Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản Dịch)

Chương 102 - Chương 102 - Bên Ngoài Bí Cảnh

Chương 102 - Bên ngoài bí cảnh
Chương 102 - Bên ngoài bí cảnh

Chương 102: Bên ngoài bí cảnh

Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: “Một chuyện nhỏ thôi, không làm phiền tới Hạ Ngữ sư tỷ.”

Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ, nếu có thể thì đã ra tay trong bí cảnh cho nhanh rồi, cần gì phải phiền toái nhiều thế.

Hạ Ngữ nhìn Lữ Thiếu Khanh thật sâu một chút, nói: “Nếu vậy, ta sẽ không làm chậm trễ thời gian của Lữ sư đệ ngươi.”

“Gặp lại ở thành Lăng Tiêu.”

“Tạm biệt” Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, tỷ cũng đừng có bỗng dưng rảnh rỗi lại tới tìm ta.”

“Trái tim nhỏ bé của ta không chịu được đâu.”

Đệ nhất mỹ nhân thật phiền phức mà.

Người khác chỉ ước gì được tiếp xúc nhiều hơn với Hạ Ngữ, Lữ Thiếu Khanh lại sợ như sợ cọp, ước gì kéo dài được khoảng cách với Hạ Ngữ.

Ở Tề Châu, thật sự rất nhiều người theo đuổi, sùng bái Hạ Ngữ. Lữ Thiếu Khanh cũng không dám đi lại quá gần với nàng, sợ bị hiểu lầm.

Những người hâm mộ kia mới không quan tâm hắn có phải đệ tử Lăng Tiêu Phái hay không.

Hạ Ngữ hơi sửng sốt một chút, nhẹ nhàng cười một cái, vẫn dặn dò câu kia: “Hẹn gặp lại tại thành Lăng Tiêu!”

“Không gặp, không gặp…”

Hạ Ngữ cười cười, không nói gì, cùng ba người Biện Nhu Nhu, Phương Hiểu leo lên phi chu trở về thành Lăng Tiêu.

Trên phi chu, Phương Hiểu bỗng nói: “Việc Lữ công tử muốn làm không phải chuyện nhỏ.”

Biện Nhu Nhu bĩu môi, nhắc đến Lữ Thiếu Khanh, nàng không nhịn được mà muốn chê bôi vài câu.

“Tên kia đầy một bụng suy nghĩ xấu xa, khẳng định không làm chuyện gì tốt.”

“Lần này xem như sư tỷ may mắn, bằng không bí cảnh chi tâm đã bị người ta cướp rồi.”

Hạ Ngữ nói: “Nhu Nhu, lần này ta có thể có được bí cảnh chi tâm, công thần lớn nhất chính là Lữ sư đệ.”

“Nếu không có đại trận của hắn bảo vệ các ngươi, ta đã sớm phân tâm mà bị đánh bại rồi.”

Muốn nói tới may mắn thì là khi nàng có thể được Lữ Thiếu Khanh giúp đỡ.

Sự thật này không thể phản bác được, Biện Nhu Nhu cắn răng, trong lòng không phục, như Đồng Giang Tinh chê bôi Lữ Thiếu Khanh theo một khía cạnh khác.

“Hắn không tử tế thật còn gì, rõ ràng đã bày ra trận pháp vì sao không nói cho chúng ta biết sớm một chút? Nhất định phải chờ đến khi chúng ta bị thương mới để cho chúng ta thối lui vào trong trận pháp. Tiêu Y muội muội còn bị thương nữa, có dạng sư huynh như hắn sao?”

Phương Hiểu nói: “Ta cảm thấy hẳn là hắn có dụng ý.”

“Hắn có dụng ý gì? Để cho Tiêu Y bị thương, chúng ta cũng bị thương, cái này tính là dụng ý gì?”

“Trả thù ta sao?”

Hạ Ngữ lắc đầu. Thành kiến của sư muội mình với Lữ Thiếu Khanh quá nghiêm trọng.

Hạ Ngữ nói: “Bất kể thế nào, Lữ sư đệ đã giúp ta đánh bại Tuyên Vân Tâm, chuyến đi tới bí cảnh lần này xem như hữu kinh vô hiểm.”

Biện Nhu Nhu tiếp tục cứng đầu: “Sư tỷ, ngươi không cần khiêm tốn, rõ ràng là công của tỷ, tỷ không cần đẩy cho hắn. Bất quá hắn cũng chỉ sắp đặt một trận pháp mà thôi, đánh bại Tuyên Vân Tâm chủ yếu vẫn là dựa vào sư tỷ.”

Khi Lữ Thiếu Khanh đánh lén Tuyên Vân Tâm, mấy người Biện Nhu Nhu đều đã ở trong đại trận, không nhìn thấy tình huống bên ngoài, cũng không biết Tuyên Vân Tâm bị đánh bại thế nào.

Hạ Ngữ nhịn không được mà thở dài, bỗng nhiên nàng nói với nhà đò đang chèo thuyền: “Thuyền gia, phiền ngươi dừng lại.”

Phi chu chậm rãi dừng lại.

Biện Nhu Nhu cùng Phương Hiểu ngạc nhiên nhìn Hạ Ngữ.

“Sư tỷ, sao vậy?”

Hạ Ngữ nghiêm túc nói với Biện Nhu Nhu: “Nhu Nhu, ngươi cho rằng Lữ sư đệ bất học vô thuật, thực lực không mạnh.”

“Lần này ta sẽ dẫn ngươi đi mở mang kiến thức xem thực lực của Lữ sư đệ.”

Biện Nhu Nhu ngây ngẩn cả người.

Phương Hiểu hơi hiểu ra, liền lên tiếng: “Hạ Ngữ muội muội, muội muốn nói là Lữ công tử không đi theo chúng ta về là vì muốn ở lại ra tay với ai sao?”

Phương Hiểu không nhịn được mà nhớ tới buổi tối kia.

Hạ Ngữ gật đầu, nhìn sang Biện Nhu Nhu, nói: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là hắn đang chờ người của Điểm Tinh Phái.”

“Điểm Tinh Phái?”

Biện Nhu Nhu giật mình.

Phương Hiểu không quá bất ngờ.

Trong ấn tượng của nàng, Lữ Thiếu Khanh cũng không phải người dễ nói chuyện.

Xem khi ở trong bí cảnh lúc thì hắn gọi Trương Chính, lúc lại gọi Ngô Thiên Tung, hàng biết hắn không phải người dễ bỏ qua cho kẻ đắc tội với mình.

Biện Nhu Nhu nói: “Người của Điểm Tinh Phái còn dám đến sao? Bọn họ không sợ sư tỷ sao?”

Hạ Ngữ lắc đầu, không trả lời vấn đề này: “Đi thôi…”

Tiêu Y tò mò hỏi: “Nhị sư huynh, Điểm Tinh Phái phái người đến thật sao? Bọn họ biết chúng ta và Hạ Ngữ sư tỷ sẽ tách ra sao?’

Lữ Thiếu Khanh nằm trên một cành cây, Tiêu Y ngồi đối diện, chân nhỏ lắc lư, tò mò nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.

Đương nhiên khi nàng biết Lữ Thiếu Khanh ở đây là để chờ người của Điểm Tinh Phái đến thì rất kinh ngạc.

Lữ Thiếu Khanh nói: “Tới chứ, sao có thể không tới?”

“Ta đã bị thương, lại nghe nói ta và Hạ Ngữ sư tỷ mỗi người một ngả, sao lại không lên chứ?”

Tiêu Y trợn tròn hai mắt, giật mình hỏi: “Nhị sư huynh, huynh cố ý giả vờ bị thương à? Huynh không hề hấn gì hết?”

Lữ Thiếu Khanh quay sang nhìn nàng: “Muội cũng cho rằng ta bị thương à?”

Tiêu Y gật đầu: “Đúng vậy, Tân Chí kia tấn công lợi hại như thế, ngay cả núi cũng suýt đã tan tành. Nhị sư huynh bị hắn ta đánh lén, bị thương cũng là chuyện bình thường.”

“Phi, hắn ta cũng xứng à? Người đánh lén được ta còn chưa sinh ra đâu.”

Tiêu Y hiểu ra, nhịn không được mà bĩu môi: “Nhị sư huynh, huynh thật hèn hạ…”

Tiêu Y hiểu rồi.

Lữ Thiếu Khanh cố ý lớn tiếng nói ra khỏi bí cảnh sẽ chia tay với Hạ Ngữ mỗi người mỗi ngả, lại cố ý giả vờ bị thương.

Mục đích là muốn hấp dẫn người của Điểm Tinh Phái, đặc biệt là Tân Chí tới.

“Nhị sư huynh, huynh muốn giết người của Điểm Tinh Phái sao?”

Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, đặc biệt là Tân Chí kia, nhất định phải chơi chết hắn ta!”

“Là… là vì sao?” Tiêu Y hơi kích động: “Huynh để cho ta đánh với hắn ta, ta đã cố gắng, hắn ta không biết nói đạo nghĩa.”

Nhị sư huynh đang muốn báo thù cho mình sao?

Tiêu Y thầm đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment