Có lẽ là do đã từng bị Hà Thụy Trạch giam giữ, cho nên đối với việc bị khống chế như này, máu trong người cô liền sôi sục, trải tim đánh trống ngực liên hồi như muốn nhảy ra ngoài, cô không kìm được khẽ run rẩy.
“Là anh”
Giọng nói này là Tông Cảnh Hạo?
Cô buộc phải bình tĩnh lại, cảm nhận hơi thở của người này một cách cẩn thận.
Anh hôn vào sau gáy cô, vùi vào trong tóc cô cọ xát: “Hôm nay em đi đâu làm gì?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, trái tim đang lo sợ của cô mới dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng sau khi nghe được câu hỏi của anh, tâm can lại trở nên lo lắng: “Em...”
Nhất thời cô không tìm được lời nói dối hợp lý.
Trái tim Tông Cảnh Hạo trầm xuống, rõ ràng cô đang có chuyện giấu anh.
Não Lâm Tâm Ngôn xoay nhanh, qua vài giây: “Em không đi đâu, chỉ là nhớ bọn trẻ, nên đưa bọn trẻ đến hậu viện ở một ngày, sao vậy?”.
“Không có gì” Tông Cảnh Hạo siết chặt tay đang giữ eo cô, vén vạt áo cô lên, sau đó mò mẫm vào trong, làn da ở eo cô rất mỏng manh, trơn tuột giống như da em bé, anh nghĩ chỉ cần anh dùng một chút lực nhỏ, trên đó có lẽ sẽ lưu lại dấu vết.
“Ngôn Ngôn, anh muốn...” Nếu không phải vì ánh sáng lờ mờ, Lâm Tân Ngôn chắc chắn sẽ phát hiện biểu cảm không tự nhiên của anh lúc này, miệng nói lời nóng bỏng, nhưng đôi mắt không có nửa phần ấm áp.
Lâm Tâm Ngôn cảm thấy cổ họng mình rất khô, vừa mở miệng ra, thì cổ họng đã bị chặn lại: “Em mấy ngày rồi chưa tắm...”
“Anh không chê em đâu” Lúc nói lời này, tay của anh đầy thăm dò cởi khuy quần cô ra, trái tim Lâm Tâm Ngôn đập rất nhanh, nhưng cô cũng không từ chối.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ, cứ như vậy đi.
Tách, đèn trong phòng được bật lên, Tông Cảnh Hạo buông cô ra, lùi về phía sau một bước.
Nhìn thấy cô đang nhắm mắt, dáng vẻ can tâm tình nguyện, nhưng không có một chút ham muốn nào.
Lần đầu tiên, cô đồng ý trao bản thân mình, nhưng anh không muốn động vào cô.
Buổi tối hôm nay anh xuất hiện ở đây, chỉ là muốn thăm dò.
Xem cô đã thay đổi đến mức độ nào, điểm mấu chốt nằm ở đó.
Trước đây, cô chỉ đón nhận nụ hôn của anh, lần này, cô suy cho cùng cũng không từ chối.
Là điều gì đã khiến cô đến việc này cũng có thể chấp nhận? Cô là vì nguyên nhân bên ngoài mà chấp nhận anh? Hay là vì yêu anh, thích anh?
Anh không biết.
Đối diện với cô gái này, anh có cảm giác lo lắng sợ hãi trước nay chưa từng có.
“Có phải em có chuyện giấu anh đúng không?"
Lâm Tân Ngôn từ từ mở mắt ra, ánh lên trong đôi mắt anh, là sự bình tĩnh, không hề có chút ham muốn nhục dục nào.
Cô sững người, nhưng rất nhanh sau đó hiểu được hành động vừa rồi của anh, anh e là không phải thực sự muốn chạm vào cô, mà chỉ là muốn thăm dò cô.
Anh, anh đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
"Em có thể có chuyện gì giấu anh sao?” Lâm Tân Ngôn buộc mình bình tĩnh lại, không thể không nói, Tông Cảnh Hạo như này khiến cô cảm thấy rất lo sợ, cô chủ động bước đến, choàng tay qua cổ anh, dựa vào ngực anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: "Có phải anh thấy lạ vì em đột nhiên đáp ứng anh”
Quầng sáng vàng nhạt rọi ra từ ánh đèn, từng vòng từng vòng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, cô nhìn vô định, khẽ nói: “Chúng ta có Tiểu Hi và Tiểu Nhụy rồi, em muốn cùng anh thử..."
Đây là lời thật lòng của cô.
Người đàn ông này, là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là ba của các con có.
Càng là vì, lần đầu tiên cô có cảm giác rung động với người đàn ông này.
Cô không hề miễn cưỡng, vừa nãy là cô cam tâm tình nguyện.
Cho dù Lâm Tâm Ngôn đã nói như vậy, nhưng Tông Cảnh Hạo vẫn không hoàn toàn tin tưởng
Anh hạ mắt xuống nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô, anh đưa tay ra cầm lấy tay cô, đặt lên ngực mình: “Nếu như em gặp phải việc gì, nhất định phải nói với anh, em nhất định phải tin, anh có thể giải quyết giúp em, em sẽ không phải một mình gánh vác đầu”.
Anh lo lắng Lâm Tân Ngôn bị ai đó đe dọa.
Mới làm ra mấy hành động kỳ lạ như vậy.
Anh đã hy vọng rất nhiều, hy vọng sự thay đổi của cô không phải là vì nguyên nhân bên ngoài, mà là bởi trong trái tim cô, đã thực sự chấp nhận anh.
“Anh trước nay, chưa từng vì một người phụ nữ nào mà phải suy hơn tính thiệt như vậy” Giọng anh bao nhiêu phần chế giễu, là bấy nhiêu phần tự dành cho chính mình.
Anh không thích bản thân mình như vậy.
“Nghỉ ngơi sớm đi” Nói xong, anh buông Lâm Tân Ngôn ra, rồi rời khỏi phòng.
Lâm Tân Ngôn ngây ra, trước đó anh luôn muốn quấn lấy cô, nhưng hôm nay anh có gì đó không bình thường.
Cô đuổi theo anh ra ngoài, đứng trước cửa, nhìn tấm lưng cao thẳng trong ánh sáng mờ ảo: “Anh gặp chuyện gì không vui sao?”
Tông Cảnh Hạo không quay đầu lại, chỉ nhìn vào khoảng sân trống không trước mặt: “Em nói em hôm nay luôn ở hậu viện, vậy thầy của em đâu?”
Lâm Tân Ngôn lúc này mới phát hiện, Trình Dục Ôn không trở về cùng cô.
"Thầy ra ngoài rồi, cho nên không ở đây” Cô vội vàng giải thích.
“Vậy sao?” Tông Cảnh Hạo tỏ ra không tin.
Anh hy vọng cô có thể thú nhận, anh nói bóng gió như vậy, sao cô vẫn còn muốn giấu anh?
Có phải vì không tin tưởng anh không?
Nhưng anh không thể nói ra lời chất vấn với cô, càng không cách nào làm tổn thương cô.
Anh từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi hậu viện.
Lâm Tâm Ngôn đứng trước cửa, cứ như vậy nhìn theo, bóng dáng anh dần chìm vào bóng tối, nhưng cô vẫn chưa thu lại ánh mắt.
Cô cũng không phải con ngốc, rõ ràng anh đã nghi ngờ về hành tung của cô.
Nhưng, cô đã hứa với Trình Dục Tú là không nói với anh.
Thân phận của anh.....!
Nếu như công khai Trình Dục Tú là mẹ ruột của anh, như vậy, anh chính là con riêng.
Thân phận của anh, địa vị xã hội, có thân thể như vậy, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ nói xấu.
Lâm Tâm Ngôn cảm thấy, nếu như để anh tự mình chọn, e là anh thà rằng sẽ không cần đến tất cả mọi thứ ở hiện tại.
Tông Cảnh Hạo trở về tiền viện, đám chơi bài đã giải tán, trong sân có một bếp than lớn, Tân Nhã và Tô Trạm đang ngồi nướng khoai, bây giờ vẫn còn sớm, cũng không ngủ được, ở đây không có chỗ nào để giết thời gian.
Hai đứa trẻ, ngồi xổm bên bếp than, không rời mắt khỏi những củ khoai mà Tô Trạm đã vùi trong đống lửa, chớp mắt mong đợi, chúng cảm thấy rất thích thú, cũng cảm thấy hiếu kỳ, lần đầu tiên ngồi nướng khoai bên đống lửa, trước nay ở nhà đều dùng lò nướng, không được vui vẻ như vậy.
Thẩm Bồi Xuyên đứng bên cạnh, nhìn bọn họ.
“Nhìn hai đứa bé này có vẻ rất vui, xem ra tôi cũng đã làm được một chuyện tốt, có thể khiến cho con tổng giám đốc vui vẻ như vậy.” Bạch Dận Ninh nhìn người đàn ông vừa mới từ hậu viện bước tới, thấy nét mặt trầm ngâm của anh, cười nói: “Sắc mặt tổng giám đốc Tông xem ra không tốt, có phải vì không gặp được cô Lâm không?”.
Tông Cảnh Hạo đút hai tay vào túi quần, cười nhẹ: “Tôi cứ tưởng ba hoa nhiều chuyện, là để chỉ phụ nữ”
Ý muốn nói, Bạch Dận Ninh ba hoa nhiều chuyện như đàn bà.
Bạch Dận Ninh sững lại, cười lớn: “Mắng người không dùng lời thô tục, tổng giám đốc Tông có phải đã tu luyện đến mức hoàn hảo rồi không?
Tông Cảnh Hạo không muốn nhiều lời với anh ta nữa, liền gọi Thẩm Bồi Xuyên một tiếng: “Cậu theo tôi qua đây”
Thẩm Bồi Xuyên biết anh muốn hỏi điều gì, liền vỗ vai Tô Trạm: “Cậu trong hai đứa trẻ, tôi đi một lúc
Bạch Dận Ninh này không biết là người như thế nào, tuy anh ta không tỏ ra ác ý, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Tô Trạm hiểu ý: "Tôi biết rồi”
Ưu điểm lớn nhất của buổi đêm ở nông thôn chính là không khí trong lành, trời không mưa, bầu trời đầy sao, giống như một chiếc đĩa tròn lớn chứa đầy hạt ngọc, ở những thành phố lớn, không khí bị ô nhiễm, rất khó có thể nhìn thấy sao.
Theo ánh sáng từ những ngôi sao, họ đi đến tận đầu thôn.
Lần này họ không nói chuyện bên bờ sông, vì phòng trường hợp Bạch Dận Ninh sẽ nghe trộm.
Con người này tốt hay xấu, nhất thời không ai có thể biết được.
Nhưng từ những biểu hiện mà thấy, anh ta dẫn Lâm Tận Ngôn đến đây, chắc chắn là có mục đích.
Đầu thôn là xe của họ, Tông Cảnh Hạo mở đèn pha lên, trong ánh sáng không ai có thể trốn nấp được, như vậy chuyện họ nói cũng sẽ không bị kẻ khác nghe trộm được.
“Chuyện tôi nhờ cậu điều tra thế nào rồi?”
- -----------------.