Sự Cố Lãng Mạn

Chương 55


Edit: Hừa; Beta: Pate.
“Không thể nào, em là đàn ông mà?” An Minh Tri phản ứng rất kịch liệt, cậu hoang mang cực độ, “Vết sẹo này là do vụ tai nạn xe cộ, anh đừng giỡn nữa.”
Trịnh Dụ Chương rất nghiêm túc nói: “Anh không nói giỡn, Dương Dương là con của chúng ta.”
Lúc này An Minh Tri cảm thấy Trịnh Dụ Chương không phải đang dỗ dành cậu hay lừa cậu, mà là hắn điên rồi.

Có khi hắn bị ảo giác nên mới nói ra được những lời như vậy.
“Nhưng em là đàn ông.” Cậu trầm giọng phản bác.
Nếu như Trịnh Dụ Chương không thể kiếm ra được một cái cớ nào tốt thì cho dù hắn có nói Dương Dương được sinh từ người mang thai hộ, hoặc là nhận nuôi, cậu cũng sẽ tin hắn.

Nhưng bây giờ hắn đang nói lời mê sảng gì vậy chứ, thực sự hoang đường đến nực cười.
Cậu không hiểu tại sao giữa ban ngày ban mặt mà Trịnh Dụ Chương có thể nói những lời này để lừa cậu.
“Đàn ông không thể sinh con.” Cậu nhìn vết sẹo kì dị trên bụng mình, nói như đang tự thuyết phục mình: “Đây là do tai nạn.”
“Minh Tri, nhìn anh.” Trịnh Dụ Chương vuốt ve gò má của cậu, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình, “Anh biết em sẽ không tin được chuyện này, nhưng em không giống những người khác, em rất đặc biệt.”
Đôi mắt An Minh Tri rưng rưng nhìn hắn.
“Bác sĩ Dư nói em là trường hợp lưỡng tính đặc biệt hiếm thấy, trong người em có hai cơ quan sinh sản, chuyện này mẹ của em cũng biết nhưng trước giờ bà chưa từng nói với em.”
Trịnh Dụ Chương nhẹ nhàng xoa bụng cậu, nơi này đã từng mang báu vật của bọn họ: “Cơ thể của em rất đặc biệt, có một cơ quan sinh sản khác ẩn sâu trong cơ thể, nhìn từ bên ngoài thì không khác gì so với những người đàn ông khác, cho nên nếu chỉ kiểm tra sức khỏe thông thường thì không thể thấy được.”
An Minh Tri kinh ngạc đến mức không nói nên lời, tựa như Trịnh Dụ Chương đang nói đến một người xa lạ nào đó chứ không phải cậu, và cậu chỉ đang nghe kể lại câu chuyện của người đó.
Trịnh Dụ Chương: “Lúc em gần mười tuổi, đột nhiên thấy em bị đau bụng nên mẹ em mới đưa em đi bệnh viện khám ra.

Vị bác sĩ khám cho em lúc đó nói rằng tuyến sinh dục nam của em phát triển tốt hơn, cho nên sau khi tăng trưởng nội tiết tố nam ở tuổi dậy thì, cơ quan kia sẽ teo lại từ từ, cũng không ảnh hưởng đến việc lập gia đình sau này, chỉ là khó có con hơn người bình thường một chút, mà có con cũng không tốt.”
Hắn nói tiếp: “Chỉ là khó hơn thôi chứ không phải hoàn toàn không có khả năng sinh con, cho nên mẹ em không nói chuyện này cho em.

Hơn nữa lúc đó đã qua độ tuổi tốt nhất để phẫu thuật cắt bỏ rồi, nên bác sĩ chỉ có thể cho em uống mấy loại thuốc để ngăn chặn sự phát triển của cơ quan thứ hai.”
An Minh Tri vẫn còn nhớ chuyện này, cậu nhớ trong tiết thể dục hồi lớp Ba đột nhiên mình bị đau bụng, thầy giáo đã gọi điện cho mẹ cậu đón về.

Sau đó được đưa đi bệnh viện, trải qua rất nhiều bước kiểm tra sức khỏe, thậm chí bác sĩ còn yêu cầu cậu cởi quần ra để khám, nhưng chuyện về cơ quan sinh sản thứ hai thì cậu không hề biết.

Giống như Trịnh Dụ Chương nói, mẹ cậu hoàn toàn không kể cho cậu chuyện này, chỉ biết sau đó mẹ mua thuốc cho cậu uống.

Nhóc con An Minh Tri lúc đó chỉ nghĩ là mình bị đau bụng bình thường nên cũng không để ý quá nhiều.
Nghe hắn nói tới đây, An Minh Tri bắt đầu lo sợ: “Làm sao anh biết được chuyện này?”
“Mẹ em nói cho anh biết.” Trịnh Dụ Chương nói, “Lúc sinh Dương Dương, bà cũng có mặt ở đó.”
“Mẹ em cũng biết chuyện này?”
“Ừm.” Hắn lừa con nhà người ta sinh con cho mình, thì ít nhất cũng phải báo cho cha mẹ vợ biết một tiếng chứ.
An Minh Tri vẫn không thể tin nổi, nhưng trong tiềm thức cậu đã dần tin lời của Trịnh Dụ Chương.
Mấy loại thuốc kia cậu chỉ uống trong khoảng thời gian ngắn, bởi vì không lâu sau đó cha mẹ cậu ly hôn, mẹ cậu lập gia đình mới ở nước ngoài, cha cậu cũng tái hôn với người khác, còn cậu bị gửi về ở nhà cô ruột nên không ai để ý đến cậu nữa.

Sau đó cậu bắt đầu học múa, mãi cho đến khi lên đại học, vì để giữ cho cơ thể da dẻ mịn màng nhẵn nhụi ít lông, giọng không được quá khàn, cậu phải hạn chế ăn những thứ kích thích đến androgens*, thậm chí còn phải lén uống thuốc làm tăng estrogen** nữa.
*Androgens: Nội tiết tố nam.
**Estrogen: Nội tiết tố nữ.
Thành ra nơi đáng lẽ sẽ héo dần chết mòn lại lặng lẽ phát triển trong thân thể cậu.
Tuy bây giờ cơ thể An Minh Tri mềm mại cân đối, nhưng cũng không nhỏ nhắn gầy yếu như nữ giới.

Cậu chỉ trắng và gầy hơn so với những người đàn ông khác thôi, còn lại thì không khác gì cả.
“Nhưng… nhưng cũng không thể…” Không thể nào mang thai được.
“Ừm, bác sĩ có nói tỉ lệ mang thai được là cực kỳ thấp, nhưng thấp chứ không phải là không thể.”
Thời điểm mang thai Trịnh Dương Dương, bọn họ đã ở bên nhau được ba năm, mối quan hệ giữa hai người ổn định cho nên làm tình rất ít khi mang bao cao su.

Chưa kể Trịnh Dụ Chương mỗi lần làm tình đều kéo dài kinh khủng, còn thích đâm thật sâu vào người cậu rồi mới chịu bắn.
Lúc đó An Minh Tri còn nghĩ, nếu cậu mà là con gái, lại để mặc Trịnh Dụ Chương làm bừa như thế thì không biết sẽ mang thai biết bao nhiêu lần nữa.
Cậu chỉ nghĩ như vậy thôi, ai dè lại có ngày nó trở thành sự thật.
Trịnh Dụ Chương nhìn biểu cảm kinh ngạc của cậu, hắn bật cười, thực ra thì lúc hắn biết tin này còn khiếp sợ hơn An Minh Tri bây giờ nhiều lắm.
Khi đó Trịnh Dương Dương đã nằm gần được ba tháng trong bụng An Minh Tri rồi, mà hai người lớn vẫn không hề biết, nên chẳng thèm tiết chế sinh hoạt trên giường.


Có một hôm An Minh Tri kêu đau, mà Trịnh Dụ Chương tưởng chỉ là tình thú lúc lên giường, cuối cùng lại nhìn thấy sắc mặt đau đến trắng bệch của An Minh Tri, vội vội vàng vàng đưa cậu đến bệnh viện.
Khoảng thời gian đó An Minh Tri không đóng phim cho nên tóc mọc dài cũng lười cắt, mái tóc đen dài đến tận gáy, cộng thêm đeo khẩu trang và đội nón, người ngoài nhìn vô khó mà phân biệt được nam nữ.
Bác sĩ còn tưởng cậu là một người phụ nữ để tóc ngắn, sau khi nghe kể lại mấy triệu chứng thì rất bình thản kêu hai người bọn họ lên khoa sản kiểm tra đi, có khả năng là dính bầu rồi đó.
Hai người chỉ đành ngồi dở khóc dở cười.
Sau khi làm các bước kiểm tra sức khỏe hết một lượt, không khám ra được cậu có vấn đề gì, lúc này bụng An Minh Tri cũng không còn đau nữa, liền đòi đi về.

Nhưng Trịnh Dụ Chương vẫn không yên tâm, cho nên dẫn cậu đến chỗ bác sĩ tư nhân của mình để kiểm tra lại.
Vị bác sĩ tư nhân này học cả Trung lẫn Tây y, ông bắt mạch cho An Minh Tri một lát, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc, nói cậu thực sự đã có thai rồi.
Lúc này Trịnh Dụ Chương không cười nổi nữa.
Sau khi dùng những máy móc hiện đại nhất để kiểm tra, kết quả lại càng củng cố hơn cho chẩn đoán của hai vị bác sĩ trước đó, trong bụng An Minh Tri có một bào thai đã được ba tháng.

Nhìn qua kết quả siêu âm B thì cái cục nho nhỏ kia trông chẳng khác hạt đậu tằm*** là bao, bác sĩ bảo nó mới lớn khoảng 4, 5 centimet.
An Minh Tri vẫn không thể nào tin được: “Em không nhớ gì hết… là vì bị tai nạn sao?”
“Ừm, bác sĩ nói lúc đó não em chọn mất trí nhớ để bảo vệ chính mình.” Trịnh Dụ Chương nói, “Có lẽ là vì đoạn ký ức kia quá đau khổ đối với em.”
“Đau khổ?”
Tất cả những ký ức về khoảng thời gian đó An Minh Tri đã quên hết rồi, giống như chiếc ổ đĩa bị xóa sạch dữ liệu, thỉnh thoảng sẽ có vài ký ức rải rác nhảy ra trong đầu cậu, nhưng nó vừa mờ nhạt vừa không chân thực, chỉ giống như một giấc mơ.
Vì lý do gì mà cậu lại đau khổ?
“Ừm, rất đau khổ.” Trịnh Dụ Chương nhắc lại mà có chút đau lòng, “Bởi vì em không muốn có đứa con này.”
An Minh Tri nhìn hắn, ánh mắt mong chờ như trẻ con đang chờ người lớn kể truyện cổ tích cho nghe vậy.
“Em không thích con ư? Tại sao vậy?”
Trịnh Dụ Chương vuốt ve mái tóc của cậu, để cậu dựa vào người mình, dịu dàng khó tả: “Không phải là em không thích con, mà là vì cha mẹ của em cho nên chuyện có con làm em rất mâu thuẫn.”
An Minh Tri hiểu lúc đó mình đã suy nghĩ những gì. 
Không phải cậu không muốn có con, mà chỉ là cậu rất sợ.


Cho đến ngày hôm nay cũng vậy, cậu vẫn luôn yêu thương Dương Dương, nhưng nếu như cậu nhóc biến thành con trai của cậu thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.
Cha mẹ cậu có một hôn nhân thất bại, từ khi cậu còn bé đã thấy hai người họ cãi nhau rất nhiều, nếu như cậu đi khuyên can hai người họ thì sẽ bị mắng cho một trận, không cẩn thận làm cha tức giận cũng sẽ bị mắng.

Mà mẹ cậu lại là người nóng tính cho nên cũng không thể tránh khỏi những lúc để cảm xúc của mình liên lụy đến cậu.
Dù sau đó họ đã ly hôn, nhưng An Minh Tri vẫn không tránh khỏi được những tổn thương thời thơ ấu, lúc lớn hơn một chút, cậu đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ kết hôn hoặc có con, như thế cậu sẽ không bao giờ trở thành một người đàn ông như cha mình.
Cậu không muốn trở thành một người cha thất bại.
“Khoảng thời gian đó em rất căng thẳng, vừa phiền muộn vừa đa nghi, em cảm thấy mình sẽ trở thành một người giống như cha mình, cho rằng anh không yêu em mà chỉ muốn đứa nhỏ trong bụng em thôi.” Trịnh Dụ Chương nói.
Ngoài chuyện đó ra, không biết có phải do tác động của progesterone khi mang thai hay không mà tính cách của An Minh Tri cũng thay đổi rất nhiều.

Cậu luôn sợ hãi, luôn nôn nóng, cảm thấy rằng mình chính là quái vật và sẽ sinh ra một con quái vật nhỏ, hoặc là một cục thịt vô tri, hoặc là một con quái vật nhỏ có đuôi và sừng.

Mặc cho kết quả mỗi lần khám thai định kỳ đều cho thấy thai nhi rất bình thường, nhưng An Minh Tri vẫn muốn lôi “con quái vật nhỏ” này ra khỏi người mình.
Có nhiều khi cậu cảm thấy mình chỉ đang mắc phải một căn bệnh lạ chứ không phải là mang thai, căn bệnh kia làm cậu nôn mửa mỗi ngày, bụng dần dần to lên, không chừng sẽ có một ngày nó nổ tung.
Cho nên mỗi ngày cậu đều lo lắng bụng mình sẽ phát nổ. 
Trịnh Dụ Chương vẫn luôn dỗ dành, chăm sóc cậu cho đến khi cái thai được hơn năm tháng, lúc này không thể phá thai được nữa, An Minh Tri không thể làm gì khác ngoài từ bỏ, chấp nhận hiện thực mà sinh nó ra.
Nhưng nỗi lo lắng của cậu vẫn còn đó, cậu không muốn đứa bé này được sinh ra bởi cậu.
An Minh Tri cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Nhưng mà… anh có yêu em hả?”
Trịnh- cây ngay không sợ chết đứng- Dụ Chương: “Làm sao anh không yêu em được chứ? Cả trái tim này đều muốn móc ra trao cho em, anh không yêu em thì yêu ai?”
Qua bao nhiêu năm như vậy, từ xưa đến nay hắn đều không nói với An Minh Tri một chữ “yêu”, ngay cả hắn cũng không phát hiện điều này, bởi hắn cho rằng điều đó đã được thể hiện qua hành động rồi thì không cần phải diễn đạt bằng lời nói nữa.
Nghe hắn nói ra như một điều đương nhiên như thế làm cho An Minh Tri ngẩn người.
Cậu nghiêng đầu đi chỗ khác, hơi buồn bực nói: “Nhưng cũng chính anh là người nói em chỉ bò lên giường của ngài thôi.”
Trịnh Dụ Chương suy tư một hồi lâu mới nhớ lại hình như mình đã từng nói cái câu vô liêm sỉ đó, nhưng chuyện đó đã trôi qua biết bao nhiêu năm rồi, lần cãi nhau đó là do hắn nhất thời “mồm nhanh hơn não”, mà tại sao tiểu tổ tông này của hắn vẫn còn nhớ chứ.
“Minh Tri à, mấy lời khó nghe đó là do não anh bị chập mạch nên mới nói ra.

Nhưng sau đó anh mới biết được em thật sự thích anh chứ không phải chỉ muốn đùa vui.

Bây giờ Dương Dương đã lớn đến tuổi này rồi, chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, có được không?
An Minh Tri không nói gì, từng giọt nước mắt của cậu lăn xuống đất.
Thấy cậu khóc, Trịnh Dụ Chương chịu không nổi, hắn sợ nhất là lúc An Minh Tri rơi nước mắt: “Cho nên em nghĩ anh không yêu em sao?”
Giọng An Minh Tri nghẹn ngào: “Bởi vì từ trước tới giờ anh có nói đâu…”

Mặc dù đúng là hắn chưa từng nói nhưng hắn thể hiện hết qua hành động mà.

Chứ bắt một lão đàn ông sắp bước qua tuổi bốn mươi phải mở miệng để nói lời yêu đương thì có hơi…
“Anh phải nói thì mới chắc chắn được à?”
An Minh Tri gật đầu, cậu rất muốn nghe.
Nhưng nếu như Trịnh Dụ Chương cứ như vậy mà mở miệng ra nói lời yêu thì cảm giác rất gượng gạo.

Đợi vài giây sau, hắn ôm lấy An Minh Tri, hai con người hai trái tim rung động cùng sưởi ấm lẫn nhau nơi hang núi lạnh lẽo, bên ngoài là âm thanh đan xen của giông tố rít gào nhưng bây giờ khi ở trước ánh lửa bập bùng, hắn dịu dàng âu yếm, trân trọng mà ôm lấy An Minh Tri của hắn, tại khoảnh khắc này nói với cậu câu “anh yêu em” đầu tiên.
An Minh Tri hài lòng dựa vào lòng ngực hắn, ba chữ kia thực sự quan trọng đến vậy sao? Không hẳn, nhưng nó đem lại cho cậu một cảm giác an lòng chưa từng thấy.
Có rất nhiều chuyện An Minh Tri đã quên đi, Trịnh Dụ Chương tự mình kể lại từng chút từng chút một cho cậu nghe.
“Dương Dương là sinh non, bác sĩ nói nơi em mang thai rất nhỏ, phát triển cũng không trọn vẹn cho nên hơn bảy tháng là Dương Dương được làm phẫu thuật lấy ra.

Sau đó thằng bé được đặt trong lồng giữ nhiệt rất nhiều ngày mới có thể khỏe mạnh giống các bạn nhỏ khác.”
Trịnh Dụ Chương còn có chút tàn nhẫn nói: “Lúc thằng bé được sinh ra em chỉ nhìn nó đúng một lần.”
“Thật sao?”  An Minh Tri hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
“Em lớn lên trong nỗi sợ người cha của mình cho nên không dám tiếp xúc với thằng bé.

Sau khi sinh nó ra, em gặp tai nạn xe cộ rồi liền chọn lãng quên đi phần kí ức này, bác sĩ nói có lẽ em muốn quên đi những chuyện đau khổ trong đời mình.”
“Cho nên… anh cũng không nói với em luôn sao?”
“Tôi muốn em có thể sống vui vẻ hơn một chút.” Trịnh Dụ Chương nói, “Nhưng sau đó em với Dương Dương lại sống chung với nhau rất tốt, anh cũng định sẽ nói chuyện này cho em nhưng không tìm được cơ hội thích hợp, mà em cũng không hỏi qua chuyện này.”
An Minh Tri thầm nghĩ, đó là bởi vì cậu đã thất vọng quá nhiều, mà một người chịu đủ sự thất vọng thì sẽ không còn lưu luyến gì nữa.
Đến tận giây phút này cậu vẫn còn cảm giác mọi chuyện không thật, Dương Dương tất nhiên là con của cậu, là con của cậu và Trịnh Dụ Chương.

Như vậy cậu chính là người đàn ông có thể… sinh con?
Cho đến bây giờ mọi chuyện với cậu vẫn cứ như một giấc mơ vậy, thực thực ảo ảo.

Cậu lo sợ rằng liệu một lúc nào đó khi cậu bất chợt tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, và rồi giấc mơ đẹp đẽ này thực sự tan biến trước mắt cậu.
Dần dần, đêm đã về khuya, gió vẫn không ngừng thổi nhưng mưa đã dần tạnh đi, ngọn lửa cũng yếu dần, An Minh Tri dựa vào bả vai của Trịnh Dụ Chương ngáp một cái.
Trịnh Dụ Chương hôn lên trán cậu, như hai nghìn ngày đêm vừa qua, nói với cậu: “Ngoan, ngủ đi.”.

Bình Luận (0)
Comment