Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 1

Editor:HamNguyet

Sở quốc.

Trấn Nam Vương phủ.

Trong vương phủ điêu lan ngọc thế, tân khách như trảy hội,nói cười ồn ào, một mảnh náo nhiệt,cảnh tượng thái bình.

*(Điêu lan ngọc thế:

Điêu: Trạm khắc

Lan: Lan can

Ngọc: ngọc thạch

Thế: bậc thềm

ở đây ý nói là lan can trạm trổ tinh xảo, bậc đá lát bằng ngọc thạch quý giá.dùng để diễn tả một công trình kiến trúc giàu sang,tráng lệ.)*

Những người này hôm nay đến Trấn Nam Vương phủ, đều là vì chúc mừng tướng quân Tần Lăng Vân uy vĩ tấn tước Trấn Nam Vương gia, trở thành Vương gia khác họ đầu tiên ở Sở quốc từ khi khai quốc trăm năm nay.

Không chỉ có quan to quyền quý Sở quốc mang theo gia quyến đến Trấn Nam Vương phủ, thậm chí cả hoàng đế bệ hạ cùng năm hoàng tử, bao gồm Thái tử, đều tự mình đưa lên hạ lễ tinh khiêu tế tuyển tới cửa chúc mừng.

Lương đình tinh xảo,vài nam tử thần thái tuấn mỹ,cùng đứng một chỗ quay quanh nam tử thân tử y, khoanh tay đứng thẳng nói chuyện cùng nam tử trẻ tuổi bên cạnh.

*(tử ở đây không phải là chết mà còn có nghĩa là màu tím...Tử y: y phục màu tím)*

Trong đình thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nhẹ nhàng mà thoải mái.

Nam tử tử y khóe môi hàm chứa ý cười nhợt nhạt, toàn thân tản ra một cỗ khí chất cao quý,ánh mắt thâm thúy hơi hơi nhíu lại, nhìn hoa Hải Đường ngoài đình nở rộ.

Cách đó không xa,bốn nữ tử trẻ tuổi lặng lẽ đi tới, trong đó có ba người dung mạo diễm lệ, dáng người thướt tha, một nữ tử khác lại thấy không rõ diện mạo, vì trên mặt nàng mang theo cái khăn lụa màu trắng,chỉ lộ ra một đôi mắt phượng hắc bạch phân minh đi đến.

Các nàng không dám tiến tới quá gần, tựa hồ sợ bị người trong đình phát hiện, tránh sau thân cây cổ thụ,thỉnh thoảng ló đầu ra ngoài lặng lẽ đánh giá.

“Hì hì, các ngươi xem,người mặc mặc tử y kia chính là Thái tử điện hạ!” Vân Khinh La hướng ra ngoài liếc mắt một cái,trên khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng nổi rặng mây đỏ bừng, che miệng khanh khách cười nhẹ.

“Khinh La, chúng ta đều biết ngươi thích Thái tử điện hạ, bất quá chúng ta hôm nay cũng không phải là đến xem Thái tử điện hạ...... Là muội muội ta muốn đến xem Tam hoàng tử điện hạ a!” Tần Lạc Hàn bĩu môi, trêu tức nói, quay đầu nhìn nữ tử trên mặt mang khăn lụa trắng,chỗ sâu nhất trong đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia hận ý.

Một năm trước, nước láng giềng Yến quốc cùng Triệu quốc liên thủ, lấy trăm vạn hùng binh đến phạm biên cảnh Sở quốc, bất quá ngắn ngủn thời gian một tháng, khí thế như rồng chiếm lĩnh một nửa quốc thổ Sở quốc,chủ tướng lĩnh quân tức thì bị người bắn một tiễn xuyên tim, chết trận sa trường!

Mắt thấy địch nhân dần dần tới gần kinh thành,sắp bị mất nước, Sở quốc hoàng đế tức giận vô cùng, phái ra phụ tá mưu trí lại có thể chinh chiến sa trường, võ nghệ cao cường uy vũ tướng quân, cũng chính là phụ thân của nàng-Tần Lăng Vân làm chủ soái, chỉnh đốn lại năm mươi vạn binh mã ngăn cản tiến công thế tới rào rạt của hai nước Yến-Triệu.

Chỉ mới một năm thời gian, phụ thân nàng không phụ sự kì vọng của hoàng đế,làm giảm sút sĩ khí,binh mã quân đội hai nước Triệu-Yến bị tổn lại nặng nề!

Không chỉ đoạt lại thành trì sở hữu mất đi, còn thừa thắng xông lên, thế như chẻ tre chiếm lĩnh một nửa lãnh thổ của bọn họ, thẳng đến khi hoàng đế hai nước Triệu-Yến gửi thư cầu hoà,ký kết rất nhiều hiệp ước không bình đẳng, quân đội mới không tiếp tục đẩy mạnh về phía trước,bất quá thành trì đã chiếm lĩnh được, tự nhiên sẽ không trả lại cho bọn họ.

Nguyên bản hoàng đế Sở quốc sắp mất nước, lại lần nữa tọa ổn long ỷ,lãnh thổ Sở quốc không chỉ mở rộng gấp đôi, tự nhiên mặt rồng đại duyệt, đại xá thiên hạ.

Nửa tháng trước, phụ thân nàng hồi kinh,hoàng đế Sở quốc tự mình đi ra bên ngoài kinh thành năm trăm dặm, nghênh đón hắn trở về,trên Kim Loan điện, không chỉ phá lệ khai ân, tứ phong hắn thành Vương gia khác họ duy nhất Sở quốc từ khi khai quốc tới nay, còn đích nữ hắn,Tần Lạc Y mười sáu tuổi tứ hôn cho một trong lăm hoàng tử, một người tuấn mỹ, tài hoa Tam hoàng tử điện hạ!

Thậm chí còn định ra ngày trước, nửa năm sau liền gả nhập phủ Tam hoàng tử.

Nghĩ đến đây,trong đôi mắt Tần Lạc Hàn hận ý càng đậm,khoé môi nàng mang theo nụ cười mưu tính,rất nhanh liền che dấu,không làm cho bất luận kẻ nào phát hiện.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì chỉ hôn là Tần Lạc Y, mà không phải nàng Tần Lạc Hàn?

Tần Lạc Y là một người quái dị, làm sao xứng đôi với Tam hoàng tử điện hạ phong tư lỗi lạc? Hơn nữa nàng rõ ràng so với Tần Lạc Y lớn hơn một tuổi! Tam hoàng tử điện hạ nguyên bản hẳn là của nàng!

Mà hết thảy chuyện này,đều do Tần Lạc Y là đích nữ trong phủ, mà nàng là thứ xuất!

Tần Lạc Y đối với ánh mắt tỷ tỷ chan chứa hận ý không hề phát giác, ánh mắt nàng sớm dừng trên người nam tử tuấn mỹ một thân bạch y trong đám người kia, phượng mâu hiện lên ý e lệ.

Tần Lạc Hàn thấy, âm thầm cắn chặt răng.

“Lạc Y muội muội, đợi thêm nửa năm nữa, ngươi có thể làm Tam hoàng tử phi a, đến lúc đó mỗi ngày trong phủ Tam hoàng tử ngươi đều thấy được người,ngươi cần gì ba ba chạy tới đây a!Như vậy không tốt......”

Một nữ tử khác tên gọi Mạnh Uyển Tình mặc thân phấn y yểu điệu đột nhiên giương giọng trêu đùa,thanh âm của nàng thanh thúy mang theo một cỗ khí chất ngây thơ, nhất thời ánh mắt mọi người trong đình xa xa đều bị hấp dẫn lại đây.

Tần Lạc Y xấu hổ quẫn bách cúi đầu, cắn môi đỏ mọng,bàn tay trắng nõn giấu trong tay áo nắm chặt...Rõ ràng nói là lặng lẽ lại đây xem, vì cái gì Mạnh Uyển Tình đột nhiên lớn tiếng nói chuyện?

Hiện tại Tam hoàng tử biết chính mình vụng trộm chạy tới nhìn hắn, nói không chừng sẽ hiểu lầm mình là cái loại nữ tử thiếu gia giáo, từ nay về sau sẽ xem nhẹ chính mình......

Trong mắt một giọt lệ trong suốt rơi xuống.

Mạnh Uyển Tình cùng Tần Lạc Hàn trong mắt đều hiện lên một chút khoái ý, Tần Lạc Hàn lại giả trang, thật cẩn thận tiêu sái lại đây, đỡ cánh tay nàng nói: “Muội muội, Uyển Tình nói đúng, chúng ta trở về đi! Nơi này không phải địa phương chúng ta nên đến, nếu phụ thân biết, nhất định sẽ tức giận......”

Vừa nói chuyện,vừa một bên hướng về phía lương đình dò xét, vẻ mặt một bộ dáng lo lắng, trên tay lôi kéo tay Tần Lạc Y, muốn lôi nàng đi.
Bình Luận (0)
Comment