Editor:HamNguyet
Từ Ninh Võ thành đến Phiêu Miểu Tông, ước chừng trăm vạn dặm, thời gian ngắn ngủi mấy ngày sẽ không có khả năng tới nơi, Phượng Phi Ly mang theo Tần Lạc Y ngày đi đêm nghỉ, chậm rãi hướng Phiêu Miểu Tông mà đi, gặp được phong cảnh tươi đẹp, liền giống như dĩ vãng, Phượng Phi Ly sẽ mang theo nàng tiến đến tinh tế du lãm một phen.Đi được hai mươi ngày, mới đi không đến một nửa lộ trình.
Tần Lạc Y có chút vô ngữ.Cũng may hai người đều không có chuyện gì, nàng đến Bồng Lai tiên đảo bất quá vài năm mà thôi, chỉ có thời điểm đi theo sư phụ ngự hồng mà đi, cùng lần trước đi theo Ổ sư thúc, trên đường cũng không dừng lại quá nhiều, ấn tượng với Bồng Lai tiên đảo, luôn dừng lại xung quanh tông môn, rất nhiều địa phương nổi danh, đều chưa gặp qua, lần này nhờ phúc Phượng Phi Ly, được đến không ít kiến thức.
Nên Phượng Phi Ly đi chậm, nàng cũng không thúc giục.Cách Đông Dương thành mấy trăm dặm, có một ngọn núi thập phần nổi danh kêu Phi Phượng sơn, núi không lớn, cũng không cao, chỉ khoảng một nghìn thước mà thôi, lại thập phần thanh nhã, trên núi xanh um tươi tốt, đỉnh núi có một tảng đá màu trắng thật lớn rộng chừng vài trăm thước, tựa như phượng hoàng muốn giương cánh bay cao, nên ngọn núi được gọi là Phi Phượng sơn.
Phi Phượng sơn ở Bồng Lai tiên đảo có chút nổi danh, không chỉ vì trên đỉnh núi có phượng hoàng thạch, ở giữa sườn núi còn có một thác nước dị thường đồ sộ.
Thác nước từ giữa sườn núi đột nhiên dũng mãnh trào ra, truyền thuyết trong núi có ám hà, nơi này mới hình thành thác nước, vì có tu sĩ cổ đại đại năng, từng ở trong này đại chiến kịch liệt, đánh xuyên qua nửa bên núi, ám hà trong núi mới có thể thay đổi lộ tuyến nguyên bản, từ nơi này phun trào ra, hình thành thác nước.
Đứng ở phượng hoàng thạch trên đỉnh núi, Tần Lạc Y đưa mắt trông về phía xa, tuy rằng Phi Phượng sơn không tính quá cao, bất quá chung quanh Đông Dương thành đều là núi nhỏ, Phi Phượng sơn là ngọn núi cao nhất, đứng trên đỉnh núi, sẽ sinh ra cảm giác trên cao nhìn xuống.
Người đến Phi Phượng sơn du ngoạn giống bọn họ không ít, bất quá bởi vì không có đường thông hướng đỉnh phượng hoàng thạch, tu sĩ mới có thể lên đến đỉnh núi, người thường chỉ ở phía dưới nhìn lên một phen.
Nhìn phượng hoàng thạch, Phượng Phi Ly lại mang nàng đến thác nước giữa sườn đi dạo qua một vòng, sắc trời dần tối.Phượng Phi Ly cũng không muốn ăn ngủ ngoài sơn dã, Phi Phượng sơn cách Đông Dương thành không xa, chỉ mấy trăm dặm mà thôi, hai người quay trở về hướng Đông Dương thành mà đi, tìm được một khách điếm tốt nhất trong Đông Dương thành, thuê hai gian phòng ở.
Tiểu nhị trong khách điếm là người tinh mắt, vừa thấy cách bọn họ ăn mặc cùng cử chỉ, liền biết bọn họ không phải khách nhân bình thường, vội vàng ân cần mang theo bọn họ hướng lên trên phòng mà đi.
Ở chỗ ngoặt khách điếm, đối diện có hai người trẻ tuổi một nam một nữ nghênh diện mà đến, nhìn đến Phượng Phi Ly bên người nàng, đột nhiên nhãn tình sáng lên, cười bước nhanh đi lên đón.
"Ha ha, Phượng huynh, đã lâu không gặp, ngọn gió nào đem ngươi thổi đến Đông Dương thành a?" Nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y cười nói.
"Phượng đại ca." Nữ tử phấn y thoạt nhìn cực trẻ tuổi, diện mạo ngọt ngào đáng yêu.
Mâu quang Phượng Phi Ly chợt lóe, khóe môi gợi lên một chút tươi cười thản nhiên, mắt hoa đào híp lại, vẻ mặt có chút cao hứng: "Nguyên lai là Tô huynh."
"Vị cô nương này là?" Nam tử trẻ tuổi được Phượng Phi Ly xưng là Tô huynh, khuôn mặt thanh tú, cử chỉ tao nhã, ánh mắt hắn dừng trên người Tần Lạc Y đứng một bên, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.Phượng Phi Ly xuất môn, cho tới bây giờ đều không gặp qua bên cạnh hắn có nữ tử đi theo.
"Tiểu sư muội ta." Phượng Phi Ly cười nói.
Nam tử trẻ tuổi kêu Tô Cẩm, nữ tử kêu Tô Ngọc, là một đôi huynh muội, phụ thân hai người, là Tô gia có thế lực thật lớn đứng đầu Đông Dương thành, một tu sĩ tử phủ sơ giai.
"Nguyên lai là Tần cô nương." Trong mắt Tô Cẩm sáng ngời, khóe môi tràn ra một chút tươi cười thập phần ôn nhã: "Nghe đại danh Tần cô nương đã lâu, mấy tháng trước, ta đang bế quan, không thể đi Kim Đỉnh sơn chiêm ngưỡng phong thái vô địch của Tần cô nương, không nghĩ tới hôm nay Phượng huynh cùng Tần cô nương cũng đến Đông Dương thành..." Thập phần nhiệt tình muốn mời bọn họ đến một con phố tên Kim Ngọc lâu chè chén vài ly.
Vẻ mặt muội muội Tô Ngọc của hắn mất mát nhìn khuôn mặt Phượng Phi Ly tuấn mỹ, nàng vừa rồi kêu Phượng đại ca sau, Phượng Phi Ly vẫn không liếc mắt nhìn nàng một cái, không khỏi bĩu môi oán giận nói: "Phượng đại ca, ngươi chỉ lo nói chuyện cùng đại ca, không nhìn đến Ngọc nhi sao?"
"Như thế nào sẽ không, vài năm không gặp, Ngọc nhi càng trưởng thành càng xinh đẹp." Phượng Phi Ly nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có lúm má đồng tiền đáng yêu, trêu ghẹo nói.Da mặt Tô Ngọc mỏng, trong mắt có ánh sáng như sao hiện lên, hiển nhiên vì Phượng Phi Ly khen nàng xinh đẹp, làm cho nàng thập phần cao hứng.
"Tần tỷ tỷ, ngươi biết luyện cửu giai đan dược, thật là lợi hại." Nàng đỏ mặt không nhìn Phượng Phi Ly, ánh mắt trong vắt thanh triệt dừng trên người Tần Lạc Y, vẻ mặt sùng bái.
Nàng cũng là luyện đan sư, chỉ so với Tần Lạc Y nhỏ hơn hai tuổi mà thôi, mọi người nhận thức nàng đều nói nàng có thiên phú luyện đan tốt, nhưng nàng lại chỉ có thể luyện chế ngũ giai đan dược mà thôi, so với Tần Lạc Y, vẫn kém xa.
Đại hội luyện đan trên Kim Đỉnh Sơn, ca ca nàng không đi, nàng thân là luyện đan sư nên đi, Tần Lạc Y dễ dàng chiến thắng Mộ Dung Tuyệt, chiếm được tử đan lô, lại được danh hào đệ nhất Đại hội luyện đan sư, danh chấn thiên hạ, làm cho nàng hâm mộ muốn chết.
Lập tức đem nàng(TLY) trở thành thần tượng của chính mình, hy vọng chính mình trước hai trăm tuổi, cũng có thể giống như nàng(TLY) vậy, luyện ra cửu giai cực phẩm đan dược, ở Đại hội luyện đan sư làm náo động một phen, nếu như vậy, cho dù nàng(TN) đang ngủ cũng có thể nửa đêm cười tỉnh.
*(TN:Tô Ngọc)*Tần Lạc Y mỉm cười.Tô Ngọc có khuôn mặt tròn tròn như trứng ngỗng, tròng mắt tối như mực, hai má ửng đỏ, quanh thân lộ ra một cỗ hơi thở thanh xuân hoạt bát, màu da như tuyết, trên mặt còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ, tuy chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nàng liền có chút yêu thích nữ tử viết hết thảy tâm tư trên mặt không chút nào làm ra vẻ.
Quan hệ giữa Phượng Phi Ly cùng Tô Cẩm không sai, khi ở trên Bồng Lai tiên đảo, hai người bọn họ, còn có Đoan Mộc Trường Thanh, thường cùng nhau đi lịch lãm, thám hiểm chung quanh, đi qua không ít địa phương.
Bởi vì Phượng Phi Ly rời đi Huyền Thiên đại lục, hai người bọn họ đã nhiều năm không gặp mặt, nên tươi cười vui vẻ đi trước, Tần Lạc Y nguyên bản không muốn đi, bất quá Tô Cẩm quá nhiệt tình, nhất định phải làm địa chủ tận tình, Tô Ngọc vẫn luôn hát đệm, chỉ phải cùng đi.
Có lẽ quá mức hưng phấn, Tô Ngọc uống vài chén linh tửu không bao lâu liền say, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, quấn quít lấy Tần Lạc Y líu ríu nói không ngừng.
Tô Cẩm biết rõ muội muội nhà mình có bản tính dính người nên hướng nàng(TLY) cười áy náy, gọi một nữ tử trang phục hắc y tới, để cho nàng đưa Tô Ngọc trở về.
Tô Ngọc không thuận theo, lôi kéo Tần Lạc Y không buông tay, hai mắt sáng trong suốt nhìn nàng nói:"Không cần, ta còn có thật nhiều chuyện muốn nói với Tần tỷ tỷ, không muốn hiện tại trở về."
Tô Cẩm đen mặt.Đều say đến mức ghé vào trên bàn, cư nhiên còn luyến tiếc rời đi:"Có gì ngày mai nói sau cũng giống nhau." Ý bảo hắc y nữ tử động thủ đem nàng khiêng trở về.
"Không cần, nói không chừng Tần tỷ tỷ ngày mai liền rời đi." Tô Ngọc hướng về phía ca ca làm mặt quỷ, sau đó cười khanh khách lăn đến chỗ Tần Lạc Y, hai tay ôm chặt eo nàng, làm ra một bộ dáng ta sẽ không đi, ngươi có thể làm khó dễ ta được sao.Tô Cẩm mặt càng đen.Phượng Phi Ly lại nở nụ cười.
"Như vậy đi, ta mang nàng trở lại khách điếm, các ngươi chậm rãi tán gẫu." Tần Lạc Y chớp mắt, cười nâng Tô Ngọc dậy nói.
"Tốt, tốt." Tô Ngọc cảm giác bảy phần say, ba phần thanh tỉnh, nghe vậy trong mắt sáng ngời, vỗ tay nở nụ cười: "Buổi tối hôm nay ta ngủ cùng Tần tỷ tỷ, không trở về nhà."
"Ngươi a." Tô Cẩm sủng nịch điểm điểm trán muội muội nhà mình, trong mắt hàm chứa một chút bất đắc dĩ, dặn dò nàng nói: "Không được nhiễu Tần cô nương."
Hắc y nữ tử lại nâng nàng dậy, lần này nàng quy củ mặc nàng giúp đỡ, cùng Tần Lạc Y rời khỏi Kim Ngọc lâu, về khách điếm cách đó không xa.Đem Tô Ngọc đỡ lên giường sau, hắc y nữ tử lui ra ngoài.
Tần Lạc Y cùng Tô Ngọc ngủ chung một giường, sóng vai nằm trên giường, khi trở về trải qua gió đêm thổi, Tô Ngọc cảm giác thanh tỉnh không ít, làm cho Tần Lạc Y ngoài ý muốn là, quấn quít lấy muốn cùng nàng nói chuyện, chưa nói bao lâu, cư nhiên bất tri bất giác ngủ say.
"Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử!" Nhìn nàng ngủ say, Tần Lạc Y cười lắc đầu, đang chuẩn bị đi ngủ, một đạo thân ảnh màu trắng ngoài cửa sổ chợt lóe mà qua.
"Là Bạch Y?" Nàng có chút kinh ngạc nâng mắt hướng ra phía ngoài nhìn lại, đạo thân ảnh màu trắng đã không thấy, tuy rằng liếc mắt nhìn trong bóng đêm chỉ nhìn đến một điểm đại khái, bất quá xem thân hình kia, quả thật là Bạch Y không thể nghi ngờ.
"Không nghĩ tới Bạch Y cũng đến Đông Dương thành." Nghĩ đến lúc trước hắn từ trong sa mạc vẫn luôn đi theo chính mình, trong lòng vừa động, nàng nhẹ nhàng xốc chăn lăn, mặc xong quần áo, theo cửa sổ phóng ra ngoài.
Thân ảnh màu trắng hiện lên ở nơi xa phía đông, Tần Lạc Y không chút do dự đuổi theo, Bạch Y không dừng lại, tiếp tục lao về phía trước, mãi cho đến Phi Phượng sơn, mới ngừng lại.
Phi Phượng sơn ban đêm hẻo lánh ít dấu chân người, người ban ngày đến nơi đây chơi đùa, đều sớm tán đi, có vẻ đặc biệt thanh lãnh, thanh âm nước chảy thật lớn của thác nước trên sườn núi, vào ban đêm, "ầm ầm ầm" có vẻ đặc biệt chấn động.
Thân ảnh màu trắng lập tức lên phượng hoàng thạch trên đỉnh núi. Tần Lạc Y nhấp mím môi, trong mắt hiện lên một chút tinh quang, mỉm cười theo đi lên, thanh thuý nói:"Bạch Y, ngươi đến nơi đây làm gì?"
Bạch Y đưa lưng về phía nàng, vạt áo bị gió thổi lên, bay phất phới, tay đặt sau người, hơi hơi ngẩng đầu nhìn trời cao, rất có loại cảm giác thuận theo gió mà đi, không quay đầu.
Tần Lạc Y tiếp tục đi qua, đứng cách ba bước phía sau hắn, hơi nhíu mày.Ngữ thanh mang chút không hờn giận nói: "Bạch Y, ta đang nói chuyện với ngươi."
Bạch Y rốt cục quay đầu, trên mặt mang theo một chút cười lạnh.
"Ngươi không phải Bạch Y!" Khi thấy rõ ràng người trước mặt, cùng diện mạo Bạch Y hoàn toàn không giống nhau, vẻ mặt Tần Lạc Y biến đổi, mạnh mẽ lui về phía sau mấy bước, ánh mắt hung hăng theo dõi hắn:"Ngươi là ai, vì cái gì muốn giả mạo Bạch Y?"
"Hắc hắc, Tần Lạc Y, ngươi không cần phải xen vào ta là ai, chỉ cần biết rằng ta tới lấy tính mạng của ngươi là được rồi." Trên mặt âm lãnh mang theo tươi cười, hắn hướng về phía Tần Lạc Y đi tới, một phủ đệ thanh quang vạn trượng từ trên người hắn hiện lên, đặt trên đỉnh đầu.
Tu sĩ thanh phủ! Tần Lạc Y nhếch môi một cái, tiếu nhan hàm sương, mãn nhãn trào phúng: "Đám chuột nhắt âm hiểm, đến giết người ngay cả tên cũng không dám báo ra, như thế nào, sợ không giết được ta?"