Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào

Chương 4

Ngày chia tay hôm đó Khương Sơ vẫn đứng ở cửa lớp học Hứa Đình Thâm đợi anh như mọi khi, bạn cùng lớp Hứa Đình Thâm ra trước tiên, cả đám cười đùa tí tửng: "Chào chị dâu."

Đến giờ Khương Sơ vẫn còn nhớ rõ hôm đó Hứa Đình Thâm mặc áo sơmi trắng, một tay xách áo khoác đỏ trên vai, tay kia để trong túi quần, đường hoàng mà nghiêng đầu cười, con ngươi trong không che giấu được kinh hỉ: "Đợi anh cùng ăn cơm à?"

"Em có chuyện muốn nói với anh." Cô nâng mắt, trong ánh mắt hiện rõ sự không vui.

Hứa Đình Thâm nghĩ mình đã chọc giận cô, định ôm bả vai lại bị cô né tránh, tay khựng lại giữa không trung một lát sau mới buông xuống. Đang chuẩn bị nói gì đó để dỗ cô, Khương Sơ đột nhiên nói:

"Chúng ta chia tay đi."

Tựa như mặt hồ yên tĩnh đột nhiên bị ném một viên đá xuống.

Thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, Khương Sơ đã nói tiếp: "Em đánh cược với người khác nên mới hẹn hò với anh, em không thích anh."

Xung quanh đang yên tĩnh lập tức nổi lên những tiếng bàn luận, Hứa Đình Thâm đứng im tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

Đến bây giờ khi nhớ lại, trái tim Hứa Đình Thâm vẫn còn thấy đau như bị kim châm chi chít. Lúc này anh lại nhắc tới, chẳng khác gì tự xỉ nhục bản thân.

Hoặc có lẽ ngay từ khi đồng ý lời mời của chương trình để tiếp cận cô, chính anh đã tự xỉ nhục mình.

Khương Sơ đột nhiên tỉnh táo lại, tay phải gắt gao nắm chặt áo ngủ hình dâu tây không lên tiếng, thời gian như kéo dài gấp đôi, Hứa Đình Thâm cười nhạo một tiếng: "Tôi đùa thôi..."

"Anh cảm thấy có khả năng này sao?" Khương Sơ hỏi lại.

May mắn là cô không sa vào cạm bẫy ôn nhu của Hứa Đình Thâm, mục đích của anh khi tham gia chương trình này là để cười nhạo cô, cô sao có thể bị lừa chứ.

Thần sắc trên mặt người đàn ông trong nháy mắt đã vỡ vụn, anh chăm chú nhìn Khương Sơ, thử tìm trên gương mặt cô dấu hiệu cho thấy cô đang nói dối nhưng thất bại. Hứa Đình Thâm xỏ tay vào túi quần, định lấy thứ gì đó để làm dịu tâm tình xuống, lại hoảng hốt nhớ ra là mình đã cai thuốc từ lâu.

Anh nhếch môi, nhìn cô một cách ngạo mạn: "Vậy thì tốt, dù sao thì có người bạn trai cũ ưu tú như tôi, chỉ sợ sau này em không tìm được người khác nữa."

"..." Khương Sơ nhìn anh không nói nên lời, nhỏ giọng lầm bầm: "Mỗi một người theo đuổi tôi đều ưu tú hơn anh nhiều."

Hứa Đình Thâm đưa tay nắm chiếc cằm mềm mại của cô: "Chưa tỉnh ngủ đã tới đây à?"

"..." Hừ, cô mũi, đồ quỷ đáng ghét.

Hứa Đình Thâm lòng bỗng chua xót, anh ngừng lại không dám hỏi thêm.

Không ngờ mình cũng có lúc không có tiền đồ như vậy, anh thầm nghĩ.

Hôm sau.

Khương Sơ cảm giác như đang nằm mơ thấy Hứa Đình Thâm gọi mình rời giường, rất ồn ào. Anh ta có bệnh à, muốn ăn sáng thì tự ăn đi, gọi cô làm gì.

Đến khi cô mở mắt mới phát hiện đây không phải là mơ, Hứa Đình Thâm thật sự đang gọi cô rời giường. Còn điều gì tệ hơn thế này nữa đây?

Người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng, đường cong cơ bắp trên cánh tay khiến người khác phải chảy máu mũi, Khương Sơ mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn anh, trước mắt như có sương mù, cô tức giận rời giường, cầm gối ôm trên giường đập lên người Hứa Đình Thâm, sau đó lại tiếp tục nằm ngủ.

Cổ họng anh phát ra một tiếng cười rồi lại kiên nhẫn gõ cửa.

Khương Sơ không chịu nổi bị anh quấy rầy, ngồi dậy dụi dụi mắt: "Mấy giờ rồi?"

Hứa Đình Thâm hạ mắt, ngữ khí nhàn nhạt: "Mười giờ."

Cô lập tứctỉnh táo, đã mười giờ rồi?

Phản ứng đầu tiên là: "Muộn giờ thu hình có bị trừ tiền không?"

Khung bình luận lại bắt đầu xuất hiện ha ha ngày càng nhiều.

【 Mười giờ? Sao chỗ tôi lại là 7 giờ nhỉ? Chẳng lẽ tôi và Hứa Đình Thâm không cùng múi giờ? 】

【 Cầu xin Hứa Đình Thâm cởi luôn áo ra đi, đừng có dụ dỗ như thế chứ, lừa gạt một cô nàng đáng yêu như vậy không đau lòng à? 】

【 Sao lại thích làm tròn thời gian giống mẹ tôi thế này? 】

【 Phản ứng đầu tiên của Khương Sơ lại là có bị trừ tiền hay không? Muốn tôi chết cười à? 】

【 Câu này đúng là khởi nguồn niềm vui của tôi ha ha ha ha. 】

Khương Sơ cầm lấy đồng hồ đang để trên bàn của Hứa Đình Thâm, trên đó chỉ 7 giờ.

"Hứa Đình Thâm!" Cô nghiến răng nghiến lợi: "Anh..."

Ấp úng "Anh" cả nửa ngày vẫn không nói được câu đả kích nào, tựa như mèo con đang rương nanh múa vuốt uy hiếp nhưng thật ra chẳng hề có lực sát thương.

Anh nhịn không được cười nhạo một tiếng rồi cầm cốc thủy tinh trên bàn, yết hầu chuyển động lên xuống, toàn thân tỏa ra hơi nóng, đến giờ Khương Sơ mới phát hiện hình như Hứa Đình Thâm vừa xuống dưới vận động trở về, mồ hôi trên trán trượt xuống cổ gợi cảm, còn mang theo vài phần sắc khí.

Khương Sơ vô ý thức nuốt nước bọt, sau đó bối rối xoay người vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Cô vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa mơ mơ màng màng nghĩ, dáng người anh đẹp hơn trước kia, cơ bắp trên cánh tay thật gợi cảm, eo nhỏ khi ôm chắc rất dễ chịu, mông...

Khương Sơ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương, hận không thể đập đầu vào tường nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.

Đây chính là đối thủ một mất một còn luôn không ưa mình, đừng bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc, cô gật đầu, động tác đánh răng nhanh hơn, đuổi hết những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.

Sau khi ra ngoài thì thấy bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, Khương Sơ cắn một miếng sandwich, Hứa Đình Thâm ngước mắt nhìn cô, tựa như ngầm nói: Có phần cho em sao?

Thế là Khương Sơ bỏ sandwich xuống, không hề do dự cũng không hề có tiền đồ mà "gâu" một tiếng.

Hứa Đình Thâm: "..."

【 Quả nhiên da mặt dày có thể thắng, Khương Sơ cố lên! 】

【 Hứa Đình Thâm rốt cuộc cũng bị nghẹn họng, đây là chiến thắng đầu tiên của em gái yếu đuối. 】

Thật ra Hứa Đình Thâm không bị nghẹn đến mức không nói nên lời, anh chỉ đang nghĩ vì sao Khương Sơ bắt chước tiếng chó sủa lại đáng yêu như vậy, bỗng nhớ đến dáng vẻ ngô nghê lùi lại của cô lần đầu hôn nhau, ngoan ngoãn để người khác tùy ý xâm phạm.

Anh vắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vô tình lướt qua bàn chân trần của cô, lông mày lặng lẽ nhíu lại.

Anh quay đầu, giả bộ không để ý nói: "Sàn nhà chưa lau, em đang dùng chân lau à?"

Khương Sơ nghe xong, vội vàng chạy nhanh vào phòng đi dép như thể bị sàn nhà làm bỏng.

Lúc này anh mới hài lòng.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Đình Thâm nói với Khương Sơ: "Em ra ngoài mua ít đồ ăn đi."

Khương Sơ cố thoát khỏi trạng thái uể oải từ sáng, cô cau mày: "Sao lại là tôi?"

"Tôi nổi tiếng hơn em, ra ngoài nhất định sẽ bị fan nhận ra, đến lúc đó chợ bán thức ăn bị vây chật như nêm cối lại còn phải duy trì trật tự." Anh đứng đắn lạ thường, nghiêm túc nói: "Em thì khác, không đeo khẩu trang cũng chẳng có ai nhận ra, vậy nên để em đi tôi rất yên tâm."

Trong ít phút Khương Sơ không hiểu lời châm chọc của anh, nửa tin nửa ngờ gật gật đầu: "À..."

Đến khi phản ứng lại cô liền cầm gối trong ngực đập vào Hứa Đình Thâm, mặt tràn đầy tức giận: "Đừng hòng, anh đi mà đeo khẩu trang, trong chợ bán thức ăn không có bác gái nào thích anh đâu."

Anh nhếch môi, lơ đãng ngồi bên cạnh Khương Sơ, tay cầm cốc thủy tinh: "Em quá coi thường sức ảnh hưởng của tôi rồi."

Cổ họng lại phát ra tiếng cười khẽ, không chút kiêng kỵ phả hơi nóng vào lỗ tai cô: "Chỉ là, tiểu minh tinh tuyến mười tám như em sao hiểu được?"

Khương Sơ: "..."

Hứa Đình Thâm nói tiếp: "Để em ra ngoài mua là cho em quyền lựa chọn, em nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Hơn nữa, em ra chợ mua thức ăn còn tiện kiểm tra thử danh tiếng của mình, sao lại không đi?"

"..." Sao lại không nghĩ tới chuyện đi kiểm tra danh tiếng?

Khương Sơ nhanh chóng bịt lỗ tai để không bị Hứa Đình Thâm tẩy não, gắt gao làm đà điểu núp trên sofa.

"Được rồi." Hứa Đình Thâm kéo cô ra ngoài: "Hôm nay anh đây sẽ rủ lòng từ bi, dẫn em đi trải nghiệm chút đãi ngộ của minh tinh hạng nhất.

Khương Sơ nhớ đến hôm ở sân bay bị vây đến không di chuyển được liền cự tuyệt: "Tôi đi thì hơn, e rằng phải mua đồ đến tận chiều đấy."

"..."

Sao lại ngoan ngoãn mềm lòng như vậy... Hứa Đình Thâm lại không nhịn được cười.

Giống như sói xám dùng các loại đồ ăn ngon để dụ dỗ thỏ trắng, thỏ trắng mặc dù do dự nhưng vẫn không mắc lừa, cuối cùng lại nhìn dáng vẻ buông tha của sói xám mà ngoan ngoãn đến gần từng chút một, dùng đôi mắt sợ hãi nhìn nó.

Thôi ngươi ăn ta luôn đi.

Khương Sơ không hề biết bản thân mình mê người đến nhường nào.

Cô gái ngày xưa đã sớm trở thành một thiếu nữ trưởng thành, như quả đào mật tươi non mọng nước, toàn thân tỏa ra hương thơm khiến người khác không thể kháng cự.

Cô làm ổ trên sofa, mắt cá chân tinh tế trắng hơn tuyết, dường như chỉ cần có một tay cũng có thể dễ dàng nắm chọn.

Khương Sơ không phát hiện ra ánh mắt khác thường của người đàn ông, cô lấy giấy ghi chú ra: "Anh không ăn gì, để tôi nhớ một chút."

Hứa Đình Thâm lấy lại tinh thần: "Rau thơm, rau cần, cà tím, mướp đắng, rau diếp, đậu côve..."

Khương Sơ vì theo kịp tốc độ lời nói của anh mà viết chữ như múa, cô không nhịn được mà chế giễu: "Thế mà lại kén ăn như vậy..."

Anh lười biếng dựa ra sau, hai tay gối sau đầu, "Tôi kén ăn cũng vẫn 93,5."

Khương Sơ 82,5 tức giận liếc anh, răng mèo lộ ra như muốn cắn nát người.

Không hiểu sao tâm tình Hứa Đình Thâm lại rất tốt.

Khương Sơ nghiêm túc viết xong, Hứa Đình Thâm híp mắt: "Rất có thiên phú làm bác sĩ."

"Hả?" Cô không hiểu.

Anh xé giấy ghi chú trên tay Khương Sơ rồi nhẹ nhàng dán lên đầu cô, giọng nói mang theo từ tính như được mài giũa: "Không cần luyện chữ cũng đạt tiêu chuẩn."

"..."

Khương Sơ đẩy xe đi chợ mua thức ăn, nhờ vẻ ngoài lanh lợi đáng yêu mà khi trả giá được không ít lợi. Mua xong đồ ăn, khi đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt cô cố ý chỉ mua một gói rồi hướng về phía máy quay cười giảo hoạt, chỉ vào đồ trong tay: "Đợi lúc về tôi sẽ khoe với Hứa Đình Thâm bánh này ngon như thế nào."

Cô lôi kéo camera man: "Có thể cho tôi chụp vài tấm được không, để lát nữa cho Hứa Đình Thâm xem."

【 Ha ha ha Khương Sơ cô là quỷ à? 】

【 Xin lỗi tôi vào nhầm kênh, đây không phải chương trình tạp kỹ về tình cảm mà là cuộc thi ấu trĩ thì đúng hơn. 】

【 Ngày nào hai bạn trẻ cũng giả bộ yêu đương, ngọt quá đi mất. 】

Đến khi Khương Sơ trở về thì đã ăn đến nửa bụng rồi, Hứa Đình Thâm đang ngồi trên ghế sofa lật xem một quyển sách dày, cô đặt mấy túi đồ lên bàn: "Anh nhìn này."

Hứa Đình Thâm đi qua nhìn.

"Hài lòng không?"

"Hài lòng."

Toàn bộ rau củ mà anh ghét, Khương Sơ đều mua không thiếu loại nào!
Bình Luận (0)
Comment