Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản Dịch)

Chương 160 - Chương 160 - Ta Đã Nói Cho Các Ngươi Đi Chưa?

Chương 160 - Ta đã nói cho các ngươi đi chưa?
Chương 160 - Ta đã nói cho các ngươi đi chưa?

Chương 160: Ta đã nói cho các ngươi đi chưa?

Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm

Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói với hắn ta:

"Vừa rồi ngươi nói như thế nào? Không dám ra tay, thì ngươi chính là cháu trai của ta. Nào, gọi ông ơi nghe một chút. Tự dưng lại có một đứa cháu trai lớn thế này, hôm nay đứng là một ngày tốt."

Trương Tòng Long tức giận đến cả người phát run, lửa giận lại một lần nữa ăn mòn lý trí của hắn ta.

Nhưng Thiều Thừa đúng lúc hừ lạnh một tiếng, khiến Trương Tòng Long một lần nữa khôi phục lý trí.

Hắn ta phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, lại nhìn thoáng qua bên trong phòng.

Hắn ta cắn răng nói: "Đường đường là Nguyên Anh, mà lại bắt nạt hậu bối ở chỗ này sao? Truyền ra ngoài, không sợ thiên hạ chê cười sao?"

Lữ Thiếu Khanh hô to: "Sư phụ, hắn ta đang mạo phạm người. Giết chết hắn ta đi, con không cần tên cháu trai bất tài này nữa..."

Biện Nhu Nhu thấp giọng nói với Hạ Ngữ: "Sư tỷ, Trương Tòng Long bị chọc cho tức điên rồi."

Hạ Ngữ nhìn Trương Tòng Long với ánh mắt đồng tình.

Ngươi đi trêu chọc Kế Ngôn, cho dù không phải là đối thủ của Kế Ngôn, cùng lắm thì bị Kế Ngôn đánh một trận, thân thể bị thương, qua vài ngày nữa là có thể tốt rồi.

Nhưng ngươi tới trêu chọc Lữ Thiếu Khanh, thân thể có lẽ sẽ không bị thương, nhưng tinh thần chắc chắn phải chịu đả kích lớn, nó còn khó chịu hơn vết thương thể xác.

Hạ Ngữ lắc đầu, có chút tiếc hận nói: "Người trong thiên hạ biết Lữ sư đệ đã ít lại càng ít, hắn căn bản không biết sự lợi hại của Lữ sư đệ."

Trong lời nói của Hạ Ngữ là có hàm ý.

Đừng thấy miệng Lữ Thiếu Khanh lợi hại, có thể khiến người ta tức đến hộc máu, thứ càng kinh khủng hơn chính là thực lực của Lữ Thiếu Khanh.

Cho dù Trương Tòng Long và Lữ Thiếu Khanh đánh nhau, Hạ Ngữ cũng không coi trọng Trương Tòng Long.

Hắn có được kiếm ý, linh thức khủng bố, trình độ trận pháp hơn người, còn có đầu óc kinh khủng kia. Lữ Thiếu Khanh như vậy, khó chơi hơn nhiều so với Kế Ngôn.

Hơn nữa, nhớ tới ba ngày trước, Lữ Thiếu Khanh còn có thể diệt một thần niệm của Nguyên Anh.

Điểm này, đủ để quăng Trương Tòng Long thật xa.

Đối với đánh giá của Hạ Ngữ về Lữ Thiếu Khanh, Biện Nhu Nhu bĩu môi: "Hắn quá đáng ghét."

Hạ Ngữ nhìn thoáng qua sư muội, bất mãn sư muội đầu sắt, thản nhiên nói: "Người đắc tội với hắn sẽ bị hắn nhằm vào như vậy, muội cũng muốn trở thành người Lữ sư đệ nhằm vào sao? Giống như Trương sư huynh trước mắt, muội có muốn không?"

Sắc mặt Biện Nhu Nhu trắng bệch.

Thấy Trương Tòng Long như vậy, Biện Nhu Nhu thử thay mình vào vị trí của Trương Tòng Long. Sau một phen so sánh, nàng ta cảm thấy nàng ta hẳn là sẽ hộc máu mà chết.

Bởi vì Lữ Thiếu Khanh rất kinh người.

Nhìn thấy Trương Tòng Long không thể làm gì Lữ Thiếu Khanh, trong lòng nàng ta bắt đầu có chút sợ hãi.

Tiêu Y ở bên cạnh cũng nhân cơ hội khuyên nhủ Biện Nhu Nhu.

"Nhu Nhu tỷ tỷ, quên đi, không nên so đo với Nhị sư huynh. Nhị sư huynh là người có tâm nhãn nhỏ nhất, ngay cả ta cũng không dám đắc tội hắn."

Biện Nhu Nhu hừ một tiếng, không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Tên hỗn đản này đích xác có tâm nhãn nhỏ.

Lữ Thiếu Khanh kêu to bảo Thiều Thừa ra tay giết chết Trương Tòng Long.

Trương Tòng Long lúc này bị tức giận đến máu tươi dâng lên cổ họng. Hắn ta lại cắn răng nói: "Được, được, thì ra đây là Lăng Tiêu Phái. Lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều hiếp ít, ta xem như đã được mở mang."

Thiều Thừa im lặng, có chút ngượng ngùng, nhưng Lữ Thiếu Khanh thì không.

Lữ Thiếu Khanh hừ hừ, một chút cũng không xấu hổ, ngược lại cho là vinh, nói: "Thế nào? Chỉ cho lão già Thương Chính Sơ của Quy Nguyên Các các ngươi lấy già hiếp trẻ, chứ không cho phép chúng ta làm như vậy sao? Càng tức giận chính là, ông ta còn bắt nạt không lại Đại sư huynh nhà ta, ngươi nói có tức hay không? Sư phụ ta lại có thể bắt nạt được ngươi, như thế nào?"

Chết tiệt.

Cái tên này, thật sự rất đáng ghét.

Đệ tử Quy Nguyên Các phía sau Trương Tòng Long hò hét trong lòng.

Đại sư huynh Trương Tòng Long của bọn họ không chiếm được tiện nghi trước mặt Lữ Thiếu Khanh.

Đánh, có Thiều Thừa ở đây, không dám ra tay.

Miệng chửi, cũng chửi không lại Lữ Thiếu Khanh.

Bị Lữ Thiếu Khanh áp chế toàn diện, loại cảm giác này khiến các đệ tử Quy Nguyên Các vô cùng nghẹn khuất.

Quy Nguyên Các làm việc bá đạo, đã bao giờ gặp phải chuyện nghẹn khuất như vậy?

Thanh âm Thiều Thừa truyền ra từ trong phòng.

"Hôm nay không so đo với các ngươi nữa, đi đi."

Không biết vì sao, cho dù là Trương Tòng Long, nghe nói như thế, hắn ta cũng nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm.

Ở chỗ này quá nghẹn khuất, cả người có sức lại mở không ra.

Lữ Thiếu Khanh bất mãn với cách làm của sư phụ, lớn tiếng nói: "Ta đã cho các ngươi đi chưa?"

Đám người Hạ Ngữ thấy nhưng không thể trách, nhưng đám đệ tử Quy Nguyên Các và Trương Tòng Long lại kinh ngạc. Ngươi nha, không nghe thấy sư phụ ngươi đều đã mở miệng rồi sao? Ngươi còn muốn đối nghịch với sư phụ ngươi sao?

Sau đó Trương Tòng Long nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bất mãn hô một câu: "Sư phụ, người đừng nói nữa, ở bên trong đợi đi."

Thật sự là, không ra tay giết chết bọn họ thì thôi, vậy mà lại còn bận tâm mặt mũi, muốn bọn họ đi? Hỏi ta chưa?

Trương Chính cười lạnh, ngươi là cái thá gì: "Ngươi nói không cho chúng ta đi thì chúng ta sẽ không đi sao?"

Lữ Thiếu Khanh không chút lưu tình quát: "Lõa thể nam, ngươi câm miệng cho ta, nơi này không có phần nói chuyện của ngươi."

Trương Chính hộc máu, hắn ta vươn cổ, giống như một con rùa phẫn nộ, phẫn nộ gào thét với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói ai?"

Thành Lăng Tiêu đã cho Trương Chính hai lần hồi ức không tốt.

Lần đầu tiên, muốn đi tìm Lữ Thiếu Khanh gây phiền toái, bị người nửa đường phục kích, đồ vật trên người bị cướp sạch không còn, chỉ còn lại có một cái quần lót.

Lần thứ hai, cách đây không lâu, cũng giống như vậy, bị người ta cướp sạch không còn gì, còn cùng các sư đệ đồng môn lên Thiên Cơ Bài, lên nhiệt sưu (hot search).

Lần đầu tiên thì không có nhiều người biết lắm, lần thứ hai coi như nổi danh.

Khiến cho hắn ta hiện tại ra ngoài đều phải cúi đầu.

Bây giờ lại bị một câu lõa thể nam của Lữ Thiếu Khanh phá vỡ phòng ngữ, mẹ nhà ngươi, ta vẫn còn có một cái quần lót để mặc đấy, có được hay không. Ai là lõa thể nam? Ngươi mới lõa thể, cả nhà ngươi mới lõa thể.

Bình Luận (0)
Comment