Nhưng chỗ này không hề có nước, ngoại trừ đá và lá cây khô, không hề có bất cứ thứ gì.
Nếu như không ra được, để cô kéo dài cơn sốt, hậu quả thế nào Tô Trạm cũng không dám nghĩ.
Chờ người khác tới cứu, không biết phải chờ đến khi nào, tình hình bây giờ của Tần Nhã không thể chờ đợi thêm nữa, anh nhẹ nhàng đặt Tần Nhã xuống, đi tới trước cửa hang, ngắm nhìn núi, cửa hang không thẳng, cũng không thể nhìn thấy phía trên, ánh sáng trong động đều do những khe nhỏ chiếu vào.
Anh nhìn về phía Tần Nhã đang nằm bên cạnh, thấp giọng nói: "Anh nhất định phải cứu em ra ngoài."
Cho dù anh không sợ chết, nhưng anh cũng không thể để Tần Nhã chết.
Anh cởi hết giày và áo, da thịt ma sát với vách đá sẽ gia tăng lực cản, như vậy có giúp cho anh dễ dàng leo, để kiểm tra sơ qua về khoảng cách, anh dang chân leo lên trên vách.
Nhưng sau khi thực hành, phát hiện khoảng cách của hàng không đồng đều, càng lên cao càng rộng ra, hai chân anh không thể nào chống đỡ được, cho dù đã cố dang rộng cũng không thể leo lên.
Đã gần một ngày một đêm không ăn uống gì, thể lực vốn đã không tốt, cơ thể bỗng chốc mềm nhũn, lại bị tuột xuống, nhưng anh không hề từ bỏ, hết lần này đến lần khác thử lại, nhưng lần nào cũng ngã xuống.
Lúc Tần Nhã mơ mơ màng màng, dường như thấy một người bóng người, đang leo lên ở cửa hang, leo lên rồi lại bị tụt xuống,, máy lần cô muốn nói đừng để phí sức lực, nhưng cô thật sự đã không còn chút sức lực.
Lúc bị nhốt cô sợ trong thức ăn có bỏ thuốc me, cho nên không dám ăn, hơn nữa lại lên cơn sốt, cô thật sự chẳng còn chút sức lực.
Muốn khuyên cũng không thể.
Thể lực của Tô Trạm cũng dần dần tiêu hao, anh đã quá kiệt sức, tuyệt vọng ngước đầu.
Anh chết cũng được, nhưng Tần Nhã phải làm thế nào?
Cô đã từng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, thay đổi diện mạo, thay đổi giọng nói, vất vả lắm mới sống sót, chẳng lẽ phải chịu chết ở chỗ này sao?
Không biết là mồ hôi hay nước mắt anh từ từ chảy xuống từ khóe mắt.
Làm thế nào đây?
Anh nghiêng đầu nhìn Tần Nhã, Tần Nhã khẽ híp mắt, trước mắt giống như có một tầng lụa mỏng, cô không thấy rõ dáng vẻ của Tô Trạm, chỉ là một đường rang giới mơ hồ.
Cô thấy bóng người kia bò về phía mình, đưa tay hất nhẹ tóc ở trên trán cô, khàn giọng nói: "Thật ra anh không hề sợ chết, có thể cùng em chết chung một chỗ cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng có thể ở bên em, nhưng anh không thể để em chết được."
Tần Nhã nhìn anh, nhìn anh rơi nước mắt, khóc giống như một đứa trẻ.
"Trước giờ anh vẫn không nói với em chuyện của ba mẹ anh, không phải bởi vì không tin em, cũng không phải bởi vì anh không yêu em, mà là bởi vì anh...!Mỗi lần anh nhớ tới đều sẽ mơ thấy ác mộng rất lâu, nhưng bây giờ anh muốn nói với em, anh sợ sau này đến việc nằm mơ ác mộng cũng không thể nào có được, anh sợ sẽ không còn cơ hội bày tỏ lòng mình với em nữa."
Anh lau mặt: "Anh không nhớ khi đó anh mấy tuổi, hoặc là anh cố ý không để tâm đến chuyện trước kia, quên đi chính bản thân mình khi đó.”
Mẹ anh phản bội lại ba anh, anh đã tận mắt thấy mẹ đưa đàn ông về nhà, trong phòng ngủ của chính ba mẹ anh..."
Tô Trạm cúi đầu, Tần Nhã không thấy được vẻ mặt anh, chỉ có thể cảm nhận được sự bất lực và nỗi thù hận.
Hoặc là anh hận người phụ nữ đó là mẹ anh, cũng hận bà ấy làm chuyện không biết xấu hổ.
Trước giờ Tô Trạm cũng không nhắc tới chuyện này với bất kỳ ai, ngay cả Thẩm Bồi Xuyên và Tông Cảnh Hạo cũng không biết lịch sử này.
Chỉ biết rằng anh được bà nội nuôi lớn.
Ba mẹ mất sớm.
"Anh đã nhìn thấy rất nhiều lần, cuộc sống như vậy cuộc sống kéo dài nửa năm, anh hận anh có người mẹ như vậy, nhưng anh không thể nào chọn lựa được người sinh thành ra mình, chuyện đó sớm muộn cũng bị người khác phát hiện, nhưng anh không nghĩ ngày đó lại đến nhanh như vậy, bất ngờ làm anh không kịp đề phòng, làm cho cuộc sống của anh đều bị đảo lộn.
Sau chuyện này anh mới biết, lần đó ba anh tạm thời hủy bỏ chuyến công tác, về nhà trước thời hạn, phát hiện chuyện của mẹ anh, đã bắt được bà và người kia ngay tại trận, khi đó chắc do ông ấy quá nổi giận, mới có thể cầm dao...!Ông ấy đã giết chết đôi nam nữ kia.
Tan học về đến nhà, anh đã nhìn thấy ông ấy cầm dao đặt lên cổ, thấy anh, ông ấy khóc nói xin lỗi...!
Anh tận mắt nhìn ông ấy chết trước mặt, ông ấy biết giết người chỉ là do bản thân quá kích động, đến khi bình tĩnh lại, hối hận cũng đã không kịp."
"Người duy nhất anh từng nói đó là Lưu Phi Phi, khi đó anh thật sự thích cô ấy, sau đó cô ấy nói rời đi là lập tức rời đi, thấm thoát cũng mười năm, nhưng mười năm đó, anh vẫn cứ tự cho là mình không buông bỏ được, thật ra đã sớm trở thành không cam lòng, không phải yêu, không phải còn lưu luyến, không phải là còn cảm tình với cô ta, chỉ là không cam lòng chuyện cô ta ra đi mà không nói lời từ biệt.
Đàn ông hơi e ngại, trong đầu nghĩ người này sao lại nóng nảy như vậy?
Anh ta tỉnh táo nói: "Nơi này có thể leo lên không?"
Tô Trạm trợn mắt nhìn anh ta: "Nếu có thể leo lên, tôi còn cần người tới cứu?"
"Không phải sao, không bò lên nổi, cũng chỉ đành cần người đến cứu thôi, anh giục tôi thì có ích gì?" Người đàn ông lấy nước trong túi ra đưa cho Tô Trạm: "Anh cho cô ấy uống đi, mấy người kia chắc sẽ nhanh sẽ bảo người tới cứu chúng ta."
- -----------------.