Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 111

Tông Cảnh Hạo ngước mắt nhìn thời gian, bây giờ cách thời gian xảy ra sự việc khoảng bốn giờ đồng hồ, động tác cũng rất nhanh.

Đây là biết Lâm Tân Ngôn không đạt được mục đích ở đây mà chuyển phương hướng sang người cô để tâm nhất.

Tay cầm điện thoại của anh, từ từ siết chặt.

Không nghe thấy Tông Cảnh Hạo nói gì, Lâm Hi Thần có chút sốt ruột, dù sao bây giờ Hà Thụy Trạch cũng đang ở nhà, cậu cũng không dám tùy tiện nói chuyện với Trang Tử Khâm, lỡ bà không nhịn được rút dây đồng rừng để Hà Thụy Trạch biết thì không õn.

"Cháu có cần phải báo cảnh sát không?” Lâm Hi Thần hỏi.

Tông Cảnh Hạo nhìn Lâm Tân Ngôn suy tư một lát: “Báo cảnh sát với danh nghĩa gì?”

Lâm Hi Thần nghẹn họng.

Hiện nay không có chứng cứ, cũng không thể công bố video kia, hơn nữa video đó cũng chỉ có một đoạn không nói lên điều gì.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Lâm Hi Thần sốt ruột hỏi.

Tổng Cảnh Hạo tùy ý dựa vào bàn làm việc, ngón tay vuốt mép bàn, trầm tư một lát rồi hỏi: “Có muốn báo thù cho mami cháu không?”

“Muốn” Lâm Hi Thần không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Cháu dám lấy thân mạo hiểm không?”

Lâm Hi Thần sững sờ, rất nhanh hiểu ra ý của Tổng Cảnh Hạo: “Ý chú là để cháu đi theo Hà Thụy Trạch, đợi tới khi chú ấy thật sự cưỡng ép chúng cháu thì chúng cháu có thể tìm được chứng cứ phạm pháp của chú ấy mà không cần liên lụy tới mami”.

Mặc dù nói Hà Thụy Trạch vô liêm sỉ nhưng công bố ch ện này ra thì danh tiếng của Lâm Tần Ngôn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Ánh mắt Tông Cảnh Hạo nhìn Lâm Tận Ngôn càng ngày càng thâm thúy, cái đầu nhỏ này cũng rất nhạy bén.

Nhanh như vậy đã hiểu ra ý anh.

“Cháu dám” Lâm Hi Thần dũng cảm nói: “Nhưng mà.” Mắt Lâm Hi Thần đảo quanh rồi lại im lặng.

Nếu mami biết Tông Cảnh Hạo dùng họ làm mồi nhử thì chắc chắn sẽ tức giận phải không?

“Nhưng sao?” Tổng Cảnh Hạo hỏi.

"Không có gì” Lâm Hi Thần quyết định không nói.

“Cháu muốn giá thành dáng vẻ nào cũng được, cứ như mọi ngày đừng để chú ấy hoài nghi, điện thoại cháu bật thiết bị định vị lên, chuyện còn lại giao cho chú”

"OK"

Lâm Hi Thần biết nên làm thế nào.

Cúp mày, Tông Cảnh Hạo ấn nút gọi nội bộ để

Rất nhanh anh ta đã gõ cửa phòng làm việc.

Tông Cảnh Hạo nói một tiếng “vào đi” rồi anh ta mới mở cửa đi tới trước mặt Tông Cảnh Hạo.

Tông Cảnh Hạo thấp giọng nói với anh ta vài câu, nghe xong lời Tông Cảnh Hạo, ánh mắt Quan Kình nhìn sang Lâm Tâm Ngôn, chuyện này nếu để cô biết thì liệu có không vui không?

Dù sao lấy con của cô ra để mạo hiểm. "Tôi biết rồi”.

“Đừng để xuất hiện bất kỳ sơ suất nào, cậu đích thân làm đi.”

“Vâng.”

Lâm Tân Ngôn lấy tạp chí kinh tế tùy ý lật dở, cô không có hứng thú đọc, chỉ là nhàm chán giết thời gian thôi.

Dường như Tông Cảnh Hạo đang xử lý công việc với Quan Kình nên cô không làm phiền nữa.

Quan Kình ra ngoài, Tông Cảnh Hạo mới hỏi: “Có muốn đi xem họ đã nói chuyện xong chưa không?”

Đó là chiếc bút mà bạn gái trước của anh tặng, rất “trân quý" đó.

Tông Cảnh Hạo kéo tay Lâm Tân Ngôn: “Chúng ta nên đi rồi”

"Đi đâu?” Lâm Tận Ngôn không hiểu.

“Đến nơi cô sẽ biết.”

Tô Trạm sững sờ tại chỗ vài giây.

Sau khi phản ứng lại thì gọi với theo bóng lưng Tông Cảnh Hạo: “Cậu là trẻ con à mà còn làm chuyện ngây thơ như thế?” Tông Cảnh Hạo hoàn toàn không thèm để ý.

Ngôn Ngôn?

Anh còn chưa từng gọi như vậy.

Khóe miệng Tô Trạm giật giật.

“Đi thăm mami ạ?” Lâm Nhụy Hi ngồi trong lòng Trang Tử Khâm nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Tò mò với phong cảnh nhanh chóng lướt qua bên ngoài. Hà Thụy Trạch đang lái xe quay đầu lại, dỗ dành cậu bé: “Đúng thế, mami cháu lát nữa cũng tới, chú sẽ gọi cho cô ấy”

Lâm Hi Thần liếc nhìn Hà Thụy Trạch, trong lòng hừ lạnh, chỉ biết lừa trẻ con.

"Thật sao ạ?” Lâm Nhụy Hi vì sắp được gặp mami mà vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment