Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản Dịch)

Chương 152 - Chương 152 - Ta Đi Vào Chuồng Chó Sao?

Chương 152 - Ta đi vào chuồng chó sao?
Chương 152 - Ta đi vào chuồng chó sao?

Chương 152: Ta đi vào chuồng chó sao?

Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm

"Khụ..."

Phương Hiểu kìm nén rất vất vả.

Nàng rất muốn nói cho Hạ Ngữ, muội nhìn lầm người rồi.

Chẳng qua việc nói xấu người khác ở sau lưng không phải là tính cách của Phương Hiểu.

Đồng thời nàng cũng không dám xác định có phải là Lữ Thiếu Khanh làm hay không, cho nên vẫn luôn im lặng.

Nàng cũng lấy ra Thiên Cơ bài xem qua.

Nhưng khi nàng nhìn thấy một bài khác trên Thiên Cơ Bài.

Bài văn này nói là đệ tử Quy Nguyên Các bị người đó cướp bóc đến không còn gì, trên người chỉ còn lại một cái quần lót. Đến ngày hôm sau, sau khi bị người phát hiện, nhanh chóng trở thành trò cười của thành Lăng Tiêu.

Sắc mặt Phương Hiểu lập tức co rút.

Không nghĩ tới thật đúng là Lữ Thiếu Khanh làm.

Đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ không dám khẳng định là ai làm.

Nhưng tất cả đồ đạc trên người đệ tử Quy Nguyên Các bị cướp sạch không còn gì, chỉ để lại một cái quần lót.

Phương Hiểu liền dám khẳng định 100% là do hắn làm.

Loại hành vi này, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh thì không ai khác làm được.

Hạ Ngữ chú ý tới biểu tình của Phương Hiểu, hỏi: "Hiểu tỷ tỷ, ngươi muốn nói gì sao?"

Phương Hiểu rất gian nan chịu đựng, nói: "Không có, quên đi, chúng ta về trước đi."

Ba người trở lại Tụ Tiên Lâu.

"Lão bản, cuối cùng ngài cũng về rồi."

Quản sự Vương Nghiêu đi ra đón với vẻ mặt như đưa đám.

"Làm sao?"

Phương Hiểu nhận thấy biểu hiện trên mặt Vương Nghiêu không đúng.

Bộ dáng Vương Nghiêu vô cùng kích động, có xúc động muốn khóc lên, nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy thân nương vậy.

Vương Nghiêu lập tức tố khổ: "Lão bản, nếu ngài không trở lại, ta sợ tửu lâu sẽ bị người phá hủy mất."

Vừa nhắc đến, Vương Nghiêu lại vô cùng đau đầu.

Hai ngày trước, hắn ta dựa theo Lữ Thiếu Khanh phân phó mà đưa một tờ giấy đưa cho đệ tử Quy Nguyên Các. Kết quả đệ tử Quy Nguyên Các lại bị người trừng trị một trận ở ngoài thành, họ bị móc đến chỉ còn lại có một cái quần lót, trở thành trò cười gần đây của thành Lăng Tiêu.

Đám đệ tử Quy Nguyên Các bá đạo đã bao giờ nếm qua thiệt thòi như vậy. Họ không tìm thấy người đứng sau màn, liền tới đây tìm Vương Nghiêu.

Trong mắt bọn họ, Vương Nghiêu và người cướp bóc bọn họ là một nhóm.

Bọn họ liên tục tới hai ngày, đi tới Tụ Tiên Lâu làm loạn. Bọn họ vừa ngồi xuống, mở trừng hai mắt, khách nhân liền chạy.

Việc làm ăn của Tụ Tiên Lâu xuống dốc không phanh.

Nếu như không phải Lăng Tiêu Phái có lệnh cấm, không cho phép đánh nhau ở trong thành thì với tính cách của đệ tử Quy Nguyên Các, bọn họ đã sớm ra tay phá hủy Tụ Tiên Lâu rồi.

Đối mặt với đệ tử Quy Nguyên Các, Vương Nghiêu cũng sắp không kiên trì nổi nữa, hắn ta rất muốn bán Lữ Thiếu Khanh.

May mắn, lúc này, Phương Hiểu đã trở lại.

Thấy lão bản trở về, Vương Nghiêu chỉ muốn khóc lớn một trận.

Lữ Thiếu Khanh hại hắn ta quá thảm rồi.

Phương Hiểu nhìn thoáng qua bên trong Tụ Tiên Lâu, đúng như lời Vương Nghiêu nói.

Bên trong trống rỗng, một người khách cũng không có.

Sắc mặt Phương Hiểu không vui, người của Quy Nguyên Các khinh người quá đáng rồi, nàng hỏi: "Người Quy Nguyên Các đâu?"

Vương Nghiêu nói: "Bọn họ còn chưa tới. Nhưng mà cũng sắp rồi, bọn họ mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện ở nơi này gây sự."

Biện Nhu Nhu nghe xong, vô cùng tức giận: "Tên đáng ghét, đúng là ăn ở ngang ngược. Người Quy Nguyên Các làm việc thật bá đạo."

Mặt Phương Hiểu âm trầm, tức giận nói: "Đợi lát nữa bọn họ tới, nhớ nói cho ta biết. Ta ngược lại muốn xem tại sao họ lại muốn gây sự ở chỗ này của ta."

Vương Nghiêu há miệng, muốn nói cho Phương Hiểu nguyên nhân.

Lữ Thiếu Khanh là đệ tử thân truyền, việc hắn muốn làm, Vương Nghiêu thân làm đệ tử ngoại môn không dám tùy tiện tiết lộ ra ngoài.

Trở lại phía sau, Hạ Ngữ khuyên nhủ: "Hiểu tỷ tỷ, không cần tức giận, bọn họ tới rồi, ta giúp ngươi đuổi bọn họ đi là được."

Hạ Ngữ cũng biết Tụ Tiên Lâu đối với Phương Hiểu mà nói là vô cùng trọng yếu.

Thân là biểu muội, nàng sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Người Quy Nguyên Các tuy bá đạo, nhưng người Song Nguyệt Cốc cũng không sợ phiền phức.

Phương Hiểu gật đầu, vừa định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, thanh âm to lớn, vang tận đến nơi này.

Người của Quy Nguyên Các đến rồi.

"Nói cho ngươi biết, họ Vương, nếu ngươi không giao người ra đây, lão tử sẽ đập nát tửu lâu này của ngươi."

"Đúng, đừng trách chúng ta không khách khí."

Phương Hiểu nổi giận, mấy tên khốn kiếp này.

Nàng vừa muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói.

"Ta nói này, ta đi vào chuồng chó sao? Sao lại có nhiều chó của Quy Nguyên Các ở chỗ này vậy?"

Nghe được âm thanh này, Phương Hiểu ngây ngẩn cả người, cũng dừng bước.

Giọng nói này nàng rất quen thuộc.

Đúng là giọng của Lữ Thiếu Khanh.

Nghe được giọng nói này, thậm chí còn có giọng điệu kiêu ngạo kia, Hạ Ngữ lại cảm thấy vui vẻ, cười nói: "Lữ sư đệ tới."

Lữ Thiếu Khanh cho nàng cảm giác rất tốt.

Biện Nhu Nhu nhíu mày, tên đáng ghét kia tới rồi sao? Nàng nhịn không được hoài nghi, nói: "Tên kia chạy tới làm gì? Sẽ không phải là cố ý tới quấy rối chứ?"

Phương Hiểu giải thích: "Tửu lâu của ta có một linh trù, hắn ta làm đồ ăn rất hợp khẩu vị Lữ công tử."

Giọng điệu ít nhiều có chút kiêu ngạo.

Lúc nàng chuẩn bị mở tửu lâu, đi khắp nơi đào người, không nghĩ tới lại đào được một đầu bếp có thể bắt được dạ dày của Lữ Thiếu Khanh. Có thể đào được linh trù được Lữ Thiếu Khanh tán thành, chứng tỏ ánh mắt Phương Hiểu nàng không tệ, con mắt tinh tường.

Biết Lữ Thiếu Khanh đến, Phương Hiểu ngược lại không vội đi ra ngoài.

Nàng muốn xem Lữ Thiếu Khanh sẽ làm như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment