Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 116

Editor:HamNguyet

Mồ hôi rất nhanh liền đem khăn lụa ướt đẫm, Giản Ngọc Diễn lại lấy ra thêm một cái, ở thời điểm nàng lơ đãng, ánh mắt có chút si ngốc nhìn nàng.

Cát chưởng môn rốt cục dừng lại cước bộ thong thả, bắt đầu vây quanh Tần Lạc Y, một bên di chuyển, một bên không ngừng thấp giọng lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, thật sự là kỳ quái!"

Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, nghiêng đầu hỏi hắn: "Sư phụ, nơi nào kỳ quái?" Hắn không ngừng ở bên người nàng di quyển, thật sự là nhìn đến hoa mắt, một lòng cũng bất ổn, tim đập nhanh đến lợi hại.

Cát chưởng môn vỗ về cằm, trong mắt sáng ngời lóe ra tinh quang sắc bén: "Theo như vi sư xem...Thể chất của ngươi không phải không thể tu luyện, mà là bị người phong ấn, nên kinh mạch mới đình trệ lợi hại, không thể vận hành linh lực."

Tần Lạc Y trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Bị phong ấn? Không có khả năng đi?"

Cát chưởng môn híp mắt lại, trừng nàng: "Như thế nào, ngươi hoài nghi lời nói của vi sư sao?"

"Hắc hắc!" Tần Lạc Y cười rụt rụt cổ, giải thích nói: "Ta làm sao có thể hoài nghi lời nói sư phụ người a, ta từ nhỏ đã không thể tu luyện, tu vi phụ vương lại không yếu, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới trong cơ thể sẽ có phong ấn...Ai lại hạ phong ấn trong cơ thể của ta a?"

Nàng không thể tu luyện, Trấn Nam Vương cũng vì nàng nghĩ không ít biện pháp, mấy năm nay mới hoàn toàn từ bỏ, sau đó mới sửa đổi mà hy vọng nàng sớm ngày thành hôn sinh con. Nàng đến đây được thời gian nửa năm, thường xuyên tu luyện, tuy rằng hắn không có phản đối, nhưng thái độ kia, cũng tuyệt đối không phải duy trì.

"Đến tột cùng là ai đây?" Chẳng lẽ lại là kẻ thù lợi hại của phụ vương nàng?

"Ngươi cũng không biết ta nào biết!" Cát chưởng môn  liếc mắt nàng một cái, tiếp tục híp mắt suy tư.

"Hắc hắc, trước mặc kệ hắn là ai vậy, sư phụ, lão nhân người xem khi nào thì, giúp đệ tử đem phong ấn kia phá giải a?" Người hạ phong ấn cho nàng tốt nhất đừng để cho nàng biết, bằng không nàng nhất định làm cho hắn đẹp mặt!

"Ngươi nói cũng quá đơn giản rồi!" Cát chưởng môn nhìn nàng lắc đầu nói: "Phong ấn này nhìn như vội vàng hạ xuống, lại cực kỳ lợi hại, vi sư cũng phải chuẩn bị sẵn sàng trước mới được, bằng không vô ý một cái, ngươi thật sự phải trở thành phế vật."

Tần Lạc Y nghe vậy, không dám tiếp tục thúc giục, thật vất vả mới gia nhập Bồng Lai tông môn, mắt thấy lập tức có hi vọng tu luyện, nàng cũng không muốn thật sự trở thành một phế vật!

Cát chưởng môn rời đi, trước khi đi, phân phó nàng buổi tối đến một sơn mạch không người ngoài kinh thành, hắn muốn ở nơi đấy vì nàng giải trừ phong ấn.

Tần Lạc Y tự nhiên đáp ứng.

Cát chưởng môn đi được không bao lâu, hai vị Thanh Vân Thanh Phong đại sư, còn có Vu trưởng lão, ba người cùng nhau đi đến, liên tục chúc mừng nàng thành công gia nhập Bồng Lai Phiêu Miểu tông.

Tần Lạc Y vui vẻ ra mặt, đối với ba người cảm tạ không thôi, nếu không phải bọn họ vì chính mình bày mưu tính kế, gia nhập Phiêu Miểu tông, sợ là không thuận lợi như vậy.

Hai vị đại sư ngây người trong chốc lát, liền rời đi trước, lúc sau, Vu trưởng lão cũng rời đi.

Giản Ngọc Diễn nghĩ đến Tần Lạc Y nói không chừng qua vài ngày nữa sẽ rời đi Thánh Long đại lục, trong lòng thực sự lưu luyến, trước tiên vì nàng tiễn biệt, kéo nàng đến Yên Vũ lâu dùng cơm.

Vừa đến Yên Vũ lâu, liền nhìn đến một thân ảnh phấn y thập phần quen thuộc-- Đỗ Ngữ Điệp.

Tần Lạc Y thầm than, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, ăn một bữa cơm cũng có thể đụng tới nữ nhân chán ghét này.

Đỗ Ngữ Điệp đưa lưng về phía nàng, cũng không phát hiện ra nàng, nguyên bản Tần Lạc Y muốn nhanh chân rời đi, ngẫm lại lại thôi, nghênh ngang cùng Giản Ngọc Diễn đi vào.

Thời điểm đi qua bên người Đỗ Ngữ Điệp, cuối cùng Đỗ Ngữ Điệp cũng phát hiện nàng, trong đôi hắc mâu tựa hồ toát ra ngọn lửa.

Tần Lạc Y nhìn cũng không nhìn nàng một cái, đi thẳng qua người nàng hướng trên lầu đi đến.

Đỗ Ngữ Điệp chưa từng bị người ngó lơ như vậy? Huống chi sau khi từ Trấn Nam Vương phủ trở về, nàng đã cùng nữ nhân này thù sâu như biển.

Ánh mắt âm lãnh dừng trên người Giản Ngọc Diễn ở bên cạnh người nàng(Tần Lạc Y), nàng(Đỗ Ngữ Điệp) nở nụ cười. Bước nhanh tiến lên, ngăn trước mặt hai người Tần Lạc Y, vẻ mặt cao ngạo nói: "Nha, đây không phải là An Bình quận chúa sao?" Thanh âm nàng cố ý cất cao, thoáng chốc, mọi người trong Yên Vũ lâu kinh ngạc hướng bọn họ nhìn lại.

Đỗ Ngữ Điệp thấy thế, vẻ mặt đắc ý, khẽ nhếch cằm, cố tình nghi hoặc nhìn về phía Giản Ngọc Diễn ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang bên cạnh nàng(Tần Lạc Y), ác ý nói: "Ha ha, An Bình quận chúa cùng Giản thiếu chủ cảm tình cũng thật tốt a, thường xuyên có thể nhìn đến các ngươi cùng nhau đến Yên Vũ lâu, quận chúa cũng thật là, lập tức phải gả cho biểu ca ta, cư nhiên còn có thời gian nhàn hạ thoải mái cùng nam nhân khác ra vào có đôi."

Đồng tử Tần Lạc Y co rụt lại, một đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm hiện lên ánh sáng lạnh chớp động, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc hiện ra một chút tươi cười, đẹp tới cực điểm, làm cho người ta cơ hồ có xúc động muốn phủ phục dưới làn váy nàng: "Ta nói là ai ở trong này nói đâu, nguyên lai là ngươi a, Đỗ cô nương, trong mắt Đỗ cô nương ăn một bữa cơm ở đây, chính là ra vào có đôi, nhưng ta thật sự rất ngạc nhiên, hôm nay Đỗ cô nương cùng ai ở trong này ra vào có đôi a?" Vừa nói chuyện, một bên tò mò hướng bốn phía nhìn lại.

Tuấn nhan Giản Ngọc Diễn bất động thanh sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Ngữ Điệp lại như lưỡi đao sắc bén, cơ hồ muốn đem nàng tấc tấc lăng trì, âm thầm cáu giận không thôi.

Nữ nhân này quả thực e sợ cho thiên hạ bất loạn, cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy hắt nước bẩn vào người Y nhi, tuy rằng trong lòng hắn đối với Y nhi vô hạn yêu mến, biết nàng có hôn ước, vẫn thủ lễ nghi, đem một tấm chân tâm giấu ở đáy lòng, không lướt qua lôi trì nửa bước!

Khoé mắt Đỗ Ngữ Điệp co rút, không nghĩ tới Tần Lạc Y không chỉ có thể đem gương mặt xấu xí kia trị hết, ngay cả miệng lưỡi cũng trở nên nhanh mồm nhanh miệng, ánh mắt Giản Ngọc Diễn sắc bén cũng làm cho nàng tự dưng sợ hãi, trước mặt nhiều người như vậy, không muốn lộ ra thần sắc kinh sợ, ưỡn ngực, chuẩn bị trả lời lại một cách mỉa mai.

Một hồng y nam tử trẻ tuổi thoạt nhìn có chút lỗ mãng từ trên lầu đi xuống dưới, đứng ở bên cạnh thân thể nàng, tay cầm một bảo kiếm mãn châu bảo thạch, thô tục đến cực điểm.

"Điệp nhi, vị này là ai?" Hồng y nam tử mở miệng, đáy mắt nhìn Tần Lạc Y, rất nhanh hiện lên một chút thần sắc kinh diễm.

Đỗ Ngữ Điệp còn chưa kịp nói chuyện, Tần Lạc Y lại lần nữa cười mở nhan: "Ha ha, nguyên lai hôm nay Đỗ cô nương cùng vị công tử này ở đây ra vào có đôi a." Đáy mắt giảo hoạt lộ vẻ bỡn cợt.

Hồng y nam tử kia tuy rằng tuổi trẻ, tu vi cũng đạt tới cảnh giới võ sư, nhưng vẻ mặt bộ dáng lại lỗ mãng đáng khinh, Đỗ Ngữ Điệp nếu cùng hắn ra vào có đôi, thật đúng là bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu.

Người trong Yên Vũ lâu nghe xong, đều vụng trộm cười rộ lên.

Đỗ Ngữ Điệp thẹn quá hoá giận.Cũng không ăn cơm, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, lao ra cửa đi.Hồng y nam tử vội vàng đuổi kịp, trước khi đi ra ngoài, còn quay đầu liếc mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, bộ dáng thập phần lưu luyến, nếu không phải e ngại nam tử bên cạnh nàng vừa thấy liền biết không phải dễ chọc, hắn khẳng định muốn tiến đến gần một phen.Đỗ Ngữ Điệp lao ra khỏi Yên Vũ lâu, càng thêm chán nản không thôi.

Tần Lạc Y cười khẽ, cùng Giản Ngọc Diễn hai người tự nhiên hào phóng hướng trên lầu đi đến, bất quá có Đỗ Ngữ Điệp vừa nháo chuyện, Giản Ngọc Diễn vì tị hiềm, không muốn có lời đồn đãi xúc phạm tới Tần Lạc Y, nên không ngồi trong nhã gian, mà trực tiếp ngồi gần cửa sổ lầu hai.

Sau khi ăn xong, Hùng Sát đến tìm Giản Ngọc Diễn, Giản Ngọc Diễn liền rời đi trước.

Tần Lạc Y trực tiếp trở về vương phủ, muốn nói cho phụ mẫu biết chính mình bái sư, về sau nói không chừng có tin tức tu luyện tốt, đáng tiếc, trở lại vương phủ lại phát hiện Trấn Nam Vương cùng Tạ Như Yên không có trong phủ, thẳng đến khi trời tối, cũng không trở về.

Buổi tối, sau khi nàng dùng xong bữa, liền sớm đi ngủ, Hạnh Nhi Liễu Nhi ngủ ở gian ngoài.Nàng đợi cho tất cả mọi người ngủ say, lặng lẽ đứng dậy, cùng Đại Hắc rời khỏi vương phủ.

Đi vào chân núi sư phụ chỉ định, không nhìn đến sư phụ, lại thấy được thân ảnh Giản Ngọc Diễn thon dài.Hắn mặc một thân cẩm bào màu trắng, khóe môi mỉm cười, con ngươi đen ôn nhuận thanh lương, bên trong hình như có một cỗ trầm ổn nội liễm chậm rãi lưu chuyển lại có thể nhiếp thần phách quang hoa người khác, tao nhã đứng ở nơi đó, gió đêm thổi bay vạt áo hắn, có một cỗ cảm giác phiêu dật.

"Sao ngươi lại tới đây?" Tần Lạc Y cười tiến lên, trong phượng mâu linh động hiện lên một chút kinh hỉ.

Giản Ngọc Diễn dừng trên tiếu nhan nàng trắng nõn như ngọc, vẻ mặt càng thêm ôn nhuận nhu hòa, cười nói: "Dù sao ta cũng không có việc gì, nên muốn tới đây nhìn xem, thuận tiện được thêm kiến thức, nhìn xem Cát chưởng môn giải trừ phong ấn cho ngươi như thế nào."

Kỳ thật là trong lòng hắn không yên, lời nói ban ngày của Cát chưởng môn, giống như ở trong lòng hắn nảy sinh cội rễ, thực sợ hãi thời điểm giải trừ phong ấn, Y nhi có cái gì không hay xảy ra, không tự mình nhìn đến, hắn thật sự lo lắng.

Tần Lạc Y cười đến khóe mắt cong cong, cũng biết Giản Ngọc Diễn không nói thật.Buổi tối có thể ngủ, sao lại gọi là không có chuyện gì, thuận tiện lại đây nhìn xem a? Rõ ràng chính là quan tâm nàng, còn mạnh miệng!Nam nhân này, quen biết thời gian mấy tháng, tính tình hắn nàng còn không biết sao?

Trong lòng ấm áp.Tại dị thế này, có thể có một bằng hữu quan tâm vướng bận chính mình như thế, thực làm cho từ đáy lòng nàng cảm thấy cao hứng.Cũng không vạch trần, hai người cười nói sóng vai hướng trên đỉnh núi bước vào.

Chiều cao ngọn núi này khoảng hơn hai ngàn thước, thập phần hùng vĩ, là ngọn núi cao nhất ngoại ô kinh thành, Giản Ngọc Diễn tới sớm, đã gặp qua Cát chưởng môn, lúc này mang theo Tần Lạc Y quen thuộc tiêu sái đi vào.

Ở phía sau bọn họ, rất xa, có hai đạo thân ảnh một nam một nữ đột nhiên xuất hiện.

"Biểu ca, ta không lừa ngươi đi? Nữ nhân kia, quan hệ cùng Giản thiếu chủ thật sự không đơn thuần, nửa đêm, bọn họ cũng ở cùng nhau." Nữ tử mặc phấn y, bộ dáng vẻ mặt tức giận bất bình, đúng là Đỗ Ngữ Điệp hôm nay mới bị Tần Lạc Y chế nhạo.

Nam tử đứng ở bên cạnh nàng, là Tam hoàng tử Sở Dật Tu. Sở Dật Tu không nói gì, hai tay đặt sau người, nắm chặt hai nắm đấm trong tay áo, trong mắt lóe ra hàn quang.

Đỗ Ngữ Điệp cắn chặt răng, trong mắt hiện lên đắc ý.

"Điệp nhi, ngươi đi về trước đi!" Sau một lúc lâu, Sở Dật Tu rốt cục mở miệng, trong thanh âm trầm thấp mang theo hung ác nham hiểm.

Đỗ Ngữ Điệp còn muốn nói chuyện, Sở Dật Tu nâng tay gọi tới Ám Ảnh, Đỗ Ngữ Điệp bị người mạnh mẽ dẫn đi xuống. Đợi cho Ám Ảnh trở lại bên người hắn, mặt Sở Dật Tu lạnh lùng hướng ngọn núi đi đến.

"Điện hạ, ngọn núi này có chút cổ quái, chúng ta không vào được!" Đi vào dưới núi, hai người liền không đi tiếp được, sau khi Ám Ảnh tra xét một phen, thấp giọng hướng hắn bẩm báo.

"Sao lại thế này?" Ánh mắt Sở Dật Tu vẫn nhìn về phía trước, thanh âm lại càng thêm băng hàn, tựa như cửu thiên hàn băng bình thường.

"Thuộc hạ không biết." Ám ảnh lắc đầu nói: "Ngọn núi này giống như bị tầng lá chắn vô hình gì đó bao phủ, căn bản không thể tới gần."

"Là trận pháp sao?"

"Hẳn là không phải, cả tòa núi đều bị bao phủ không đi vào được, trên Thánh Long đại lục, hẳn là không ai có đủ lực lượng để bày ra trận pháp lớn như vậy."
Bình Luận (0)
Comment