Sự Cố Lãng Mạn

Chương 4


Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cảnh báo: có H. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Thời điểm cậu lại cùng Trịnh Dụ Chương dính líu là lúc nào? Ước chừng là sau kỳ báo cáo diễn xuất, An Minh Tri không biết tại sao lại nhận được rất nhiều hoa mân côi* và hoa cát cánh**, một đóa lại thêm một đóa, trên thẻ tên cũng không viết gì, chỉ có một chữ “Trịnh”, nét chữ tung bay, tuấn tú y như Trịnh Dụ Chương vậy.
*Hoa mân côi: hoa hồng, tượng trưng cho tình yêu.
** Hoa cát cánh: mang ý nghĩa của lòng thủy chung son sắc, kiên định, trung thành, không thay đổi.

(Nguồn: https://muahoatuoi.vn/hoa-cat-canh.htm) 
Mãi đến khi An Minh Tri kết thúc ngày diễn đó, Trịnh Dụ Chương mới xuất hiện, lúc này hắn không kiêu căng, cầm một bó hoa nhỏ đứng đợi An Minh Tri ở sau cửa hông của sân khấu.
Khi hắn hỏi ngày hôm ấy tại sao cậu lại chạy nhanh như vậy, An Minh Tri vừa tức giận vừa xấu hổ không biết trả lời làm sao.

Lớp trang điểm cậu cũng không kịp tẩy, trên người vẫn y nguyên trang phục diễn xuất, là một bộ đồ nhảy màu đen tuyền, cổ áo chữ V khoét sâu, lộ ra lồng ngực trắng nõn đang phập phồng, mơ hồ thấy được cả xương sườn.
Điểm quyến rũ chết người chính là cả người cậu toàn là mồ hôi, trượt dần xuống theo đường nét cơ thể, da thịt bóng loáng căng mọng, Trịnh Dụ Chương thấy máu mình như sôi lên.

Một khắc đó chính là hắn động lòng, tâm tư hắn tràn ngập trìu mến và khát vọng, hắn muốn bắt lấy thiếu niên này, hòa cậu với cơ thể mình làm một, nuốt sạch xương thịt của cậu, biến cậu trở thành người của mình.

Trịnh Dụ Chương biết, ánh mắt hắn nhất định đang tràn đầy dục hỏa, chắc chắn sẽ dọa sợ bạn nhỏ trước mặt này.
An Minh Tri nhét những đóa hoa mình nhận được vào lồng ngực hắn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu hơi tức giận, cũng không biết tại sao mình lại tức giận, đau đầu để lại một câu: “Tôi muốn đi thay quần áo:”
Trịnh Dụ Chương nhướng mày, đứng ôm hoa chờ đợi.

Báo cáo diễn xuất là một sự kiện quan trọng của học viện hí kịch, cũng là một phần của kỳ thi sát hạch, vì lần biểu diễn này An Minh Tri chuẩn bị rất kỹ càng, ít nhất là mất hai tháng, thời điểm đó cậu và Trịnh Dụ Chương còn chưa từng quen biết nhau.

Sau khi diễn xuất thành công, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, liên hồi ở dưới sân khấu.

Ở học viện hí kịch, tuấn nam mỹ nữ nhiều đếm không xuể, An Minh Tri biết mình không thể kiếm cơm bằng nhan sắc, thì đành phải nỗ lực tập luyện hơn người khác.
Phòng thay đồ nam có hai gian đều có cửa che, đèn phòng không mở, chắc là không có người bên trong.

An Minh Tri đi vào một gian, nhanh chóng lấy ra quần áo thay đã chuẩn bị sẵn, quay người lại thấy Trịnh Dụ Chương đứng ở cửa, nặng nề nhìn cậu.
An Minh Tri cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, nhưng cũng chỉ biết thế thôi, bời vì cậu không có cách nào để trốn, để rồi một lần lại một lần cậu vẫn bị vây hãm trong ánh mắt đó, Trước đây cậu chưa từng trải qua cảm giác này, luống cuống hoang mang lại không biết đang mong đợi điều gì.
Trịnh Dụ Chương khóa trái cửa rồi đi tới trước mặt cậu, bên trong gian phòng thay đồ vài mét vuông chật hẹp có thể nghe thấy rõ ràng nhịp hô hấp của đối phương.

Trịnh Dụ Chương nhìn hàng mi đang run rẩy sợ hãi của An Minh Tri, cánh tay hắn chống lên bức tường sau lưng cậu, đem cậu giam lại trong bóng tối.

Ánh mắt An Minh Tri nhìn hắn trông đến là vô tội, đôi đồng tử nâu đậm của hắn khẽ động, Trịnh Dụ Chương không nhịn được cúi xuống hôn môi cậu.
Ở thời khắc ấy, bất kỳ lời nói nào cũng sẽ phá hỏng bầu không khí.

Bó hoa chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, cũng chẳng ai nhặt lên, hơi thở An Minh Tri trở nên hỗn loạn, đôi gò má ửng hồng, đắm chìm bên trong nụ hôn của Trịnh Dụ Chương.

Khi đó cậu cũng như đa số những thiếu nam thiếu nữ lần đầu tiên rơi vào tình yêu, đẹp đẽ đến kỳ quặc. 

Trịnh Dụ Chương ôm chặt cậu vào lòng, để cho An Minh Tri cảm nhận ngọn lửa nóng đang rực cháy trong tim hắn: “Hôm nay cậu diễn rất tốt, chẳng trách Trinh Trinh lại yêu thích cậu đến vậy.”
An Minh Tri không biết hắn cũng ở dưới sân khấu, nháy mắt trở nên xấu hổ: “Ngài tới xem sao?”
“Ừm, tôi tới trễ nên đứng phía sau.” Trịnh Dụ Chương biết cậu ở trên bục diễn nhìn không tới được chỗ hắn, nhưng hắn có thể nhìn thấy An Minh Tri cùng với những ánh đèn sân khấu, hắn thích cậu tỏa ra hào quang như vậy, “Vừa rồi ở công ty bận rộn nên không thể đến gặp cậu.”
Thực ra là nghe thấy cậu ăn no căng diều rồi lại lạnh lùng kiếm cớ trốn.
“Vậy ạ?”, An Minh Tri cúi đầu thật thấp, tâm trí bị kéo đến tận đâu đâu, Trịnh Dụ Chương cúi xuống, cọ cọ chóp mũi cậu, nhẫn nại dỗ dành: “Tức giận à?”
“Không ạ.”, cậu không có lý do gì để tức giận cả, đây cũng không phải mối quan hệ công khai minh bạch gì cho cam, thậm chí cũng không thể nói giữa hai người đã có được mối quan hệ nào đó.

Cậu đẩy Trịnh Dụ Chương ra, đè xuống tâm tình của mình, “Tôi phải thay quần áo, mời ngài ra ngoài ạ.”
Trịnh Dụ Chương tất nhiên không chịu, bên trong hắn bây giờ đang là dục hỏa đốt người, từng động tác của An Minh Tri đều làm cho ngọn lửa này cháy lan ra đồng cỏ khô.

Hắn bị thiếu niên trước mắt mê hoặc, chỉ muốn giữ chặt cậu.
An Minh Tri giãy giụa quả thực là không thể thoát khỏi cánh tay hắn, cánh tay đàn ông trưởng thành rắn chắc và mạnh mẽ đè ép hai người dính sát lại gần nhau, không để cho cậu cựa quậy thêm, Trịnh Dụ Chương liền cúi đầu hôn lên môi cậu, vừa dịu dàng lại lập tức trở nên mạnh bạo.
Đó là cảm xúc vô cùng mãnh liệt, sau này ở chung với nhau mấy năm liền khó có thể tìm lại được, lúc ấy chỉ cần một ánh mắt của đối phương, như dấy lên một ngọn lửa, từ khóe mắt đến chân mày, rồi lại đốt đến toàn bộ cơ thể, bắt thêm lửa từ đối phương, đốt cháy bọn họ cùng một lúc, cháy rụi tất cả.

Rất lâu sau này, An Minh Tri nhớ lại những ký ức ấy, cậu đều cảm thấy giận dữ và xấu hổ, từ cổ tới lỗ tai đều đỏ rực lên.

Ngày đó cậu vẫn mặc y nguyên bộ đồ nhảy, ở trong phòng thay đồ bị Trịnh Dụ Chương đè lên tường làm.

Mặc dù cậu đã nói không muốn rất nhiều lần, cậu đã rất lo có người mở cửa bước vào, lại lo lắng có người nghe thấy tiếng động kỳ lạ, mở miệng cầu xin hắn từng tiếng, gọi hắn đến tâm can đều rung động.

Nhưng Trịnh Dụ Chương hoàn toàn không có ý định buông tha cậu, hắn chỉ nghĩ được rằng: quá đẹp, thiếu niên của hắn đêm nay quá đẹp, mỗi lần nhắm mắt hắn đều có thể nhớ rõ dáng vẻ thiếu niên này trên sân khấu lộng lẫy biết nhường nào, tuyệt mỹ đến kinh tâm động phách!
Ngay lúc đó bên ngoài phát ra tiếng động, dường như vừa có người mở cửa đi vào, nhưng bọn họ không rảnh để quan tâm đến, An Minh Tri thậm chí còn chẳng dám tưởng tượng đến cảnh mình có bị nghe thấy hay không.
Trịnh Dụ Chương hôn lên xương quai xanh đã ướt đẫm mồ hôi của cậu, thiếu niên bật thốt một tiếng ngạc nhiên khi hắn nhặt lên áo khoác trên sàn nhà, đem An Minh Tri bao bọc lại thật kỹ càng rồi ôm chặt cậu, Không biết trôi qua bao lâu, buổi diễn xuất cũng đã kết thúc, các sinh viên vừa tụm năm tụm ba vừa bàn tán về các tiết mục, An Minh Tri chôn cả khuôn mặt vào lồng ngực hắn, sợ hãi mình sẽ bị phát hiện, rồi những âm thanh ấy cũng đi xa dần.
Sau đó Trịnh Dụ Chương lái xe đưa cậu về nhà của mình, một tòa cao ốc ở trung tâm thành phố nằm trên đoạn đường nhỏ, nơi đó chỉ có hai người bọn họ.

So với việc sinh hoạt ở căn biệt thự dưới núi kia, An Minh Tri lại thích ở nơi này hơn.

Khi ấy bọn họ cùng nhau tắm rửa, cùng nhau dựa trên ghế salon xem bộ phim điện ảnh mới ra, cùng nhau “hắc hóa” căn bếp nhỏ, rồi cùng ở trên chiếc giường đôi, lăn qua lại như chong chóng*.
*Gốc là “phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨): là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨).

Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè đó, chỉ trừ những lúc đi đóng phim, An Minh Tri đều ở đây, Trịnh Dụ Chương cũng thường xuyên đi sớm về trễ, trông rất bận rộn.

Nhìn vậy An Minh Tri cũng coi như tin lời hắn nói, thật sự là bận đến mức không có thời gian tìm mình.
Ở trong mùa hè đó, An Minh Tri nhận được một kịch bản, chính bản thân cậu cũng không tin mình được một tổ chế tác lớn tìm đến.

đạo diễn bộ phim này là một người có tên tuổi lớn trong ngành, các diễn viên khác đều thuộc hạng nhất nhì của giới, mặc dù vai diễn của cậu chỉ là một nhân vật nhỏ vô danh, nhưng được đóng bộ phim này thì chắc chắn tương lai cậu sẽ có hy vọng.
Diễn thử cũng trôi qua rất thuận lợi, nhưng An Minh Tri lại nhanh chóng gặp phải vấn đề nan giải khác.

Có một phân cảnh vai diễn của cậu giả gái, phải mặc sườn xám và đi giày cao gót đi quyến rũ một tên sĩ quan, muốn diễn ra vẻ gợi cảm mê hoặc đó, cậu phải nhập tâm thành một cô gái, một chút sơ sót cũng không thể lộ ra. 

Điều này đối với một An Minh Tri không quá thành thạo diễn xuất là vô cùng khó khăn, mặc dù tạo hình của cậu rất giống nữ rồi, nhưng động tác và ánh mắt thì chưa đạt yêu cầu.

Cậu không muốn vì mình mà cả đoàn phim bị liên lụy rồi chậm trễ tiến độ.

Đạo diễn tạo cho cậu thời gian, toàn bộ phân cảnh đó đều dời ra sau hậu kỳ quay chụp, vì muốn cậu cân nhắc thật kỹ nhân vật này, để cậu thật sự nhập vai.
Chính vì vậy trong khoảng thời gian đó, An Minh Tri ngày ngày luyện tập trên đôi giày cao gót, đi qua đi lại trong phòng, thậm chí lúc Trịnh Dụ Chương không có nhà, cậu còn lén mặc luôn cả sườn xám, khép kín rèm cửa, tưởng tượng mình đang ở trong phân cảnh đó.

Nhưng cậu chỉ diễn được dáng vẻ bên ngoài, mà nội tâm tình cảm nhân vật thì chưa thực sự cảm nhận hết.
Mãi đến một ngày, Trịnh Dụ Chương đột nhiên về nhà sớm, nhìn thấy An Minh Tri đang diễn vẻ quyến rũ dụ người, pha chút ngây thơ vốn có, không phát hiện ra hắn đang nhìn, cậu cởi giày cao gót, chân trần bước trên sàn nhà, ở bên rèm cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa cơ thể mềm mại.
Trịnh Dụ Chương bất ngờ đi tới ôm hôn cậu, vẫn tràn ngập kích động và nóng bỏng, hôn xong liền bế cậu ném lên giường, vùi đầu vào ngực cậu, bàn tay hắn gỡ bỏ nút buộc của cậu một cách thô bạo, nhắm mắt hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể An Minh Tri, Trịnh Dụ Chương thậm chí còn không thể phân biệt được đây là mùi sữa tắm hay là nước hoa.

Lúc này hắn cực kỳ giống với tên sĩ quan bị sắc đẹp mê hoặc đến choáng váng đầu óc ở trong kịch bản, mà An Minh Tri lại tỏ vẻ khiêu gợi mà ôm lấy hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt vô tội đẹp đẽ, như có như không trêu chọc người ta phát hỏa.
“Em diễn không tốt.” An Minh Tri nằm trên giường ảo não nói, “Vẫn còn khác xa với loại mê hoặc đó lắm.”
Trời đất, em không biết vừa nãy mình có sức mê hoặc lớn cỡ nào đâu.
“Ngài thấy thế nào?” An Minh Tri mờ mịt nhìn hắn.
Trịnh Dụ Chương suy nghĩ một chút, nói: “Ra chỗ kia, không cần làm gì cả, đứng yên thôi.”
Không nhất thiết phải dùng hết bản lĩnh, mọi thủ đoạn để quyến rũ người khác, như vậy trái lại còn tạo ra cảm giác hạ mình rẻ mạt, mà lại còn giống với những người khác cũng dùng kế quyến rũ tầm thường này.

Lần này An Minh Tri không làm hành động gì cả, động tác của nhân vật trong kịch bản cũng không cần, cậu chỉ đứng yên một chỗ, thêm chút kiêu ngạo, lười biếng, lập tức trở nên phong tình vạn chủng.
Ở thời điểm hiện lại, An Minh Tri nhớ lại những ngày này, khi đó cậu thực sự yêu diễn xuất, và có lẽ khi đó Trịnh Dụ Chương cũng từng thật sự yêu cậu..

Bình Luận (0)
Comment