Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 284



Cuồng ngạo mạn tự đại là những từ chui ra trong đầu cô vào giờ này phút này.

Thế nhưng hắn như vậy lại có mị lực vô cùng.

Lúc này đã đến thời gian vệ sĩ canh giữ ở thang máy đổi vị trí, vang lên tiếng sột soạt, mang theo tiếng nói chuyện: “Bên ngoài thật lạnh, vẫn là trong phòng ấm hơn…”
Người kia nói được một nửa, đột nhiên im bặt.

Người nói lúc nãy lơ đãng nghiêng mắt nhìn thấy Tông Cảnh Hạo ở trong hành lang…
Sau đó nhìn đến mức quên cả nói.

Ba người khác thì buồn bực, hắn ta nhìn cái gì mà đờ cả người ra thế, chắc là hiếu kì nên cũng quay đầu nhìn về bên này, nhưng mà…
Lâm Tân Ngôn dường như cảm thấy có người, cô đẩy Tông Cảnh Hạo một chút.

“Ừm?”
Lâm Tân Ngôn nhỏ giọng nói: “Vừa nãy có phải có người nói chuyện không?”
Tông Cảnh Hạo không nghi ngờ, quay đầu.

“…”
Bọn họ không ngờ rằng Tông Cảnh Hạo đột nhiên quay đầu, trong lúc không biết nên làm thế nào đều ngây cả ra, sợ hắn giận, muốn giải thích không phải cố ý muốn nhìn nhưng lại không biết mở đầu thế nào.


Lâm Tân Ngôn đỏ mặt, nóng như lửa, cô cúi đầu, lôi kéo góc áo của Tông Cảnh Hạo.

Thật là mất mặt.

Hắn cúi đầu trông thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Tân Ngôn, khẽ kéo người vào trong lòng, bình tĩnh nói: “Quay đầu đi.”
Hắn biết Lâm Tân Ngôn có da mặt mỏng.

Lúc này khẳng định là rất ngại nhìn thấy những người này.

Bốn người đàn ông như hẹn trước, đứng thành một hàng, đồng thời quay người.

Lâm Tân Ngôn cúi đầu đi vào phòng, đến khi vào được trong phòng, cô lập tức đẩy Tông Cảnh Hạo ra.

“Đều tại anh.”
Không phân biệt tình hình gì cả.

Tông Cảnh Hạo khom người nhìn cô, mặt vẫn còn đỏ kìa, sao lại thẹn thùng như thế?
Bỗng dưng cảm thấy thật đáng yêu, như là thiếu nữ mới biết yêu vậy, ngượng ngùng hoài xuân.

Trên mặt hắn vẫn cười, đưa tay bóp gương mặt cô: “Anh để bọn họ xoay người, không ai nhìn thấy em.”
“Đều nhìn thấy cả rồi.” Lâm Tân Ngôn oán niệm nhìn hắn chằm chằm.

Hai tay của hắn vòng lại, kéo người: “Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi.”
“Tránh ra.” Lâm Tân Ngôn đẩy hắn.

Tông Cảnh Hạo không thả, lại còn ôm cô chặt hơn, trêu đùa: “Anh thích dáng vẻ đỏ mặt của em.”
Sao người này lại đáng ghét đến thế nhỉ?
“Ba mẹ đang làm gì vậy?” Hai đứa trẻ trên giường bỗng nhiên không chơi đùa nữa, đồng thời nhìn Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn.

Lâm Nhụy Hi lấy hai tay che mắt, lộ ra khe hở, nhìn lén nói: “Ba và mẹ muốn chơi trò hôn nhau, xấu hổ, xấu hổ quá.”
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.” Lâm Hi Thần một tay che mắt em gái, một tay che mắt mình: “Hai người tiếp tục, tiếp tục, tụi con tuyệt đối không nhìn trộm.”
Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo liếc nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía hai đứa trẻ trên giường, nhất thời dở khóc dở cười.

Lâm Hi Thần nghĩ thầm trong lòng, tình cảm của ba mẹ tốt vậy sao?
Nhưng mà như thế cũng tốt, về sau một nhà bốn người họ có thể ở chung với nhau rồi.

“Mẹ, mẹ sinh cho con và em gái một em trai hoặc em gái đi.” Thanh âm của Lâm Hi Thần truyền ra từ khe hở.

Lâm Tân Ngôn: “…”
Tông Cảnh Hạo cười nhíu cả mày, lời này hắn hài lòng, rất hài lòng.

Quả nhiên trên người chảy dòng máu của hắn, hiểu tâm tư hắn thế, không hổ là con của hắn.


“Em nghe thấy chưa?” Tông Cảnh Hạo vòng lấy eo cô.

Lâm Tân Ngôn vừa hết đỏ mặt, giờ lại đỏ lên, thấp giọng nói: “Lời trẻ con nói mà anh cũng cho là thật à?”
“Tại sao anh lại không coi là thật?” Tông Cảnh Hạo nói như đúng rồi.

Lâm Tân Ngôn: “…”
“Đừng đùa.” Lâm Tân Ngôn tránh tay hắn: “Dạy hư con mất.”
Cô đi đến bên giường, cầm lấy tay Lâm Hi Thần, nghiêm túc nói: “Trẻ con không thể nói lung tung.”
“Mẹ, con không nói lung tung.” Lâm Hi Thần ôm cổ Lâm Tân Ngôn nhỏ giọng nói bên tai cô: “Con muốn mẹ và ba có thêm một em bé nữa, như thế ba mẹ có thể ở chung, sẽ không chia tay.”
Thì ra đứa nhỏ này sợ bọn họ sẽ chia tay, Lâm Tân Ngôn đưa tay vuốt tóc cậu bé: “Trẻ con không nên nghĩ nhiều.”
“Mẹ, đêm nay mẹ ngủ chung với tụi con đi.” Lâm Hi Thần lôi kéo tay cô lên giường.

“Mẹ còn chưa tắm…”
“Mẹ không tắm con cũng có chê mẹ bẩn đâu.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Ba, ba cũng ngủ chung với tụi con đi.” Lâm Nhụy Hi nhảy tưng tưng trên nệm lò xo rất cao, Tông Cảnh Hạo sợ cô bé ngã, đón cô bé: “Chậm thôi.”
Cô gái nhỏ tâm tình tốt, ôm hắn: “Con không ngã đâu, ba ngủ chung với con đi.”
Tông Cảnh Hạo nhìn thoáng qua Lâm Tân Ngôn không dấu vết, cười đồng ý.

Giường khách sạn rất rộng, nhưng bốn người ngủ vẫn hơi có vẻ chen chúc, nhưng hai đứa trẻ vui vẻ, Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo cũng không muốn hai đứa trẻ mất hứng, đành chen chúc ngủ.

Hai người họ ngủ ở hai bên mép giường, hai đứa trẻ ngủ ở giữa.

Đèn ngủ màu vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp, một căn phòng ấm áp.

Hai đứa trẻ không biết là hưng phấn hay là do tâm tình tốt, không ngủ được, quấn lấy Lâm Tân Ngôn bắt kể truyện cổ tích.

Lâm Nhụy Hi uốn éo trong ngực Tông Cảnh Hạo: “Ba, con muốn nghe truyện công chúa ngủ trong rừng.”
Lâm Hi Thần: “…”
Em gái vẫn ngây thơ như vậy.

Nhưng hôm nay khó được cả gia đình đều ở bên nhau, bầu không khí còn tốt như thế, cậu cố nghe vậy.

Tông cảnh họa mấp máy môi, công chúa ngủ trong rừng?
Thấy Tông Cảnh Hạo do dự, Lâm Nhụy Hi hỏi: “Ba, có phải ba không biết kể chuyện này không?”
Tông Cảnh Hạo quẫn bách, hắn thật đúng là không biết kể.

Hắn là đàn ông con trai, khi còn bé không ai kể cho hắn nghe truyện cổ tích như thế, trưởng thành càng không có cơ hội tiếp xúc, thỉnh thoảng nghe đến cũng sẽ cảm thấy ngây thơ.

“À…”
Lâm Tân Ngôn giải vây thay hắn: “Tiểu Nhụy, mẹ kể cho con nghe nhé?”

Lâm Nhụy Hi nháy nháy mắt, cong miệng nhỏ: “Ba đần quá à, ngay cả công chúa ngủ trong rừng cũng không biết.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Hắn bị con gái chê sao?
Lâm Tân Ngôn bất đắc dĩ vuốt tóc con gái.

“Vẫn là mẹ kể đi vậy.” Cô bé quay đầu nhìn thoáng qua Tông Cảnh Hạo: “Ba nghe nhé, lần sau ba kể con nghe.”
Tông Cảnh Hạo gật đầu, phối hợp nói: “Được.”
Lâm Tân Ngôn suy nghĩ một chút, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một tòa lâu đài.

Trong một đêm mưa to, một tiếng em bé khóc nỉ non vang lên, vang vọng toàn bộ lâu đài… Vương hậu đã sinh hạ một vị công chúa cho quốc vương, quốc vương rất chờ mong công chúa đầu lòng, bởi vì quốc vương rất yêu vương hậu, cho nên quốc vương yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng rất yêu công chúa.

Năm công chúa tròn một tuổi, quốc vương mời khách và các bà tiên đến để chúc mừng sinh nhật công chúa, nhưng lại không mời phù thủy độc ác.

Các bà tiên thi triển pháp thuật cho công chúa, bà tiên thứ nhất cho công chúa vẻ đẹp.

Bà tiên thứ hai cho công chúa trí tuệ.

Bà tiên thứ ba cho công chúa lòng dũng cảm.

Ngay lúc bà tiên thứ tư định thi triển pháp thuật với công chúa thì toàn bộ lâu đài bỗng nổi lên một cơn gió lạnh lẽo, phù thủy tóc xoăn bồng đen đúa, đầu đội mũ, tay cầm một cây gậy.

Bà ta từ từ đi vào lâu đài.

Vì quốc vương không mời bà ta tham gia yến tiệc chúc mừng sinh nhật công chúa nên ghi hận trong lòng, liền nguyền rủa công chúa: ‘Công chúa sẽ bị con thoi trên máy dệt lụa đâm vào ngón tay mà chết’…”
Lâm Tân Ngôn còn chưa kể xong câu chuyện cổ tích, Lâm Nhụy Hi đã ngủ thiếp đi.

Lại còn ngủ rất say nữa, Lâm Tân Ngôn đưa tay sờ mặt cô bé nhưng cô bé hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhìn dáng vẻ đáng yêu của con gái, không khỏi cười.

Ngay lúc cô muốn rút tay về, tay của Tông Cảnh Hạo lại phủ lên bàn tay cô, cô ngước mắt, vừa hay đối diện với ánh mắt hắn.

“Hai người muốn làm gì thì làm đi, coi như con không tồn tại.” Lâm Hi Thần đắp chăn kín mít, đồng thời nhắm mắt lại, như thể đang nói cho bọn họ, cậu bé ngủ thiếp đi rồi.

Tông Cảnh Hạo: “…”
- -----------------.


Bình Luận (0)
Comment