Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 129

Editor:HamNguyet

Hắc y nhân vây quanh Sở Dật Phong, có ít nhất hai mươi người, so với số người ở bên trong trang viên vừa rồi còn nhiều hơn, hơn nữa tu vi đều không yếu.

Sau khi Tần Lạc Y cùng Mạc Phong phóng đến, đám hắc y nhân này rất nhanh biến hóa đội hình, đem hai người bọn họ cũng vây quanh vào.    Không khí bốn phía bị sát khí vô hình chèn ép thấp xuống, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Ở phía sau một đám hắc y nhân, hai đạo thân ảnh thon dài đứng thẳng, ánh mắt hai người kia nhìn Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong, mang theo phẫn nộ ngập trời cùng sát ý lãnh khốc ngoan tuyệt.

Tần Lạc Y hơi hơi nhíu mi, tuy rằng hai người này mang theo cái khăn đen che mặt, chỉ lộ ra một đôi con ngươi lạnh như băng, nhưng cho nàng cảm giác rất tinh tường, nàng tin tưởng, nhất định trước kia nàng đã gặp qua hai người này.

Nghiêng đầu, nhìn phía Sở Dật Phong một bên, lại vừa lúc chống lại con ngươi khó lường tối đen của Sở Dật Phong phiếm hoả quang. Trong lòng chấn động, có chút xấu hổ hướng hắn cười cười.

Sở Dật Phong hừ lạnh một tiếng, đưa tay đem nàng kéo đến bên cạnh chính mình, sau đó đen mặt ghé sát vào bên tai nàng dùng thanh âm cực thấp nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Lạc Y, chết tiệt, ngươi cư nhiên dám hạ dược cho ta!"

Vẻ mặt Tần Lạc Y vô tội liếc mắt hắn một cái, dùng thanh âm đồng dạng nói nhỏ: "Ngươi biết rõ ta phải rời đi, ai kêu ngươi không buông tay?"

Sở Dật Phong chán nản, trong con ngươi đen tà tứ nổi lên ánh lửa càng sâu, hắn không buông tay, còn không phải luyến tiếc nàng? Nữ nhân vô tâm vô phế này!

"Ngươi đi rồi liền thôi, hiện tại lại chạy về đây làm gì?" Ánh mắt hắn híp lại trừng nàng một cái, lại quay đầu đối với Mạc Phong nói: "Trong chốc lát đánh tới, ngươi tìm cơ hội che chở An Bình quận chúa rời đi trước."

Mạc Phong há miệng thở dốc, nhìn nhìn chủ tử nhà mình, lại nhìn nhìn An Bình quận chúa: "Điện hạ, người vẫn nên để cho An Bình quận chúa lưu lại đi." Có phù chú biến thái trên người An Bình quận chúa, đám thích khách này căn bản là không đủ xem.

Tuấn nhan Sở Dật Phong tối sầm, vẻ mặt không giận tự uy, giận mắng hắn nói:" Mạc Phong, ngươi càng ngày càng tiến bộ, cư nhiên nghi ngờ lời nói của bản thái tử!"

"Thuộc hạ không dám! Nhưng mà..." Trong lòng Mạc Phong căng thẳng, không dám nói tiếp, nhìn đến sắc mặt chủ tử càng khó nhìn, chỉ phải im miệng, xem dáng vẻ chủ tử đối với An Bình quận chúa thập phần khẩn trương, trong lòng có chút hiểu rõ.

Quên đi, trước tiên hắn vẫn không nên nói thêm cái gì, dù sao thời điểm chân chính đánh tới, có An Bình quận chúa xuất thủ...Hơn nữa còn hắn cùng Cung Ly, chỉ mất một lát là có thể giải quyết xong đám thích khách này.

"Thuộc hạ hiểu được!" Hắn rũ mắt xuống, cung kính đáp ứng.

Đối mặt với đám thích khách, cư nhiên chủ tử còn để cho hộ vệ bên người che chở Tần Lạc Y rời đi, trong lòng Cung Ly càng thêm không vui, ánh mắt nhìn Tần Lạc Y, tựa hồ muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi.

Hắn đứng phía sau Sở Dật Phong nửa bước, Sở Dật Phong không phát hiện ra vẻ mặt hắn nảy sinh ác độc, nhưng Tần Lạc Y lại thấy được.

Chớp chớp phượng mâu, mới đầu còn có chút khó hiểu, lại đột nhiên nghĩ tới, chính mình vừa rồi trước khi rời đi, hạ dược cho Sở Dật Phong, tuy rằng nàng đã đắp kín chăn cho hắn, bất quá dưới chăn, Sở Dật Phong lại trần như nhộng, sau khi thích khách đến đây, người đầu tiên tìm đến Sở Dật Phong chính là Cung Ly, khó trách Cung Ly phẫn nộ như thế, tất nhiên là hắn nhìn thấy bộ dáng Sở Dật Phong trúng dược, hiện tại quần áo trên người Sở Dật Phong chỉnh tề, nói không chừng là do Cung Ly hỗ trợ.

Nghĩ đến đây, trên mặt nàng đỏ hồng, không dám đối diện ánh mắt Cung Ly, lại lần nữa đem ánh mắt dời về phía Sở Dật Phong...Không xem còn tốt, nhìn đến Sở Dật Phong, mặt nàng lại càng đỏ, trong đầu không tự chủ được hiện lên không ít hình ảnh hài tử không được xem.

Hai hắc y nhân đứng bên ngoài vòng vây, ánh mắt vẫn dừng trên thân thể của nàng, lúc này thấy trên má nàng hiện lên màu hồng phấn, bộ dáng đứng bên cạnh yên lặng nhìn Sở Dật Phong, một người trong mắt hiện lên nồng đậm hèn mọn, một người trong mắt là phẫn nộ ngập trời.

Thanh thanh yết hầu, Tần Lạc Y đối với Sở Dật Phong nói: " Đám thích khách muốn giết ngươi là người nơi nào a? Hai người kia...Ta thấy có điểm nhìn quen mắt?"

Hơn nữa gần hai mươi tên thích khách vừa rồi kia, thích khách buổi tối hôm nay, tổng cộng có khoảng bốn mươi người...Trên Thánh Long đại lục, thế lực duy nhất có thể phái ra nhiều cao thủ đến như vậy, khẳng định không đơn giản.

Ánh mắt Sở Dật Phong cũng dừng ở bên ngoài, lạnh lùng giọng mỉa mai nói: "Không chỉ nàng nhìn quen mắt, bản thái tử nhìn cũng thực quen mắt...Hừ, có người còn nghĩ rằng, mang theo một cái khăn đen che mặt, người khác liền không nhận thức được, thật sự là thiên chân!"

Lúc này hai người bọn họ nói chuyện, cũng không cố ý hạ giọng, mọi người chung quanh đều nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.

"Nhận thức được thì như thế nào, nhận thức không được lại như thế nào...Ha ha, dù sao hôm nay, các ngươi đều phải chết ở trong này, ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của các ngươi!"

"Thập tam thúc, động thủ đi, không cần theo chân bọn họ nói nhảm nhiều." Hắc y nhân vẻ mặt hèn mọn nhíu mày, thúc giục nói, pháo đưa tin Đông cung đã sớm bắn ra, thời gian trì hoãn càng lâu, đối với bọn họ càng bất lợi.

"Đỗ Lãnh Mặc...Cư nhiên là ngươi!" Nam tử vừa cất tiếng, đồng tử Tần Lạc Y mạnh mẽ co rụt lại, nhận ra hắc y nam tử kia cư nhiên là ca ca của Đỗ Ngữ Điệp--Đỗ Lãnh Mặc.

Ánh mắt tối đen sắc bén chuyển hướng nam tử đứng bên cạnh hắn vẫn không nói gì, bình tĩnh nhìn ánh mắt hắn lãnh khốc hờ hững, đối với thân phận nam tử này, trong lòng nháy mắt hiểu rõ.

Đỗ Lãnh Mặc cười lạnh, đối với chuyện Tần Lạc Y có thể nhận biết thân phận chính mình, cũng không ngoài ý muốn, hắn dám mở miệng, sẽ không sợ nàng nhận ra đến.

Hai mươi tên hắc y nhân như lang như như hổ hướng tới bọn họ vọt lại đây, Sở Dật Phong cùng Cung Ly quát chói tai một tiếng, cầm kiếm nghênh đón.

"Quận chúa."

Mạc Phong tới gần bên cạnh Tần Lạc Y, trong mắt ẩn ẩn hàm chứa chờ mong, trên tay hắn, nắm chặt phù chú Tần Lạc Y đưa cho lúc trước.

Tần Lạc Y hướng hắn cười: "Ngươi cứ yên tâm mà dùng, loại đồ vật này, trên người ta còn rất nhiều!"

Mạc Phong nghe vậy mừng rỡ, lập tức vọt tới bên người chủ tử nhà mình, nâng tay lên ném ra định thân phù, sau đó thừa dịp hắc y nhân bị định trụ, bay nhanh đi lên, một kiếm đem đối phương chém giết.

Sau vài lần như thế, mười tên thích khách vây công Sở Dật Phong, lập tức bị giết chết gần một nửa, trong đó còn có một tên tu vi đại tông sư cường đại.

Cung Ly nguyên tưởng rằng sẽ có một trận đánh ác liệt, ngày ấy Tần Lạc Y ở Đông cung, tùy tay liền ném ra một bó phù chú lớn, làm cho cao thủ Đông cung thúc thủ vô sách, hắn không chỉ tận mắt nhìn thấy, hơn nữa lúc ấy cũng bị định trụ...Sau gần một khắc, mới đạt được tự do.

Ánh mắt kích động nhìn về phía Tần Lạc Y, hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu được, vì cái gì Mạc Phong lại chạy tới đúng lúc như thế.

"Đáng chết, trên người Mạc Phong như thế nào sẽ có nhiều phù chú như vậy?" Đỗ Lãnh Mặc thấp giọng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phong cùng Sở Dật Phong, phù chú này quá mức lợi hại, đám người bọn họ căn bản không có biện pháp tới gần!

" Trước tiên giải quyết Tần Lạc Y."Nam tử đứng bên cạnh hắn khẽ mở môi mỏng, trong ánh mắt tối đen hiện lên hàn quang rét lạnh.

Trước mắt Đỗ Lãnh Mặc sáng ngời, cười nói: "Giết nữ nhân kia trước...Chủ ý này thật không sai."

Tần Lạc Y vẫn đứng tại chỗ chưa động, mà ba người Sở Dật Phong có chút bất tri bất giác, cách nàng rất xa...Nghĩ đến mấy ngày hôm trước Đỗ Ngữ Điệp cùng Đỗ Lãnh Dạ bị giết chết, trong mắt bắn lộ vẻ phệ huyết điên cuồng.Bàn tay vung lên, có vài tên hắc y nhân hung ác hướng tới Tần Lạc Y đánh tới.

"Y nhi, cẩn thận một chút!" Sở Dật Phong thấy thế, trong lòng chấn động, cho dù đoán đến trên người Tần Lạc Y chỉ sợ còn có không ít phù chú, nhưng cũng không nhịn được lo lắng.

"Yên tâm tốt lắm, ta không sao." Tần Lạc Y hướng hắn cười cười, sau đó bàn tay mềm giương lên, hơn mười lá phù chú ném ra ngoài, nháy mắt đem hắc y nhân đang nhào tới, đều định trụ tại chỗ.

"Phốc!"

"A!"

Thân ảnh bạch y tao nhã tung bay, giơ tay chém xuống, nháy mắt lại đem gần mười tên hắc y nhân bị định trụ giết chết toàn bộ.

"Bại gia tử!" Cung Ly thấp giọng thì thào, trong mắt đã có ý cười không dấu được.

Sở Dật Phong cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mạc Phong vừa rồi đã sớm kiến thức qua Tần Lạc Y sử dụng phù chú kiêu ngạo như thế nào, lúc này vẫn nhịn không được lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.Hết thảy số phù chú này, phải tiêu xài hết bao nhiêu của cải mới có thể mua được a!

"Không tốt, nữ nhân này quá biến thái, điện hạ, chúng ta nhanh lên rời đi nơi này mới được!" Đỗ Lãnh Mặc thấy này một màn, kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng nói khẽ với nam tử bên cạnh nói.

Nam tử đứng bên cạnh hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy phẫn nộ không cam lòng, nhìn nhìn Tần Lạc Y, lại nhìn nhìn Sở Dật Phong, cuối cùng cắn răng nói: "Đi thôi!"

Xoay người liền hướng nơi xa lao đi.

Đỗ Lãnh Mặc theo sát phía sau hắn, còn có một đạo thân ảnh như làn khói nhẹ, cũng rất nhanh đuổi theo.

Những thích khách hắc y khác, cũng thập phần ăn ý đem Mạc Phong cùng đoàn người Tần Lạc Y ngăn lại, vừa không dám dựa vào quá thân cận, lại không để cho bọn họ đuổi theo, hiển nhiên là vì bọn họ tranh thủ thời gian rời đi.

"Hừ, còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!" Trong phượng mâu Tần Lạc Y hiện lên một chút tàn khốc, bàn tay mềm giương lên, hơn mười lá phù chú cao giai, lại lần nữa ném ra ngoài. Lúc này đây,hắc y nhân không rời đi hắc y đều bị định trụ tại chỗ.

"Ba!"

"A!"

Mạc Phong cùng Cung Ly, rất ăn ý vọt đi lên, xẹt xẹt vài tiếng, trường kiếm thấu ngực mà qua, không chút lưu tình đem toàn bộ thích khách giết chết toàn bộ.

Mà Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong, thân hình rất nhanh hướng về phía phương hướng ba người Đỗ Lãnh Mặc biến mất, rất nhanh đuổi theo đi qua.

"Tam Hoàng đệ, nếu đã đến đây, sao không nói một câu, đã rời đi?" Sở Dật Phong ngăn ở trước mặt hắc y nhân vẫn chưa mở miệng nói chuyện, lạnh lùng cười nói.Tần Lạc Y yên lặng đứng bên cạnh hắn, trong tay cầm trường kiếm, mặt cười băng hàn.

"Chủ tử! Đi mau!" Một tên hắc y nhân khác vọt đi lên, cầm kiếm ngăn trước người Sở Dật Tu, nghe thanh âm, đúng là ám vệ đi theo bên người Sở Dật Tu.

"Hôm nay, một người các ngươi đều không được đi!" Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ, lại ném ra hai lá định thân phù, thành công đem ba người bọn họ đều định trụ.

Tiến lên từng bước, nàng lấy xuống cái khăn đen che mặt Ám Ảnh, vẻ mặt Ám Ảnh phẫn nộ trừng mắt nàng, hai tròng mắt phiếm hồng.

Tần Lạc Y không để ý tới hắn, xoay người lại kéo cái khen đen che mặt Đỗ Lãnh Mặc xuống, vẻ mặt Đỗ Lãnh Mặc oán độc, ánh mắt hung ác kia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

"Ngươi muốn giết ta như vậy? Sẽ không phải là vì Đỗ Ngữ Điệp cùng Đỗ Lãnh Dạ đi?" Nàng gợi lên khóe môi, mỉm cười nói.

"Hừ, Tần Lạc Y, nữ nhân ngoan độc, bất quá Ngữ Điệp cũng muốn gia nhập Phiêu Miểu Tông mà thôi, nàng tìm ngươi tỷ thí...Ngươi cư nhiên lấy đi tính mạng nàng, chỉ có thể hận hôm nay ta dừng trong tay ngươi, không thể vì bọn họ báo thù." Đỗ Lãnh Mặc phẫn hận hướng nàng quát.

Tần Lạc Y cười khẽ: "Nàng chỉ là tìm ta tỷ thí mà thôi? Nếu ta vẫn là phế vật trước kia, muội muội ngươi tỷ thí, có thể lấy tính mạng ta! Huống chi ta đã cho nàng cơ hội, nàng cố ý muốn tìm chết, cũng chẳng trách được người khác!"
Bình Luận (0)
Comment