Thấy Diêu Thanh Thanh đứng trước cổng, Lâm Tân Ngôn hơi kinh ngạc, không ngờ mới sáng sớm mà Diêu Thanh Thanh đã đến đây rồi.
“Em chào chị.” Diêu Thanh Thanh chào hỏi cô.
Lâm Tân Ngôn mỉm cười đáp lại: “Có chuyện gì không? Tại sao mới sáng sớm đã qua đây rồi?”
Diêu Thanh Thanh thành thật gật đầu: “Dận Ninh gọi điện thoại cho chị nhưng không được nên em mới chạy đến đây một chuyến.”
Lâm Tân Ngôn nghĩ đến cuộc gọi lúc sáng, trong lòng đã hiểu, cô né qua một bên cho Diêu Thanh Thanh đi vào: “Vào nhà rồi nói.”
Diêu Thanh Thanh lắc đầu: “Không cần đâu, em còn có việc khác nữa.” Cô ấy chỉ vào chiếc xe màu đen bên ngoài, kính xe màu đen nên không thể nhìn thấy bên trong, hơn bốn giờ chiều hôm qua Cố Bắc đã sai người dẫn Lão Tứ đến nhà họ Diêu, đêm qua Bạch Dận Ninh cũng sắp xếp để cho Cao Nguyên chuẩn bị một chiếc xe đến để áp giải anh ta.
Sau khi nhận được người, anh ta cũng không đưa đi Bạch Thành ngay mà đã gọi điện cho Lâm Tân Ngôn nhưng cô không bắt máy, nên mới bảo Diêu Thanh Thanh qua đây một chuyến.
Đây chính là cơ hội tốt để gặp mặt Lâm Tân Ngôn, nhưng sau khi nói chuyện với Diêu Thanh Thanh anh ta đã cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn gặp cô trong đầu.
“Người đang ở đó, Dận Ninh kêu em giao người cho chị.” Diêu Thanh Thanh nói.
Lâm Tân Ngôn nghe cô nói xong thì nghĩ bản thân nghe lầm: “Trong xe có người?”
Diêu Thanh Thanh trả lời chắc nịch: “Đúng vậy, Dận Ninh nói bên trong có người chị muốn.”
Dường như Lâm Tân Ngôn đã đoán ra là ai: “Dẫn tôi qua xem.”
Diêu Thanh Thanh trả lời: “Được.” Sau đó dẫn Lâm Tân Ngôn đi về phía chiếc xe, Cao Nguyên đang ngồi trong xe thấy hai người họ đi tới thì bước xuống xe.
“Dẫn người đó ra cho chị nhìn đi.” Diêu Thanh Thanh nói với Cao Nguyên.
Cao Nguyên hiểu ý đi ra mở cửa sau ra, Lão Tứ đang mặc đồ bệnh nhân hôn mê bất tỉnh đang nằm trên ghế sau.
Sau khi nhận Lão Tứ thì Bạch Dận Ngôn đã cho người chụp thuốc mê nên gã ta vẫn đang hôn mê.
Mặc dù các bài báo ở miếu Nam Sơn đã làm mờ mặt gã ta, nhưng vừa nhìn thấy mặt gã ta cô đã lập tức nhận ra gã chính là Lão Tứ.
Nghĩ gã ta có thể đã làm nhục Tần Nhã cả người Lâm Tân Ngôn liền run lên, hận không thể tát cho gã ta mấy bạt tay, nhưng cô biết, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính.
Tông Cảnh Hạo luôn tìm kiếm tung tích của gã ta nhưng không được, họ không ngờ gã ta lại nằm trong tay của Bạch Dận Ninh, cô muốn biết tại sao Bạch Dận Ninh lại bắt được anh ta, thế là hỏi một câu: “Bạch Dận Ninh đâu?”
“Dận Ninh biết chị không muốn gặp anh ấy nên sẽ không xuất hiện trước mặt chị để chị chán ghét nữa, cho nên hôm nay anh ấy không đến.” Diêu Thanh Thanh nói.
Bạch Dận Ninh đã dạy cho Diêu Thanh Thanh nói như vậy.
Lâm Tân Ngôn chỉ nghĩ là anh ta đã suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy như vậy cũng tốt, hy vọng anh ta có thể đối xử tốt với Diêu Thanh Thanh: “Gửi lời cảm ơn đến anh ta dùm tôi.”
Diêu Thanh Thanh nói: “Không cần khách khí đâu, Dận Ninh nói anh ấy tự nguyện làm những chuyện này.”
Lâm Tân Ngôn không muốn nói tiếp vấn đề này nữa nên làm như nghe không hiểu nói: “Hai người chờ tôi một chút, tôi vào nhà rồi ra.”
Không thể để gã ta ở trong nhà được, cô phải nhờ Tông Cảnh Hạo sắp xếp.
Diêu Thanh Thanh nói được.
Trong biệt thự Tông Cảnh Hạo ăn mặc chỉnh tề đi đang đi xuống lầu, không thấy Lâm Tân Ngôn thì quay sang hỏi vú Vu: “Cô ấy đâu rồi?”
“Vừa nãy có người ấn chuông cửa, trước cổng không có ai hả?” Vú Vu nói.
Tông Cảnh Hạo đang muốn đi ra ngoài xem thử thì đúng lúc Lâm Tân Ngôn cũng vừa vào nhà.
“Bạch Dận Ninh dẫn đến đây một người.” Vừa nhìn thấy anh Lâm Tân Ngôn đã nói: “Bây giờ người đó đang ở bên ngoài.”
Tông Cảnh Hạo sải bước đi qua: “Em ở trong phòng đi, đừng ra ngoài, anh sẽ xử lý.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Tông Cảnh Hạo đi ra thì thấy Cao Nguyên đang nghển cổ chờ đợi, thấy Lão Tứ đang hôn mê, anh gọi điện cho Thẩm Bồi Xuyên, nói anh ta cho người qua dẫn gã ta đi.
Tô Trạm một lòng muốn truy tìm người đã ức hiếp Tần Nhã nên hai ngày nay anh ấy luôn đi theo Thẩm Bồi Xuyên, biết đã bắt được gã, anh ấy liền đi theo Thẩm Bồi Xuyên chạy qua biệt thự.
Phòng ngừa gã ta tỉnh dậy sẽ tìm cánh bỏ trốn, Thẩm Bồi Xuyên kêu người trói gã ta lại rồi bỏ vào bao tải, lúc khiêng gã ta vào xe nếu Thẩm Bồi Xuyên không ngăn cản lại thì Tô Trạm đã giết chết gã rồi.
Anh ấy phẫn nộ ngồi trong xe, đợi đến lúc mang gã ta đến một chỗ vắng vẻ sẽ giết chết gã ta.
Tông Cảnh Hạo bảo Cao Nguyên nói với Bạch Dận Ninh một câu: “Tôi nhận ân tình này của chủ tịch Bạch.”
Cho dù anh không thích Bạch Dận Ninh như thế nào đi chăng nữa, nhưng lần này anh ta lại dẫn Lão Tứ này đến, ân tình này anh nhất định phải nhận.
Cao Nguyên nói: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời cho chủ tịch Bạch.” Nói xong anh ta mở cửa xe để Diêu Thanh Thanh lên xe: “Chúng tôi đi đây.”
Diêu Thanh Thanh lên xe rồi rời khỏi đó với Cao Nguyên.
Lâm Tân Ngôn thay đồ ngủ ra, ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi biệt thự, nhìn xe Cao Nguyên đang chạy đi thì biết Diêu Thanh Thanh cũng đi rồi.
“Em muốn đi cùng anh đi qua đó à?” Tông Cảnh Hạo thấy cô thay đổi quần áo thì hỏi.
“Ừm, em muốn biết gã ta đã làm gì Tần Nhã rồi.” Lâm Tân Ngôn lạnh lùng nói.
Tông Cảnh Hạo cũng không khuyên bảo cô gì nữa, dù sao cũng có anh đi cùng rồi: “Em ngồi xe của anh đi.”
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm lái chiếc xe chở Lão Tứ ở phía trước, anh thì lái một chiếc khác theo sau.
Chỗ giam Lão Tứ là nơi mà Thẩm Bồi Xuyên lựa chọn, chỗ đó không phải là vùng ngoại thành xa xôi gì mà chính là phòng thẩm vấn.
Bây giờ Thẩm Bồi Xuyên là phó cục rồi nên có chút quyền lực, muốn làm chuyện gì đó cũng không cần phải tốn công tốn sức như ngày xư nữa.
Hơn nữa bây giờ anh ấy cũng có thân tín nên cũng không sợ có người nói lung tung.
Cũng không biết Bạch Dận Ninh đã tiêm bao nhiêu thuốc mê cho gã ta mà bị ném mạnh lên mặt đất như vậy cũng không tỉnh, Thẩm Bồi Xuyên kêu người lấy một thau nước lạnh hất vào mặt gã.
Lão Tứ đang bị thương nặng lại bị người ta dùng bạo lực để đánh thức như vậy nên lúc tỉnh lại anh ta có chút mông lung không biết đã xảy ra chuyện gì.
Gã ta quan sát xung quanh muốn hỏi đã đến Bạch Thành hay chưa, dù sao thì Cố Bắc cũng đã nói muốn dẫn gã đến một nơi gọi là Bạch Thành để ẩn trốn, nói rằng sợ Tông Cảnh Hạo sẽ tìm được gã ta, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy ba người đang ông đang đứng trước mặt gã.
Gã ta không khỏi mở to hai mắt ra nhìn, không phải gã đang trên xe đi đến Bạch Thành hả? Tại sao gã lại ở đây?
“Các, các người....” Gã ta sợ tới mức nói năng lộn xộn.
Gã ta vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Tô Trạm đá một cú vào phần bụng đang được băng bó, đau đến nửa ngày cũng không thể đứng lên nổi, giống như ruột gan bị đứt đoạn.
Tô Trạm lao đến nắm cổ áo gã, đôi mắt đỏ đậm chất vấn: “Mày đã làm gì Tần Nhã rồi?”
Gã ta tỉnh táo đôi chút, biết Tô Trạm là ai, nhưng gã ta cũng không dám thừa nhận, rõ ràng là chỉ cần gã nói ra sự thật thì sẽ bọn họ giết chết ngay lập tức, cho dù không chết cũng bị đánh cho tàn phế.
Tô Trạm cười lạnh: “Không nói phải không?”
Giây tiếp theo anh ấy đã đấm vào mặt, vào cổ của gã, gã rên lên một tiếng khóe miệng tràn ra một dòng máu đỏ tươi, gã ta hoảng sợ hỏi: “Làm sao các người tìm được tôi?”
Bây giờ Tô Trạm chỉ muốn biết gã ta đã làm gì với Tần Nhã thì làm sao có tâm trạng mà trả lời câu hỏi đó, anh ấy lạnh lùng cười một tiếng: “Con mẹ nó, ít nói lời vô nghĩa đi, tao hỏi mày, mày đã làm gì Tần Nhã rồi?”
Lâm Tân Ngôn được sắp xếp ngồi ở một phòng khác, bên trong phòng có camera quay lại hết tất cả mọi chuyện xảy ra bên này.
Tông Cảnh Hạo và Thẩm Bồi Xuyên đứng nhìn.
“Tôi chưa làm cái gì cả.” Lão Tứ vẫn không thừa nhận như trước, Tô Trạm bị gã ta chọc giận, rõ ràng gã ta đã cởi hết quần áo rồi, quần áo Tần Nhã cũng xốc xếch, vậy mà gã ta dám nói chưa làm cái gì hết?
“Không sao cả, cho dù mày có làm hay không, hôm nay mày rơi đã vào tay tao thì mày cũng đừng mong còn mạng để ra ngoài.” Tô Trạm đang giận dữ đột nhiên trở nên bình tĩnh, anh ấy từ trên cao nhìn xuống gã ta, dùng một tay cởi áo vest quăng xuống đất.
Lão Tứ sợ hãi, liên tục lùi về sau: “Mày, mày đừng lại đây.”
Tô Trạm hừ lạnh một tiếng: “Mày đừng có diễn với tao, dám làm không dám nhận hả? Mày tưởng là mày không thừa nhận thì tao không làm gì được mày chắc? Không giết mày thì tao không phải là Tô Trạm nữa, tao sẽ đổi tên thành Tô Hèn Nhát.”
Lão Tứ đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tông Cảnh Hạo và Thẩm Bồi Xuyên: “Các người mau chóng ngăn anh ta lại đi, đánh chết người là phạm pháp đó.”
- -----------------.