Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 9

Lâm Tân Ngôn, “Anh muốn tôi trả lời thế nào?”. Cô căn bản không thể tiếp tục tiếp nhận được câu nói này của Bạch Trúc Vi.

Lẽ nào phải nói, xin lỗi, tôi không nên có hôn ước với Tông Cảnh Hạo, chia rẽ mất hai người?

Vậy thì giả dối biết bao.

Hơn nữa hôn sự là do hai mẹ định đoạt,bảo cô phải làm thế nào?

Tông Cảnh Hạo nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô, bước chân bước lên mấy bước, không nhanh không chậm, trong không khí bao phủ một sự kiềm chế vô hình, Lâm Tân Ngôn không kiềm chế được lùi lại phía sau một bước, “Tôi không chọc giận anh chứ?”.

Bạch Trúc Vi bước lấy kéo lấy cánh tay anh, “

Hạo, anh đừng tức giận, là do em không tốt, em không nên nói những lời này, cô ấy vừa mới bước chân vào cửa không lâu, em không nên đến đây, anh nghỉ ngơi sớm đi, em về trước đây”.

Tông Cảnh Hạo, “Người đi ở đây không phải là em”. Tông Cảnh Hạo để tay sau lưng kéo cổ tay cô ta lên lầu.

Trong lòng Bạch Trúc Vi có một cơn vui sướng, tuy Tông Cảnh Hạo đã biểu thị rõ ràng là sẽ ở bên cô ta, nhưng chưa từng có ý nghĩ về phương diện đó với cô ta.

Việc làm ngày hôm nay của Tông Cảnh Hạo, làm cô ta vui mừng quá đỗi.

Dù sao đêm đó không phải là cô ta,chỉ có khi thực sự xảy ra quan hệ tình dục thực chất, cô ta mới có thể năm bắt được trái tim người đàn ông này lâu dài .

Lâm Tân Ngôn không nhìn lên trên, cô chỉ âm thầm quay người đi vào phòng.

Bạch Trúc Vi quay đầu, vừa hay nhìn thấy hình bóng Lâm Tân Ngôn đi vào phòng, dáng người cô gầy yếu mảnh mai, cô ta đột nhiên phát hiện, rất giống với hình dáng cô gái đêm hôm đó.

Đêm đó, cô ta kiềm chế sự đố kị ghen ghét trong lòng,tìm một cô gái còn trinh cho Tông Cảnh Hạo, việc này đã là giới hạn cao nhất của cô †a rồi, cô ta không định đi xem cô gái triền miên với Tông Cảnh Hạo trông như thế nào.

Chỉ là khi cô gái đó rời đi, cô ta vội vàng nhìn thấy hình dáng gầy yếu đó.

Chẳng trách cô ta luôn thấy kì lạ, cô ta nhìn thấy Lâm Tân Ngôn có cảm giác quen thuộc.

Hoá ra loại cảm giác này, không phải tự dưng mà có.

Vừa nghĩ đến cô gái đêm đó có thể là Lâm Tân Ngôn, thì trong lòng Bạch Trúc Vi vô dùng hoảng loạn.

Cô ta tuyệt đối không thể để Lâm Tân Ngôn ở bên cạnh Tông Cảnh Hạo.

Tiếp xúc khoảng cách gần, khó tránh khỏi việc Tông Cảnh Hạo phát hiện manh mối.

Dù sao cũng là người phụ nữ từng có sự gần gũi xác thịt với anh.

Vào đến trong phòng Bạch Trúc Vi không màng đến hình tượng, ôm lấy tấm lưng gầy chắc khoẻ của anh, vùi đầu mình vào lòng anh, nhu mì nói, “Hạo, để em làm người phụ nữ của anh một lần nữa”.

Nói xong nụ hôn của cô ta dồn dập đến, vẻ mặt của Tông Cảnh Hạo cứng lại, đối với sự chủ động của Bạch Trúc Vi, anh lại không có sự kích thích mà người đàn ông bình thường nên có.

Ngoài đêm đó, anh không có một chút ham muốn nào đối với cô ta.

Khi môi của Bạch Trúc Vi muốn chạm vào anh, anh nghiêng đầu qua, nụ hôn của Bạch Trúc Vi rơi vào không trung.

Tông Cảnh Hạo, “Thời gian không còn sớm nữa, em ngủ sớm đi” Tông Cảnh Hạo cởi bỏ khuy áo trên cổ mình, trong lòng anh có chút buồn bực.

Còn buồn bực cái gì anh cũng không rõ, buồn bực việc mình đối với Bạch Trúc Vi không có sự kích thích mà đàn ông nên có, điều này làm anh cảm thấy mình không bình thường.

Hai tay Bạch Trúc Vi nắm chặt,trên mặt có chút ấm ức, “Hạo,có phải anh không thích em—-”

Tông Cảnh Hạo, “Đừng nghĩ lung tung”. Tông Cảnh Hạo kiềm chế giọng nói, ôm lấy vai cô ta.

“Đêm nay nghỉ ngơi tại đây.”

Bạch Trúc Vi là đàn bà, cô ta quá hiểu rõ, một người đàn ông không có hứng thú với cô ta, có ý nghĩa là gì.

Cô ta ngoan ngoấn nằm trên giường, chỉ là hốc mắt đỏ rực, nước mắt đong đầy đáy mắt, nhưng chưa từng rớt xuống.

Đó rõ ràng là dáng vẻ tủi thân,lại nhãn nhịn như vậy.

Trong lòng Tông Cảnh Hạo hơi hơi rung động, đêm đó cô cũng là ngấm ngầm chịu đựng như vậy, cho dù anh giày vò như thế nào,cô cũng chưa từng lên tiếng.

Tâm tư dịu lại đi một chút, đắp chăn lên cho cô ta,ngồi ở cạnh giường, “Đừng nghĩ lung tung, đợi đến khi có danh phận rồi, anh….nhất định sẽ muốn em”

Bạch Trúc Vi gật đầu, cô ta ở bên cạnh Tông Cảnh Hạo lâu như vậy,đối với tình khí của anh cũng có chút hiểu rõ, cho dù không yêu, nhưng nếu bị ép buộc về mặt trách nhiệm, anh cũng nhất định chịu trách nhiệm với cô ta.

Tông Cảnh Hạo cởi áo khoác ngoài, bước ra khỏi phòng, anh xuống lầu, đem áo khoác ngoài trên tay vứt lên sofa, lập tức, cả cơ thể rơi vào trong sofa, đôi thân thon dài gác lên trên bàn trà, đầu ngẩng lên dựa vào trên lưng sofa, lộ ra có một chút mệt mỏi.

Sáng sớm.

Khi Lâm Tân Ngôn tắm xong mặc xong quần áo bước ra, Tông Cảnh Hạo ngồi trước bàn ăn xem kinh tế tài chính hôm nay, dường như Bạch Trúc Vị rất hiểu anh, pha cho anh một ấm cà phê đen đặc.

Vú Vu đã chuẩn bị xong bữa sáng, Lâm Tân Ngôn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình,chưa từng lên tiếng, ngồi ở chỗ đuôi bàn, kéo dài khoảng cách với anh, cúi thấp đầu húp cháo.

Vú Vu bưng trứng chiên, nhìn vào dáng vẻ không có tiền đồ của Lâm Tân Ngôn, lông mày chau lên, cô mới là người có danh phận, tại sao ở trước mặt người thứ ba,lại thấp kém như vậy?.

Vú Vu cố ý lên tiếng, “Cô chủ, cô nên ngồi ở vị trị dưới cạnh cậu chủ”.

Hử?

Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu.

Tông Cảnh Hạo cũng bỏ tờ bảo kinh tế tài chính trong tay xuống.

Bốn mắt nhìn nhau đều ngớ người ra, Lâm Tân Ngôn nhớ đến người đàn ông này tối qua, nhìn cô âm u như vậy, trong lòng cô liền cảm thấy rét run.

Mẹ Tông Cảnh Hạo mất khi anh còn rất nhỏ, đều là do vú Vu chăm sóc anh.

Anh rất tôn trọng người vú già chăm sóc anh này.

Cho nên vú Vu nói, có chút hơi tuỳ tiện.

Kết hôn với anh, bọn họ đều tự có thứ mà mình muốn riêng, Lâm Tân Ngôn cảm thấy không nên làm phiền cuộc sống riêng của anh, húp nốt ngụm cháo cuối cùng, cô cười, “Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ tự nhiện ”.

Thông qua đêm hôm qua, Lâm Tân Ngôn cảm thấy rằng Tông Cảnh Hạo rất để tâm đến Bạch Trúc Vị, cho nên cô vẫn là biết điều một chút thì tốt hơn.

Dường như phía sau lưng có con mãnh thú và dòng lũ lớn đang đuổi theo cô, cô nhanh chóng rời đi.

Tông Cảnh Hạo nhìn hình bóng vội vàng của Lâm Tân Ngôn, hơi hơi nhéo mắt lại .

Bạch Trúc Vi thu lại mạch suy nghĩ của mình, thấp giọng nói, “Có thể là do sự có mặt của em,cho nên cô ấy không quá thích ứng, về sau——”.

Tông Cảnh Hạo lấy một cốc sữa, đặt trước mặt cô ta, “Một tháng sau,cô ấy sẽ rời khỏi”.

Bạch Trúc Vi cụp mắt xuống, một tháng này đối với cô ta mà nói là quá dài.

Lâm Tân Ngôn trở về phòng, mở điện thoại ra, tin nhăn để lại trên trang 58 Đồng Thành, đã có người trả lời lại.

Họ bảo cô đi phỏng vấn,đợi đến khi Tông Cảnh Hạo và Bạch Trúc Vĩ rời đi, Lâm Tân Ngôn cũng đi ra khỏi biệt thự bắt xe đi phỏng vấn.

Tập đoàn Vạn Việt, cao ốc cao vút tận mây,khí thế hào hùng!

Lâm Tân Ngôn đứng trước cao ốc, hít một hơi thật sâu,mới nhấc chân bước vào.

Cô chưa tốt nghiệp đại học, có thể tìm được một công việc phù hợp thật không dễ dàng gì, cho nên rất muốn ứng tuyển thành công cơ hội việc làm lần này.

Khu vực phỏng vấn, đứng đầy người, ai ai cũng ăn mặc lịch sự, trong tay cầm CV, hình như đã làm hết việc chuẩn bị đầy đủ cho lần phỏng vấn này, còn Lâm Tân Ngôn mặc áo sơ mi trắng, quân bò, trông có chút không ăn khớp.

Không giống đến phỏng vấn cho lắm.

Cô không quan đến ánh mắt khác thường luôn luôn dồn vào mình, yên tĩnh đứng ở một bên, chờ đợi.

Qua gần một tiếng đồng hồ, mới gọi đến Lâm Tân Ngôn.

Những công việc như rửa bát, đưa báo cũng không thể đưa vào kinh nghiệm làm việc,cô không có học vấn, cho nên không làm CV.

Giám khảo phỏng vấn hơi hơi chau mày đối với việc kinh nghiệm làm việc như tờ giấy trắng của cô, “Sao cô lại biết ngôn ngữ nước A?”.

Dù sao đây cũng không phải là ngôn ngữ thông dụng.

Thông tin tuyển dụng này đăng rất lâu, nhưng đều không có người ứng tuyển.

Lâm Tân Ngôn nghĩ đến khó khăn trước đây,năm chặt tay, “Tôi từng sinh sống ở đó, để có thể giao tiếp tốt hơn với người địa phương,tôi đã đặc biệt học nó, ngôn ngữ, chữ viết…”

Giọng nói này——- Trong tay Bạch Trúc Vi cầm tài liệu, đi qua khu phỏng vấn,nghe thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhìn vào trong tìm người nói,liền nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, tim cô ta đột nhiên ngưng trệ lại.

Bình Luận (0)
Comment