Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 72

Không nghe thấy giọng nói nên cô mới quay người lại, “Tiểu”

Nhưng người đứng phía sau lưng cô vốn không phải người mà cô tưởng, mà là một người nằm ngoài dự liệu.

Lâm Tâm Ngôn, “Sao anh lại đến đây?” Lâm Tận Ngôn bất giác cuộn ngón tay lại nắm chặt cây bút trong tay.

Tông Cảnh Hạo nhìn mọi thứ xung quanh ở trong phòng một cái, phong cách trang trí của căn phòng này lấy màu trắng làm chủ đạo, căn phòng rộng rãi, đơn giản và sạch sẽ.

Tông Cảnh Hạo, “Đây là nơi làm việc của cô sao?” Anh đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Lâm Tâm Ngôn đặt cây bút trong tay xuống, cô đứng lên, “Tôi đang hỏi anh đấy”.

Tông Cảnh Hạo quay người lại nhìn cô, anh cười mỉm nói, “Anh đến đây đương nhiên là để thăm em”

Tay để phía sau lưng của Lâm Tân Ngôn nắm chặt lấy cạnh bàn, cô nhìn thẳng vào anh, cô muốn xuyên qua da thịt để nhìn thấu trái tim anh.

Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Nhưng cô không dò xét được cái gì.

Lâm Tâm Ngôn, “Anh đã gặp phu nhân Wiliam?” Tuy cô đang hỏi anh nhưng lại dùng giọng nói khẳng định.

Cô không nghĩ ra được còn có ai có thể ép cô trở về nước.

Tông Cảnh Hạo bước đến, kéo ghế ở sau lưng cô ra ngồi xuống, anh thẳng thắn nói, “Đúng vậy”.

Lâm Tân Ngôn, “Tại sao?” Lâm Tân Ngôn dường như gào lên. Cô không nghĩ ra được mục đích làm như vậy của anh là gì?

Tông Cảnh Hạo, “Không tại sao cả” Tông Cảnh Hạo nắm lấy cổ tay cô kéo cô ngồi lên đùi anh, Lâm Tâm Ngôn không chịu, cô dùng sức định vùng vẫy thoát ra khỏi tay anh.

Tông Cảnh Hạo, “Tôi bị thương rồi”

Lâm Tâm Ngôn, “Anh bị thương thì có liên quan gì đến tôi?” Lâm Tâm Ngôn không khiêm nhường nói.

Tông Cảnh Hạo than thở một hơi, “Cô không tò mò thứ tôi đưa phu nhân Wiliam là cái gì sao?”.

Lâm Tân Ngôn tò mò là thứ gì mà có thể khiến phu nhân Wiliam phá bỏ quy định do mình đặt ra vậy.

Lâm Tân Ngôn, “Anh đưa bà ấy cái gì vậy?” Lâm Tân Ngôn hỏi.

Tông Cảnh Hạo, “Cô vào LEO làm việc, chắc là đã từng nghe về chồng của bà ấy là ông Wiliam chứ?” Tông Cảnh Hạo xoa nhẹ vào lưng cô, định vỗ về cô.

Lâm Tân Ngôn gật đầu, “Tôi từng nghe nói, hình như vợ chồng bọn họ rất ân ái, chỉ là ông Wiliam mất sớm còn phu nhân Wiliam lúc đó vẫn còn rất trẻ, nhưng vì ông ấy mà bà ấy không tái giá nữa”

Tông Cảnh Hạo, “Vậy cô biết ông Wiliam làm nghề gì không?” Tông Cảnh Hạo đã thành công dẫn dắt mạch suy nghĩ của Lâm Tâm Ngôn để phân tán sức chú ý của cô.

Điều này thì Lâm Tận Ngôn thực sự không biết, cô lắc đầu.

Tông Cảnh Hạo ôm eo cô khiến cô ngồi xuống, Lâm Tâm Ngôn không chịu nên đã vùng vẫy một lúc, Tông Cảnh Hạo khẽ nói, “Tôi bị thương rồi, cô ngoan ngoãn một chút có được không?”.

Lâm Tâm Ngôn cũng tủi thân, lẽ nào anh không biết, như vậy rất không thích hợp sao? Hành động như vậy có phải là rất thân mật không? Tại sao anh cứ luôn phải như vậy.

“Ông Wiliam là nhà thiết kế châu báu” Tông Cảnh Hạo nói.

Lâm Tâm Ngôn nhếch mày, cô có một chút kinh ngạc về thân phận của ông Wiliam, hoá ra là một nhà thiết kế châu báu.

Lâm Tâm Ngôn, “Điều này có quan hệ với thứ mà anh đưa cho phu nhân Wiliam sao?” Lâm Tân Ngôn nghĩ không ra, bên trong chuyện này có quan hệ gì.

Tông Cảnh Hạo, “Khi phu nhân Wiliam gặp ông Wiliam thì bà vẫn còn nhà một nhà thiết kế quần áo nhỏ và không chuyên nghiệp, đó là một lần trong cuộc họp báo trang phục, cũng là lần đầu tiên thiết kế của phu nhân Wiliam được bước lên sàn diễn, trùng hợp là ông Wiliam cũng tham dự cuộc họp báo trang phục lần đó.”.

“Cho nên bọn họ đã gặp nhau sao?” Lâm Tân Ngôn dường như đã tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, “Chắc là rất lãng mạn đúng không?”

Trong đáy mắt cô nhanh chóng lướt qua một sự hâm mộ, khi còn trẻ cô cũng đã từng khát khao tình yêu, nhưng cô đã không có cơ hội, cô đã mất đi tư cách.

Nhưng Lâm Tâm Ngôn nghĩ không thông đó là sao bọn họ có thể biết được nguồn linh cảm của bọn họ là giống nhau vậy?

“Đồ ngốc” Tông Cảnh Hạo véo má cô một cái, nhưng Lâm Tâm Ngôn lại bỗng nhiên tỉnh ngô, “Nếu đã trùng lặp tên với nhau thì hiển nhiên phải điều tra một chút rồi, hai người họ gặp mặt nhau, cho nên biết được nguồn linh cảm của hai người là giống nhau, cho nên đã đặt tên cho thiết kế của mình giống của nhau”

“Cũng không được coi là quá ngốc” Tông Cảnh Hạo cười mỉm. Lâm Tân Ngôn xị mặt xuống, câu nói này của anh là nói cô rất ngốc sao?

“Cho nên thứ anh đưa cho phu nhân Wiliam là chiếc vòng cổ kia?” Lâm Tận Ngôn nói ra suy đoán của cô.

Tông Cảnh Hạo gật đầu. Lâm Tân Ngôn, “Tại sao chiếc vòng cổ kia lại ở trong tay anh vậy?”

Lúc đó chiếc vòng cổ đó được một vị khách đấu giá thành công để tặng nó cho vợ mình.

Đó là một vị doanh nhân rất có đầu óc và không thiếu tiền.

Cho nên sau khi ông Wiliam qua đời thì bà Wiliam đã đi khắp nơi để tìm tung tích của chiếc vòng cổ đó, tuy điều tra được chiếc vòng cổ đó đang ở trong tay ai, nhưng người ta không bán.

Bà ấy trả bao nhiêu tiền thì người ta cũng không bán. Chỉ là trùng hợp, vị doanh nhân đó có qua lại làm ăn với Tông Cảnh Hạo.

Lâm Tâm Ngôn đã hiểu được ra rằng Tông Cảnh Hạo đưa cho phu nhân Wiliam thứ mà bà ấy muốn, cho nên bà ấy mới nhận lời Tông Cảnh Hạo mở một chi nhánh ở trong nước.

Đợi đã, Lâm Tân Ngôn đột nhiên phát hiện, cô đã bị anh dắt mũi. Điều cô vướng mắc trong lòng không phải là anh đã đưa cho phu nhân Wiliam thứ gì. Mà là tại sao anh lại muốn cô về nước?

Như vậy đối với anh có lợi gì? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy?

Lúc này Lâm Tâm Ngôn mới phát hiện, khi cô và anh đang đối thoại thì trong lúc bất giác cô lại ngồi trong lòng anh.

Cô nhanh chóng đứng dậy nhìn anh, “Rốt cuộc anh có mục đích gì?”

Trong lòng anh trống rỗng, anh có chút không thích nghi được, anh nhìn Lâm Tân Ngôn, “Tôi có thể có mục đích gì, mà là cô”

Lâm Tâm Ngôn, “Tôi cái gì?”

Tông Cảnh Hạo, “Tại sao cô lại không muốn về nước?” Đột nhiên Tông Cảnh Hạo thay đổi sự dịu dàng của mình, lời lẽ của anh trở nên sắc bén, “Là do ở trong nước có chuyện làm cô đau lòng sao?”

Lâm Tâm Ngôn, “Không có” Lâm Tâm Ngôn phản bác theo bản năng! Tông Cảnh Hạo, “Vậy tại sao cô sợ trở về?” Lâm Tân Ngôn, “Ai sợ vậy?” Tông Cảnh Hạo mỉm cười, “Không sợ, vậy có kích động như vậy làm gì?” Lâm Tâm Ngôn phát hiện khi cô ở trước mặt anh thì IQ đã trở thành 0. Cô không muốn thừa nhận, người đàn ông này có khả năng khuấy đảo tâm tư của cô.

Cô làm ra vẻ điềm nhiên như không, cô nói ngang, “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi kích động vậy?”

Bình Luận (0)
Comment