Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 927



Tông Ngôn Hi do dự một lúc, mới cố gắng chấn tĩnh lại nở một nụ cười: “Tổng giám đốc Giang, anh cũng thật cao hứng nhỉ, bàn chuyện công việc mà cũng phải tìm một nơi tốt như vậy.”
Giang Mạt Hàn không nói lời nào, chỉ làm một động tác mời với cô ấy.
Cô ấy nhấc chân bước xuống xe.

Giang Mạt Hàn đi ở phía trước dẫn đường, ban đêm không một bóng người, nơi đây sóng yên gió lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng cơn sóng nhẹ.

Anh ấy giẫm lên bàn đạp, xoay người đưa tay về phía Tông Ngôn Hi: “Nơi đây không dễ đi lại, tôi dẫn cô đi.”
Tông Ngôn Hi rất quen thuộc đường lối ở đây, cũng thật sự không có nguy hiểm gì, nhưng lúc này chính là lần đầu tiên cô ấy tới đây, cô ấy giả vờ thành bộ dạng rất tò mò, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi khéo léo từ chối: “Cảm ơn Tổng giám đốc Giang đã quan tâm, tôi sẽ cẩn thận.


Bạn trai tôi là người nhỏ nhen lắm, nếu để anh ấy biết được tôi tay trong tay với người đàn ông khác, anh ấy sẽ tức giận đấy.”
Mỗi lần Giang Mạt Hàn nghe cô ấy nói ba chữ bạn trai đều cảm thấy buồn bực trong lòng.

Anh ấy cũng không cưỡng ép, mà tự thu tay về.

Khi bước xuống bàn đạp, Giang Mạt Hàn mở cửa khoang thuyền, bọn họ bước vào bên trong du thuyền.

Bên trong rất tráng lệ.

“Cô Hi cứ tự nhiên ngồi đi.” Giang Mạt Hàn đi về phía tủ rượu.

Tông Ngôn Hi nhìn mọi thứ quen thuộc trong đây, chỉ cảm thấy máu đang dồn lên khắp người.

Cô ấy cố gắng trấn tĩnh lại, mới có thể đè nén sự khó chịu trong lòng.

“Đây là du thuyền riêng của Tổng giám đốc Giang sao?” Cô ấy ngồi trên ghế sô pha, trong lòng hồi hộp, nhưng trên mặt lại không để lộ ra điều gì, biểu hiện thành bộ dạng tò mò.


Giang Mạt Hàn rót hai ly rượu Tây đưa tới, anh ấy ngồi đối diện với Tông Ngôn Hi, đặt ly rượu đến trước mặt cô ấy.

“Đây không phải của tôi, nói chính xác hơn là vợ cũ của tôi.” Giang Mạt Hàn vừa nói chuyện vừa quan sát nhìn vẻ mặt của cô ấy.

Tông Ngôn Hi mỉm cười: “Vậy sao? Vậy thì người vợ cũ của anh chắc hẳn rất hạnh phúc.”
Giang Mạt Hàn nhấp một ngụm rượu, nhìn cách trang trí ở đây, chỉ vào những bức tranh được treo trên tường, nói: “Những bức tranh này là tôi tặng cho cô ấy, cô ấy đã treo những bức tranh đó lên tường.

Vì cho rằng nơi này không có cảm giác ấm áp, cho nên cô ấy mới treo những bức tranh đó lên.”
“Tổng giám đốc Giang, chúng ta trở lại chuyện chính đi, anh nói bản phương án của tôi có một lỗi sai sót rất lớn, tôi muốn biết là chỗ nào đã xảy ra sai sót.” Tông Ngôn Hi chỉ muốn bàn cho xong chuyện với anh ấy và nhanh chóng rời khỏi đây.

“Cô Hi, cô có biết là dù cô có lên kế hoạch cẩn thận đến đâu thì cũng có thể xảy ra tình huống bất ngờ hay không?” Giang Mạt Hàn nói một câu có hàm ý khác.

Tông Ngôn Hi cũng đã nghe thấy được hàm ý trong lời nói của anh ấy, nhưng kể từ khi ký hợp đồng, anh ấy không hề nảy sinh nghi ngờ, hẳn là sẽ không phát hiện mới đúng.

“Ồ, vậy xin Tổng giám đốc Giang chỉ điểm.”

Giang Mạt Hàn nhìn vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của cô ấy, trong lòng có chút thất vọng, nếu cô ấy thật sự là Tông Ngôn Hi, vậy sự bình tĩnh lúc này của cô ấy có phải là vì trái tim đã chết rồi không?
Anh ấy vén lên tấm khăn phủ kín, lộ ra một khung ảnh, đó là ảnh cưới của anh ấy và Tông Ngôn Hi.

Trong bức ảnh, Tông Ngôn Hi mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, anh ấy mặc bộ âu phục màu đen, cô ấy khoác tay anh ấy đứng trước tháp Eiffel ở Paris.

Khi ánh mắt Tông Ngôn Hi chạm đến bức ảnh đó, hai tay bất giác nắm chặt lại, mặc dù động tác của cô ấy rất lặng lẽ, nhưng vẫn bị Giang Mạt Hàn nắm bắt được.

Khiến anh ấy càng thêm một bước xác định được thân phận của Tông Ngôn Hi.

“Cô ấy nói Paris là nơi lãng mạn nhất, ảnh cưới của chúng tôi được chụp ở đó, tuần trăng mật cũng...”
“Tổng giám đốc Giang.” Tông Ngôn Hi ngắt lời anh ấy, gượng gạo nở ra một nụ cười: “Tôi đến đây để làm việc, chứ không phải để nghe anh kể chuyện tình cảm giữa anh và vợ cũ của mình, tôi còn có việc, làm ơn anh, chúng ta vào chủ đề chính được không?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Mạt Hàn, vào giờ phút này cuối cùng cũng nở ra một nụ cười, cuối cùng cô ấy cũng không thể giả vờ được nữa rồi.
- -----------------.


Bình Luận (0)
Comment