Tri về lại tổ phim, hiếm khi có được mấy ngày nghỉ nên đa số các diễn viên đều ở lại khách sạn nghỉ ngơi, có vài người hẹn bạn bè gần đó đi chơi.

Lúc cậu đi tìm gặp Nghê Hồng Diệu thì y đang bận ở trong phòng thảo luận với tổng biên kịch về đoạn sau của kịch bản.

Có đôi chỗ hai người họ không hợp ý nhau, tranh luận mãi không ngừng.
Nhà biên kịch nhìn thấy An Minh Tri: “Đến đúng lúc lắm, Minh Tri cậu xem câu này nên thay đổi như nào đây?”
Kia vừa đúng là lời thoại của An Minh Tri, câu này ở trong nguyên tác không có, sau này được chuyển thành kịch bản phim mới cho thêm vào, nhưng dù thêm thế nào vẫn cảm thấy thiếu một phần cảm giác.
An Minh Tri nói một vài suy nghĩ của mình, lại vô tình đúng ý với nhà biên kịch nên Nghê Hồng Diệu đành không thể làm gì khác ngoài chịu thua: “Đúng là tôi không theo kịp mấy suy nghĩ của người trẻ tuổi mà.”
Nhà biên kịch lớn hơn An Minh Tri vài tuổi, tầm ba mươi, mọi người đều gọi cô là chị Trần, bình thường rất hay chăm sóc diễn viên bọn họ.
Nghê Hồng Diệu vẫn còn không phục, đành đổi đề tài: “Minh Tri, cậu tìm tôi có việc gì?”
“Đạo diễn Nghê, ngày hôm qua làm phiền mọi người trong tổ nhiều rồi.” An Minh Tri nói.

Mặc dù đã qua một ngày nhưng sự cố này vẫn tràn lan trên các trang mạng, còn rất nhiều người bàn tán thảo luận về nó.

Liên lụy đến tiến độ quay phim là chuyện nhỏ, tạo thành làn sóng dư luận mới là vấn đề khó giải quyết.
Nghê Hồng Diệu vừa nghe xong liền vội nói: “Sao cậu lại làm phiền được! Để xảy ra chuyện hôm qua là do tôi quá nóng lòng, tôi còn chưa nói xin lỗi với cậu đây.

Cậu biết tính tôi mà, quá nóng vội, hồi trước chúng ta còn từng hợp tác với bộ phim của lão Hứa nhỉ, trôi qua ngần ấy năm rồi tôi vẫn chưa sửa tính nết này.”
Chị Trần cầm bút đánh dấu sửa vài chỗ trong kịch bản, nói với y: “Đạo diễn, ông nên sửa cái tật xấu đó chút đi, tôi mài giũa kịch bản này hơn một năm rồi còn chưa vội đây, ông vội làm cái gì?”
Tính Nghê Hồng Diệu vốn nghiêm khắc nhưng là một người tốt, danh tiếng trong ngành cũng rất tốt.

Bởi vì hai năm gần đây y rất ít ra phim ảnh, nhìn qua cũng chỉ có một bộ phim thương mại* không được đánh giá quá cao, còn có người nói y đã hết thời rồi, nhưng bản thân Nghê Hồng Diệu có tài năng nên lúc này y đang nóng lòng chứng minh thực lực của mình.
*Phim thương mại: những phim lấy doanh thu phòng vé (lợi nhuận) làm mục tiêu cao nhất và phục vụ thị hiếu cũng như sự đánh giá của công chúng.

(Nguồn: Baidu.)
“Thân thể cậu có sao không?”
An Minh Tri vội vàng nói: “Bây giờ đã ổn rồi ạ.”

“Nếu cảm thấy không khỏe thì cứ nói, sau này quay phim cũng vậy, đừng cậy mạnh.”
“Vâng.”
Rồi Nghê Hồng Diệu nói chuyện với cậu vài câu vô thưởng vô phạt, cuối cùng tiễn An Minh Tri ra ngoài mới nhìn trái nhìn phải, vô cùng thần bí hỏi cậu: “Chuyện kia… cậu với Trịnh Dụ Chương có quan hệ gì vậy?”
Mới đầu y chỉ nghĩ An Minh Tri là một người thân thích nào đó của Trịnh gia thôi, mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, hơn nữa cách xưng hô và ngữ khí nói chuyện của Trịnh Dụ Chương không giống với họ hàng.
An Minh Tri hơi ngập ngừng: “Đạo diễn Nghê…”
Nghê Hồng Diệu ở trong giới lâu năm, tiếp xúc với biết bao nhiêu diễn viên, nhìn qua không ít con mắt nên đã trở thành con cáo già rồi, một chút thay đổi tâm tình làm sao qua được mắt y, Nhìn An Minh Tri như thế y đã có đáp án cho mình, hơi hối hận vì lời nói vừa rồi: “Tôi hỏi bâng quơ một câu thế thôi, không có ý gì đâu.

Yên tâm đi, tôi không ghét bỏ cậu, đây cũng là chuyện thường như cơm bữa trong giới mà, cứ coi như chúng ta chưa từng gặp Trịnh Dụ Chương đi.”
An Minh Tri nở nụ cười cảm kích với y.
“Nhưng mà tôi vẫn tò mò với câu trả lời của cậu lắm nhé.” Nghê Hồng Diệu nói một câu như vậy nhưng lại không bắt An Minh Tri nói gì cả, chỉ vỗ vai cậu mấy cái, “Về nghỉ ngơi một ngày cho tốt đi.”
An Minh Tri gật đầu.
Đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa, cậu vẫn chưa ăn cơm, vừa đi xuống lấy một phần thì vô tình gặp Phong Trì và Từ Âm trong thang máy.
Nhìn hai người họ như mới cãi nhau xong, tầng này vẫn còn nhiều người qua lại nên âm thanh nói chuyện không lớn lắm, cửa thang máy vừa mở là dừng lại.


Nhìn thấy An Minh Tri, Phong Trì dựa lưng vào tường thân thiện chào hỏi.
“Tôi còn định gọi anh đi ăn cơm cùng đây.” Hắn nói.
An Minh Tri không ngờ lại trùng hợp gặp nhau, cậu nhìn hộp cơm trong tay mình: “Để bữa tối nhé?”
Phong Trì gật đầu, An Minh Tri cũng chào hỏi với Từ Âm đang đứng bên cạnh rồi không nói gì nữa, trở về phòng mình.
Cậu vừa rời đi, Từ Âm đã bật cười một tiếng.
“Đi ăn cơm, cùng nhau?”
Phong Trì: “Tốt nhất là cậu nên bỏ cái tính toán trong lòng cậu đi, có nhiều thời gian rảnh rỗi quá thì lo mà nghiên cứu kịch bản, luyện diễn cho tốt.”
Từ Âm ngẩng đầu lên, làn da cậu rất trắng, bây giờ không có lớp trang điểm nên mang một vẻ đẹp hơi yếu ớt: “Đàn anh nói kỹ năng diễn xuất của tôi không tốt?”
“Cậu muốn làm khùng làm điên thì cũng đừng lôi người vô tội vào.”
“Tôi không thấy anh ta vô tội.” Từ Âm bước lên một bước, rút khoảng cách của hai người lại rất gần, gằn từng chữ một: “Bất kể người nào đến gần anh, đều có tội.”
“Từ Âm, cậu nói xong chưa?”
Thang máy chuẩn bị dừng lại, không biết có phải cố ý hay không nhưng lúc này Từ Âm vẫn đứng rất gần hắn.

Cánh cửa thang máy chầm chậm mở ra, bọn họ đứng ngay đối diện, trong tình huống cấp bách Phong Trì đẩy Từ Âm ra một chút, nhưng cơ thể Từ Âm rất nhẹ, nhẹ như một tờ giấy, dễ dàng bị đẩy văng ra.
Bả vai cậu đập vào vách tường phía sau, đau đớn.
Phong Trì lạnh lùng liếc mắt nhìn Từ Âm, không thèm quan tâm nữa bước vào thang máy.
Từ Âm nhìn bóng dáng hắn bỏ đi, trên khuôn mặt nở một nụ cười đắng chát xen lẫn đau khổ, còn có thất vọng tột cùng.
An Minh Tri trở về phòng ăn cơm, nhìn đồng hồ rồi gọi điện thoại cho Trịnh Dụ Chương hỏi bọn họ đã về tới nhà chưa.

Hai cha con chỉ vừa tới nơi, ở trong điện thoại Trịnh Dư Dương hỏi tại sao cậu lại không về cùng nó với cha, Trịnh Trinh Trinh còn đang cật lực lên án cha và em trai đi gặp An Minh Tri mà không nói với mình!
Mà An Minh Tri gặp sự cố cũng không nói cho cô, Trịnh Trinh Trinh ngồi lướt Weibo mới biết được tin tức này.
“Lúc đó con còn đang ngủ.” Trịnh Dụ Chương nói, “Với cả hôm qua con có lớp học mà.”
“Ngủ thì đánh thức con dậy là được rồi, có lớp học thì con xin giáo viên nghỉ một hôm.” Trịnh Trinh Trinh tức đến sắp khóc, “Là cha không muốn cho con đi chứ gì?”
“Con không biết lúc đó khẩn cấp như thế nào, bình thường con rời giường sắp xếp cá nhân cũng mất hơn nửa tiếng.” Trịnh Dụ Chương không nể tình phản bác lại con gái mình.
Thực tế thì tình huống lúc đó hắn không nghĩ nhiều được như vậy, hắn chỉ muốn nhanh chóng xuất hiện bên cạnh An Minh Tri thôi, bay đến cũng được, chạy đến cũng được, trong thời khắc đó hắn đã nghĩ như thế, dường như không phải An Minh Tri thiếu hắn sẽ không sống nổi mà là hắn thiếu An Minh Tri mới không sống nổi.
Cho nên còn tâm trí nào để ý đến con gái đâu, nếu không phải lúc đó Trịnh Dư Dương lao ra ôm chặt lấy đùi hắn không cho đi thì Trịnh Dụ Chương cũng sẽ quăng con trai nhỏ ở nhà không để mắt đến nữa, dù gì thì trong nhà vẫn có dì giúp việc, không lo đói không lo rét.
Trịnh Trinh Trinh đã bỏ lỡ một cơ hội để đến đoàn phim của An Minh Tri, chữ “không vui” viết đầy trên mặt cô nàng.
An Minh Tri an ủi cô: “Bây giờ học tập quan trọng hơn, đợi cuối tuần hoặc là kỳ nghỉ em đến chơi cũng được mà.”
“Giờ thì em còn kỳ nghỉ nào chứ?” Trịnh Trinh Trinh oán hận nói.
An Minh Tri biết cô chỉ muốn nói là mình rất buồn, chờ Trịnh Dụ Chương vừa đi khuất, cô nàng lập tức thay đổi sắc mặt: “Minh Tri ca ca, anh có quen biết anh Phong Trì không ạ? Giúp em xin chữ ký của anh ấy nha?”
Có quen biết hay không thì hơi khó nói, nhưng bọn họ đều đóng phim cùng nhau nên xin chữ ký không thành vấn đề.
An Minh Tri đồng ý xin cho cô.
“Cảm ơn Minh Tri ca ca, em biết anh là tốt nhất mà ~”
An Minh Tri cười bất đắc dĩ.
Chẳng ai sánh lại tốc độ theo đuổi thần tượng của cô nàng cả, cậu không biết mình đem chữ ký về rồi thì Trịnh Trinh Trinh có còn thích thú với nó như bây giờ không nữa..

Bình Luận (0)
Comment