Sự Cố Lãng Mạn

Chương 40


Edit + Beta: Hừa.
Buổi ra mắt đầu tiên sẽ diễn ra vào lúc ba giờ chiều, trước một ngày diễn ra sự kiện thì An Minh Tri đã đến, thời gian dư dả hơn so với người khác.

Sáng hôm sau cậu sửa soạn một chút, buổi trưa đi đến nơi tổ chức cùng tốp người đạo diễn Nghê.

Vẫn chưa đến giờ bắt đầu, An Minh Tri nhận hai cuộc phỏng vấn ở trong phòng nghỉ dành cho diễn viên, sau đó Phong Trì cùng vài diễn viên còn lại mới đến.

Bởi vì đây lần đầu ra mắt nên có rất nhiều người tới góp mặt, dàn diễn viên chủ chốt có hơn mười người, thêm cả đạo diễn và người dẫn chương trình, trên sân khấu gần như là chen nhau đứng.
Những hâm mộ tập trung về đây vượt quá sức tưởng tượng của An Minh Tri, vì buổi ra mắt này không tổ chức ở rạp chiếu phim nên không giới hạn số lượng người tham gia.

Đến cả ban tổ chức cũng không lường trước được chuyện này, trong chớp mắt đã có thêm nhiều nhân viên bảo vệ được điều động để duy trì an ninh trật tự.
Phim điện ảnh vẫn chưa chiếu, rất nhiều câu hỏi liên quan đến nội dung bộ phim không thể trả lời được, thay vào đó đoàn phim đã chia sẻ đến khán giả một ít chuyện thú vị ở trường quay.
Đến lượt An Minh Tri, cậu kể lại có một hôm bọn họ đang quay một phân cảnh nào đó cùng với Phong Trì, nhưng bởi vì cả hai không thể nhịn được cười nên bị đạo diễn Nghê bắt quay lại mấy lần, cứ nghĩ rằng lúc đó Nghê Hồng Diệu sẽ phát hỏa nhưng không ngờ y cũng bật cười theo, làm tất cả nhân viên đang làm việc trong trường quay đều phá lên cười.

Phân cảnh đó đã để lại ấn tượng sâu đậm với An Minh Tri, đó là thời khắc được thả lỏng hiếm hoi trong sự nghiệp diễn viên của cậu.

Nói đến đây, những khán giả ngồi phía dưới hàng ghế đồng loạt bật cười, dường như bản thân chữ “cười” có sức hấp dẫn rất lớn, khiến con người ta không tự chủ được mà nâng khóe môi lên theo.
Buổi ra mắt đầu tiên có đông đảo người tham dự, thời gian diễn ra cũng lâu hơn so với những buổi ra mắt khác, theo kế hoạch là tổ chức khoảng một tiếng, cuối cùng kéo dài tới hai tiếng mới kết thúc.

Sau khi hạ màn thì những nhà truyền thông lại đi đến phòng nghỉ của đoàn phim để phỏng vấn, còn cả các hoạt động tặng poster có chữ ký, chụp hình lưu niệm,… Tóm lại đã tốn rất nhiều thời gian.
An Minh Tri trở trở về khách sạn nghỉ ngơi khoảng một tiếng, đạo diễn Nghê đi tới gõ cửa từng phòng một, nói là chuẩn bị tối nay sẽ nhập tiệc thịt xiên nướng và uống rượu, muốn chúc mừng nhau một chút.

Ông chính là dạng người thích tận hưởng niềm vui ngay trước mắt.
Đạo diễn đã mời khách, đám diễn viên bọn họ sao có thể không đi?
“Tôi không đi đâu.” Phong Trì ló đầu ra khỏi cửa phòng mình, nói với Nghê Hồng Diệu.
“Làm sao? Sợ ăn khuya sẽ mập à?” Nghê Hồng Diệu nói đùa với hắn.
Phong Trì cười cười: “Không phải, tôi bận đọc kịch bản thôi.”
“Ôi trời, cái thằng nhóc này mới đó mà đã diễn phim mới rồi?” Nghê Hồng Diệu biết Phong Trì luôn diễn không ngừng nghỉ, “Phim điện ảnh hả?”

“Tôi còn chưa chụp poster, đạo diễn Nghê ngài cũng biết mà, chuyện này phải giữ bí mật.” Phong Trì giả bộ thần bí, “Mọi người cứ đi đi.”
Nghê Hồng Diệu làm động tác muốn đánh hắn: “Cậu có công tác, vậy chúng tôi không phải cũng là công tác của cậu luôn sao? Trước đó tôi đã nói với cậu rồi, xem như buổi ăn khuya này cũng nằm trong một phần của công việc đi!”
Phong Trì cười không nói.
Nghê Hồng Diệu không làm khó dễ hắn, gõ cửa một lần rồi thôi, đúng lúc ông nhìn thấy cửa phòng Từ Âm ở đối diện không khóa, đi qua gõ phòng Từ Âm.
“Tôi cũng không đi đâu.” Từ Âm dựa vào tường, khoanh tay nói.
Lúc này Phong Trì vẫn chưa trở vào phòng mình, liếc mắt nhìn về phía này một cái.
Nghê Hồng Diệu không biết đã xảy ra chuyện gì, trong bộ phim này chỉ có vài phân cảnh đối diễn của hai người họ, đa số là hành động của nhân vật Từ Âm đóng, làm một ít tương tác không quá quan trọng cho tình tiết phim.

Mặc dù ánh mắt của Nghê Hồng Diệu rất sắc bén nhưng vẫn không nhìn thấy vấn đề giữa hai người họ.
“Ây dà, có phải hai người các cậu lén lút thông đồng nhau đúng không, sao lại không nể mặt tôi đến thế chứ.” Nghê Hồng Diệu chỉ qua chỉ lại hai người, hỏi: “Lý do của cậu là gì hả, Tiểu Từ?”
Từ Âm: “Tôi không ăn khuya.”
Nghê Hồng Diệu cũng quên mất lúc nãy mình đã nói đi ăn khuya, phản bác lại cậu: “Ai bảo đây là ăn khuya, bữa tối, là bữa tối đó, tất cả mọi người đều phải ăn đi chứ?”
Đã có vài người thay quần áo xong đi ra, đứng trước cử xem trò vui, nói với đạo diễn: “Đạo diễn Nghề đừng làm khó anh Từ nữa, anh ấy thật sự không ăn khuya đâu.”
“Sợ mập à?” Nghê Hồng Diệu hỏi.
Từ Âm nở nụ cười, nói: “Vâng.”
“Đám thanh niên các cậu…” Nghê Hồng Diệu cảm thán, “Đã gầy đến thế này rồi mà còn sợ gì nữa? Tôi đánh cược,  các cậu ăn bữa này xong thì không ai mập nổi cả, mấy ngày tới làm buổi ra mắt trên toàn quốc, nếu các cậu không mệt đến giảm được năm, sáu cân thì tôi không cho các cậu quay về!”
Mọi người đều bật cười.
Phong Trì đi vào trong phòng lấy áo khoác, đổi ý: “Vậy tôi đi cùng với mọi người.”
Đôi mắt hẹp dài của Từ Âm khẽ liếc hắn một cái, nụ cười vẫn giữ nguyên trên khóe môi.
Tóc của cậu khá dài, từ lúc diễn phim xong vẫn chưa cắt đi, được cột gọn gàng ở sau gáy, mới nhuộm màu nâu xám nhạt, phần tóc mái rủ hai bên gò má tạo một độ cong rất đẹp.
Đạo diễn hỏi: “Tiểu Từ, cậu không đi thật đấy à?”
“Tôi…”
Phong Trì mặc áo khoác, cắt ngang lời nói của cậu: “Cậu ta không đi đâu, chúng ta mau đi thôi.”
Nghê Hồng Diệu nghĩ là hai người có quen biết nhau, lúc đóng phim ông không nhìn ra nhưng bây giờ lại rất rõ ràng như nước với lửa, cũng không nói nhiều nữa.
Bọn họ không đi quá xa, đi đến quán đồ nướng bên cạnh khách sạn, tuy đây chỉ là một quán ăn bình dân nhưng Nghê Hồng Diệu đã xin một phòng riêng và rất hào phóng kêu mọi người gọi thêm đồ ăn.

An Minh Tri biết mình không ăn được nhiều nên không gọi món, nhóm người được chia thành nhóm ba nhóm năm, cậu chỉ ăn hai miếng là no rồi.
Thức ăn vừa được đặt lên bàn, một diễn viên lập tức lấy điện thoại di động muốn quay video làm kỷ niệm, tất cả mọi người giơ chén chúc mừng, An Minh Tri ngồi bên trái Phong Trì, lúc quơ tay không để ý làm rơi mất con tôm mà hắn mới lột xong, hơn nữa còn rơi lên chiếc áo T-shirt sáng màu của Phong Trì.

“Xin lỗi, xin lỗi…” An Minh Tri vội nói.
Phong Trì nói không có gì, đợi chút nữa đi vào nhà vệ sinh lau sạch là được.

Nửa câu cuối của hắn bị chìm trong tiếng cụng ly và reo hò của mọi người.
Cụng ly xong, Phong Trì rút hai tờ khăn giấy rồi đi đến nhà vệ sinh, An Minh Tri cảm thấy rất có lỗi nên mang bao tay vào, lột một con tôm mới cho vào chén của Phong Trì, tiện tay tự lột cho mình một con, hương vị rất ngon.
Giữa lúc ăn cơm thì điện thoại di động của An Minh Tri reo lên, cậu nhìn màn hình, là Trịnh Dụ Chương.
Trong phòng ăn quá ồn ào, cậu đi ra khỏi phòng rồi mới bắt máy.
“Buổi lễ kết thúc rồi à?” Trịnh Dụ Chương hỏi.
An Minh Tri: “Vâng, hơn sáu giờ tối là kết thúc rồi, bây giờ đang ăn cơm ạ.”
“Ăn một mình?” Chuỗi ngày quảng bá phim điện ảnh này Hạng Tuyết không đi cùng cậu.
“Không, đạo diễn Nghê mời khách, ăn cùng mười mấy người lận.”
Có lẽ vì âm thanh bên cậu có hơi ầm ĩ, đứng trên hành lang cũng không yên tĩnh lắm nên Trịnh Dụ Chương không hỏi nhiều.
An Minh Tri hỏi hắn: “Hôm nay Trinh Trinh thi thế nào?”
Làm sao mà Trịnh Dụ Chương hắn biết chứ, đoán mò: “Chắc là vẫn ổn, nhìn nó còn vui vẻ lắm, không giống như không làm được bài thi.”
An Minh Tri dở khóc dở cười: “Sao ngài không hỏi con bé?”
“Hỏi làm gì? Chờ có điểm thì cũng biết thôi.”
“…”
Trịnh Dụ Chương: “Khi nào em về? Con bé nói thi xong nó muốn đi du lịch, mà phải đi với em mới chịu.”
An Minh Tri suy nghĩ một chốc, địa điểm tuyên truyền cuối cùng của hành trình chính là thành phố H.

Tuy là đoàn phim sẽ đi qua mười mấy thành phố nhưng cậu không nhất thiết phải tham gia tất cả các chặng, chỉ tham gia trước vài nơi rồi lại quay về thành phố H là được.
Điều này là để kéo dài thời gian với Phong Trì, ý nghĩa của sự kiện đầu và sự kiện cuối rất khác nhau, nhân vật chính vẫn nên đi xa nhất có thể.

Những chặng tuyên truyền của cậu đều lệch với chặng của Phong Trì, lúc hắn không tham dự thì An Minh Tri sẽ lên sân khấu thay hắn.
Cho nên khi đến gần cuối hành trình, cậu sẽ có thời gian rảnh rỗi không cần dự buổi ra mắt nữa, cũng coi như để An Minh Tri nghỉ ngơi.
“Còn mấy ngày nữa, chắc sẽ qua đến tuần sau.”
“Lâu đến vậy?” Trịnh Dụ Chương cau mày.

Chỉ có một tuần, sao đã bảo là lâu rồi? Chẳng phải lần nào cậu đi đóng phim cũng tính đến đơn vị tháng, còn bây giờ cậu đi một tuần thôi mà Trịnh Dụ Chương lại không thoải mái.
“Vâng, em nhớ là đã nói với ngài rồi.”
Thế nhưng lúc đó bọn họ đang thảo luận về kỳ thi Tuyển sinh của Trịnh Trinh Trinh, nên hắn không chú ý đến chuyện này.
Trịnh Dụ Chương: “Sau khi có kết quả thi , Trinh Trinh muốn qua chơi với mẹ nó một thời gian ngắn, đến tháng Tám trở còn phải vào lớp dự bị*.

Con bé muốn đi lặn biển từ lâu lắm rồi, chỉ chờ em trở về là cả nhà cùng đi thôi.”
“Sao gấp thế ạ?” An Minh Tri không ngờ lại phải vội vã như vậy, cẩn thận từng li từng tí nói: “… Buổi quảng bá cuối cùng được tổ chức ở thành phố H, em phải tham dự.”
Trịnh Dụ Chương nhướng mày: “Vậy thì khi nào mới về?”
“Ngày Mười sáu tháng Bảy.” Đúng ngày khởi chiếu của bộ phim.
Thời điểm đó đã có kết quả thi rồi, hai ngày sau Trinh Trinh sẽ đi gặp mẹ mình, khoảng thời gian đó không đủ để bọn họ đi một chuyến du lịch, cho dù có chờ Trinh Trinh trở về cũng không thể đi được.
Cả hai đều trầm mặc trong giây lát, Trịnh Dụ Chương lên tiếng trước: “Nói với Nghê Hồng Diệu là em phải về đi, dù sao buổi ra mắt cũng không thể thiếu em.”
An Minh Tri suy nghĩ một chốc, nói: “Vấn đề không phải ở đạo diễn Nghê, mà là chính em muốn tham dự.”
Cậu muốn theo suốt bộ phim này từ đầu đến lúc nó hoàn thành, một phần là cậu cũng phải tham dự buổi ra mắt công chúng.

Chưa kể sự kiện này đã được công bố với tất cả mọi người, rất nhiều người hâm mộ đã mua vé rồi, nếu bây giờ cậu không đi, không phải vì bệnh tật hay những lý do bất khả kháng, thì khán giả làm sao có thể chịu được?
“Dụ Chương…”
Trịnh Dụ Chương không lên tiếng, thông qua điện thoại vẫn có thể cảm nhận được áp suất thấp của hắn.

An Minh Tri hiểu hắn đang không vui, so với cậu, những công việc mà Trịnh Dụ Chương cần phải xử lý còn nhiều hơn, dẫu vậy hắn cũng đã tạm hoãn vì Trinh Trinh, nhưng cuối cùng cậu lại không có thời gian.
An Minh Tri có thể cảm nhận được sự thất vọng của Trịnh Dụ Chương, càng không phải nói đến tâm trạng Trịnh Trinh Trinh.
Mười giây trôi qua, giọng nói của Trịnh Dụ Chương bình tĩnh đến kỳ lạ: “Chờ em về rồi hẵng nói.”
Cậu nhìn cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình điện thoại, trong lòng lạc lõng đến cùng cực.
Chuyện này là lỗi của cậu, không chỉ lần này mà những lần cậu ra ngoài đóng phim khác cũng vậy, cậu và Trịnh Dụ Chương đều gặp chuyện không vui.

Tuy Trịnh Dụ Chương bận rộn nhưng ít ra từ sáng đến tối vẫn quanh quẩn trong thành phố, còn cậu một khi đã đi là đi tận mấy tháng trời.

An Minh Tri không có ở nhà thì Trịnh Dụ Chương lại không khỏi buồn bực.
Nhưng tính chất của nghề nghiệp này là như vậy, ở cùng nhau thì ít mà cách xa nhau thì nhiều, An Minh Tri nhượng bộ hắn, hàng năm chỉ nhận đóng một, hai bộ phim.

Trịnh Dụ Chương cũng nhượng bộ cậu, cho phép cậu đóng một, hai bộ phim một năm.

Mọi chuyện nhìn qua có vẻ cân bằng, nhưng thực ra những mâu thuẫn từ trước tới nay cứ mãi kéo dài không giải quyết, hiện giờ lại không ngừng trở nên gay gắt hơn.
Cậu tạm dừng mạch suy nghĩ của mình rồi trở về phòng ăn, lúc ăn cơm có uống rượu nên cậu hơi khó chịu, vừa nãy không thấy gì nhưng bây giờ chất cồn đã ngấm vào cơ thể làm cho đầu cậu nặng trĩu, có lẽ phải vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

An Minh Tri vừa bước đến trước cửa nhà vệ sinh, bên trong bất ngờ truyền đến giọng nói của Phong Trì làm cậu dừng bước.
“Rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Anh thực sự chán ghét em đến vậy sao?” Quả nhiên là Từ Âm!
Lúc này An Minh Tri còn tưởng mình nghe nhầm, rõ ràng Từ Âm không đi ăn cùng với bọn họ, nhưng giọng nói kia chắc chắn là Từ Âm.
“Tôi không ghét cậu.” Phong Trì nói.
Trong đôi mắt của Từ Âm chợt loé lên một vệt sáng.

Nhưng ngay lập tức cậu lại nghe thấy giọng nói Phong Trì vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, giống như đang cứa từng nhát dao lên người cậu, làm cho cậu chảy máu, làm cho cậu đau đến mức không thiết sống nữa.
“Bởi vì cậu thậm chí không xứng để tôi ghét.

Nhắc lại một lần cho cậu nhớ, đừng đi theo tôi nữa!”
Lời nói của hắn cực kỳ nghiêm túc, trái tim Từ Âm đau nhói, cậu bắt đầu hoảng loạn rồi, chạy tới nắm lấy cổ tay hắn, “Phong Trì, em…”
“Buông ra.”
Những kiêu ngạo thường ngày của cậu giờ đã hoàn toàn biến mất, tất cả chỉ còn lại sự thấp hèn: “Em không kiềm chế được mà, anh biết em không muốn thấy anh gần gũi với người khác như vậy…”
“Tôi nói cậu buông ra.” Phong Trì lạnh lùng lặp lại một lần nữa, “Đó là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi.”
“Nhưng… nhưng em yêu anh mà…” Mái tóc hơi rối của Từ Âm bây giờ đang xõa tung.
“Tôi đã nói, chuyện cậu yêu hay không, không liên quan đến tôi.” Phong Trì nói: “Trước đây tôi không yêu cậu, sau này sẽ càng không yêu cậu.”
Từ Âm cố chấp hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Ít nhất là ngay lúc này, anh có…”
“Không, vĩnh viễn sẽ không có.” Phong Trì đẩy cậu ra, quay người muốn rời đi.
Từ Âm tiến lên ôm lấy người trước mặt, muốn hôn môi hắn.
Phong Trì không đề phòng, dường như đã chạm phải, Từ Âm nở một nụ cười yếu ớt, trong trái tim rỉ máu của cậu như được rắc một chút đường ngọt.
Hắn lập tức nổi giận, đá cậu một cái văng ra xa.
Bây giờ Từ Âm như một con diều chập chờn trong gió, trên môi cậu vẫn giữ nguyên nụ cười, nụ cười nhẹ nhàng không khác gì so với thường ngày, nhưng lại nếm được mùi vị ngọt tanh.
Phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc mơ mồ.
“Tránh ra tôi ra.”*Lớp dự bị (gốc: 预科班): Đây là chương trình giáo dục dự bị cho đại học.

Những học sinh tốt nghiệp 3 năm cấp Ba sẽ được yêu cầu học khoảng một năm trong các khóa học dự bị để thích nghi với phong cách học tập của trường đại học.

(Nguồn: Baidu.) (mình tra ra được là như vậy, nhưng mà Trinh Trinh mới thi tốt nghiệp cấp Hai thôi nên mình nghĩ đó là lớp dự bị cho cấp Ba.

Bạn nào biết rõ hơn thì chỉ mình với nhé :”” )

Bình Luận (0)
Comment