Chương 139: Cháu của Thương Chính Sơ
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Vương Nghiêu hết sức kinh ngạc, hắn rất muốn biết rốt cục trên tờ giấy đó viết gì, mà lại làm những đệ tử Quy Nguyên Các này phẫn nộ như vậy.
Hắn đứng ở gần đó, rướn cổ lên, đại khái nhìn thấy nội dung bên trên.
[Quy Nguyên Các ngu ngốc, người của Quy Nguyên Các đều là đồ ngu.]
[Một đám nhát gan, trừ miệng ra, chỗ nào cũng mềm. Đặc biệt là đệ đệ, mềm tới không đứng dậy nổi.]
[Một đám không trứng.]
[Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám chê cười Kế Ngôn? Bất cứ đệ tử nào của Lăng Tiêu Phái cũng có thể đánh chết các ngươi.]
[Có dám tới hay không...]
Vương Nghiêu không nói gì.
Bị người ta mắng như vậy, ai mà chịu nổi.
Càng đừng nói tới đệ tử của Quy Nguyên Các thường ngày quen thói kiêu căng.
"Người đó đâu?"
Có đệ tử Quy Nguyên Các nhìn chằm chằm Vương Nghiêu bằng khuôn mặt hết sức khó coi, mặt đầy sát khí.
Gã ta như định đánh Vương Nghiêu một trận vậy.
Vương Nghiêu nói: "Đây là một vị khách nhân ủy thác ta giao cho các vị, người đó đã đi rồi."
"Hắn ta là ai? Ngươi có phải đồng bọn của hắn ta không?"
Vương Nghiêu phủ nhận: "Ta không quen người nọ."
Trong thành không được phép ra tay, nhưng Vương Nghiêu sợ đám người này uống rượu quá nhiều, đầu óc nóng lên, cái gì cũng không quan tâm mà đánh nhau luôn. Nếu như vậy thật Tụ Tiên Lâu sẽ bị dỡ xuống mất.
"Khốn nạn, chết tiệt..."
"Trên đó bảo chúng ta ra ngoài thành, có đi hay không?"
"Đi, vì sao không đi?"
Gần như không cần thương lượng, vài tên đệ tử Quy Nguyên Các lập tức la hét đòi đi.
"Tìm ra hắn ta, cho hắn ta một bài học."
"Hắn ta cho rằng mình là ai? Dám mắng chúng ta như vậy."
"Hắn ta muốn chết..."
Tối nay đám người Quy Nguyên Các đã chịu thiệt một lần, trong lòng đang kiềm nén cơn tức giận.
Còn chưa xả ra nữa, bây giờ lại có người dám mắng chửi, làm nhục bọn họ như vậy.
Không bắt lấy tên hỗn đản này lại dạy dỗ một trận, khó mà làm dịu mối hận trong lòng.
Không làm gì được Kế Ngôn, chẳng lẽ còn không làm gì được một kẻ chỉ biết núp ở sau lưng mắng chửi người ta hay sao?
Bảy tám gã Quy Nguyên Các đệ tử la hét bước ra khỏi tửu lâu, muốn đi tìm Lữ Thiếu Khanh tính sổ.
Mới vừa bước ra khỏi cửa, đã chạm mặt mấy vị đồng môn.
"Thương Lăng sư huynh, Trương Chính sư huynh, Ngô Thiên Tung sư huynh."
Thương Lăng, cháu trai của Thương Chính Sơ.
Làm tu sĩ, thông thường hai ba trăm tuổi mới có cháu là chuyện rất bình thường.
Thương Lăng đã hơn bốn mươi tuổi, thực lực Trúc Cơ trung kỳ tầng tám.
Thiên phú bình thường, may mà có gia gia là Nguyên Anh.
Có gia gia là Nguyên Anh, đương nhiên mọi người sẽ nịnh nọt gã ta, nghe lời gã ta.
"Sao lại thế này?"
Thương Lăng nhìn thấy mọi người phẫn nộ ra khỏi cửa: "Không phải nói tới nơi này ăn một bữa cho ngon sao?"
"Gặp phải chuyện gì?"
Mọi người nhao nhao kể lại, ba người Thương Lăng cũng biết chuyện vừa xảy ra.
Trương Chính giận dữ: "Hạng nhãi nhép ấy mà cũng dám trêu chọc chúng ta?"
"Nhất định phải dạy dỗ hắn ta."
Ngô Thiên Tung lo lắng: "Có khi nào là một cái bẫy hay không?"
Thương Lăng cười khinh miệt, không cho là đúng: "Không cần phải lo. Nếu hắn ta thật sự lợi hại, thì không cần phải để lại một tờ giấy để chọc giận chúng ta. Cho dù có cạm bẫy, có ba người chúng ta ở đây, còn có gì đáng lo?"
Thực lực của ba người Thương Lăng, Trương Chính, Ngô Thiên Tung đều là Trúc Cơ kỳ.
Chỉ cần không gặp phải Kết Đan kỳ, ba người bọn họ liên thủ là đủ để ứng phó mọi chuyện
Cho dù đối thủ có mạnh hơn bọn họ một chút.
Trương Chính gật đầu: "Chúng ta và các sư đệ nữa, mọi người liên thủ, ai đánh thắng được chúng ta?"
Có đệ tử hét lớn: "Nhất định phải dạy dỗ hắn ta, bằng không chúng ta phải để mặt mũi ở đâu?"
Trước mặt Kế Ngôn, bọn họ không làm gì được. Nhưng bọn họ không tin mình không làm gì được một con chuột nhắt chưa biết mặt.
"Đúng vậy, cho dù không giết hắn ta, cũng phải làm hắn ta biết mình đã trêu chọc ai."
Thương Lăng thấy các sư đệ vô cùng phẫn nộ, cũng gật đầu: "Kẻ có gan khiêu khích chúng ta, nhất định phải nghiêm trị, bằng không người ngoài sẽ nghĩ là Quy Nguyên Các chúng ta yếu đuối, dễ khi dễ."
Trong mắt Thương Lăng lóe lên sát ý nồng đậm.
Nếu nói hận, gã ta hận hơn bất kì ai, giận hơn bất kì ai.
Gia gia của gã ta ra tay, chẳng những không làm gì được Kế Ngôn, ngược lại còn giúp Kế Ngôn nổi tiếng.
Lại còn lĩnh ngộ Kiếm Tâm Thông Thần.
Gia gia của gã ta chẳng khác nào trở thành phông nền cho người khác.
Sau này, một khi nhắc tới chuyện lần này, gia gia của gã ta sẽ trở thành phông nền, hơn nữa còn là phông nền bị người ta chê cười.
Nếu đây là Quy Nguyên Các, gã ta chắc chắn sẽ giết người cho hả giận.
Nhưng nơi này là Lăng Tiêu Phái.
Ngay cả gia gia của gã ta cũng bị Nguyên Anh của Lăng Tiêu Phái đuổi đánh.
Cho dù gã ta có phẫn nộ đến mức nào, cũng phải nhẫn nhịn.
Đêm nay, gã ta vốn định ra ngoài giải sầu.
Lại không ngờ có người dám làm như vậy.
Vậy thì hãy để mình trút cơn giận lên người kẻ đó đi.
"Đi, chúng ta đi xem xem, rốt cục là ai chán sống."
Một đám đệ tử Quy Nguyên Các, chừng hơn mười người chậm rãi đi ra ngoài thành.
Lữ Thiếu Khanh bên này thì đang bận rộn.
"Không thể giết những đệ tử Quy Nguyên Các này, đành phải thu một chút hoa lợi vậy."
"Bảy tám người..."
Lữ Thiếu Khanh vừa bận rộn vừa nói thầm.
Hôm nay người của Quy Nguyên Các khinh người quá đáng rồi.
Sao Lữ Thiếu Khanh có thể ngậm cục bồ hòn này mà làm ngọt?
"Một Mê Tung Trận che đậy tầm mắt, một Mê Hồn Trận áp chế linh thức, lại thêm một cái Huyễn Trận, chắc là đủ rồi đó."
"Ừm, để cho an toàn, thiết lập thêm hai cái Hãm Trận nữa đi, cho bọn họ chịu chút khổ cực."
Đột nhiên!
Thần sắc Lữ Thiếu Khanh vừa động: "Tới nhanh như vậy? Ta còn chưa bày Hãm Trận xong."
"Hơn nữa số người còn nhiều lên?"
"Nhưng vậy cũng được, tới càng nhiều càng tốt."
"Ha ha..."
Ba người Thương Lăng, Trương Chính, Ngô Thiên Tung dẫm một đám đệ tử Quy Nguyên Các đến đây.
Lại phát hiện nơi này trống không, cái gì cũng không có.
Chỉ có một chỗ khác lạ!
"Thương sư huynh, huynh xem kìa, chỗ đó có một tấm bảng."
"Trên đó viết gì vậy?"
"Qua xem!"
"Mọi người cẩn thận một chút!"
Đi tới trước tấm bảng, họ nhìn thấy trên bảng có mấy chữ thật to.
"Quy Nguyên Các, đần độn!"
Mọi người của Quy Nguyên Các giận dữ: "Khốn thật!"
"Tên đáng chết!"
"Chúng ta bị lừa, đi một chuyến tay không!"
Có đệ tử Quy Nguyên Các phẫn nộ tới mức chém tấm bảng đó ra làm hai.
Nhưng mà gã ta vừa chém xong, sương mù bỗng nhiên dâng lên xung quanh.