Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 214

Editor:HamNguyet

Trận pháp rất nhanh bố trí tốt lắm, Đỗ Trường Anh chui vào, Tần Lạc Y đứng ngoài trận pháp, quả nhiên phát hiện thân hình Đỗ Trường Anh không chỉ bị ẩn nấp, rốt cuộc trên hoang đảo không nhìn thấy thân ảnh hắn, hơn nữa ngay cả hơi thở cũng bị ẩn nấp kín mít.

Nhịn không được trợn mắt trắng.Đỗ Trường Anh từ trong trận pháp chui ra, khuôn mặt tái nhợt cười hì hì đưa tay muốn kéo nàng đi vào.

Dưới chân Tần Lạc Y vừa động, thân thể nhẹ nhàng như hồ điệp, thập phần tao nhã tránh né, phượng mâu hơi nhíu, khóe môi hiện lên một chút ý cười cười nhạo: "Ngươi biết trận pháp, tại sao vừa rồi ở trên tòa tiểu kia không bày trận?"

"Khụ! Khụ!" Đỗ Trường Anh nhịn không được khụ hai tiếng, ánh mắt lóe ra, trên mặt tái nhợt mang theo mồ hôi dâng lên một chút đỏ ửng khác thường, há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.Nhìn bộ dáng nàng một hai phải minh bạch rõ ràng, Đỗ Trường Anh nhấp mân bạc môi, chớp mắt nhìn có chút xấu hổ nói: "Này...Ta đối với nghiên cứu trận pháp không tinh, không gian bên trong có chút nhỏ, tòa tiểu đảo kia hẻo lánh, ta tính ra ta chỉ chữa thương thời gian vài ngày mà thôi, hẳn là sẽ không đụng tới yêu thú mới phải." Hiển nhiên hắn tính sai.

Tần Lạc Y âm thầm phiết phiết môi.Nàng cũng không nói có gì, nàng thay hắn không đáng giá, chính mình bị bắt gián đoạn chữa thương không nói, còn xuất ra pháp khí vòng tròn kim sắc mạnh mẽ đối địch, làm cho thương thế chính mình vốn chưa tốt càng thêm trở nặng, lúc này không mất mười ngày nửa tháng, hắn mơ tưởng phục hồi như cũ.

Chờ đi vào trong trận pháp liền thấy, Tần Lạc Y nhịn không được vỗ trán trầm ngâm một tiếng.Đâu chỉ là có chút nhỏ!

"Ngươi không biết bày trận lớn hơn một chút sao sao?" Không gian bên trong, chỉ có thể chứa một người đứng, duỗi thân mở tứ chi không có vấn đề...Bất quá hai người đứng ở bên trong, không chạm vào vai, thì cũng chạm vào chân, thật sự là chật chội đến hoảng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kinh ngạc, trên mặt Đỗ Anh tuấn dật xấu hổ rốt cục thối lui, nhún vai, cười hì hì nói: "Trận pháp lớn, lần sau ta sẽ tiếp tục nghiên cứu thêm...Hiện tại chỉ có thể lớn như vậy, thời điểm ngày thường chính mình dùng, lớn như vậy vậy là đủ rồi."

Tần Lạc Y hoàn toàn không biết nói gì.

Hắn nghiên cứu trận pháp, chỉ đủ chính mình dùng thôi sao?

"Ngươi hảo hảo ở bên trong dưỡng thương đi, ta đi ra ngoài đi dạo." Tần Lạc Y kéo kéo khóe môi, xoay người đi ra bên ngoài, không có hứng thú cùng hắn chen chúc ở trong này, muốn nàng ở trong này ngây ngốc vài ngày, không thể không nghẹn chết nàng.

Đỗ Trường Anh một phen giữ chặt cánh tay của nàng, tươi cười trên mặt tuấn dật liễm đi, cuối cùng có một tia cảm giác ngưng trọng, hắn nhìn nàng nói: "Có chút nhỏ...Bất quá vì an toàn, Tần cô nương ngươi vẫn nên ở trong này đi.Nếu yêu thú tập đảo đến một lần nữa, chúng ta sẽ có phiền toái lớn."

"Ta sẽ cẩn thận." Tần Lạc Y quay đầu nhìn không gian nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, giãy tay hắn, dứt khoát đi ra ngoài.

Bên người nàng có Đại Hắc, có Hắc Đế, còn có một Thanh Y khôi lỗi, cho dù hải lý là thiên hạ yêu thú, nàng cũng không sợ hãi.

Trước kia vẫn không thả bọn họ ra ngoài, bất quá là cảnh giác đối với Đỗ Trường Anh mà thôi, muốn nhìn một chút hắn tiếp cận chính mình đến tột cùng tồn tại mục đích gì.

Ở trên đảo đi dạo vài vòng, Tần Lạc Y không thể không thừa nhận trận pháp của Đỗ Trường Anh tuy nhỏ, nhưng thật sự vô cùng lợi hại, nàng biết có trận pháp tồn tại, cho dù nàng cách trận pháp cố ý cảm thụ hơi thở của hắn, cũng không phát hiện được chút dấu vết để lại nào.

Xoay người nhìn chỗ sâu nhất trong hải lý, khoé môi kiều diễm mỉm cười, hơi hơi trầm ngâm: "Khó được đến hải lý một lần, như thế nào cũng phải nơi nơi nhìn xem mới được." Ngự thần hồng hướng không trung bắn ra ngoài.

Đỗ Trường Anh hiện tại có trận pháp che chở, không ai có thể phát hiện hắn, nàng không giống lần trước chỉ xem xét cách vạn dặm, mà bay thẳng xuống mấy vạn dặm nơi biển sâu.

Sau khi nàng rời đi, Đỗ Trường Anh từ bên trong trận pháp đi ra, nhìn phương hướng nàng rời đi, trên mặt tuấn dật mang theo một chút tươi cười tà tứ nghiền ngẫm.

Nếu Tần Lạc Y ở trong này nhất định sẽ chấn động, lúc này làn da trên mặt Đỗ Trường Anh trắng nõn như ngọc, ngọc thụ lâm phong, khoanh tay mà đứng, nơi nào còn có một tia trắng bệch suy yếu như vừa rồi.

"Chủ tử!" Mấy đạo bóng đen từ không trung hạ xuống, một người trong đó đúng là Tư Mã Ngọc từng giao thủ cùng Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Trường Thanh, cuối cùng chật vật bại tẩu: "Chúng ta có nên theo sau hay không...Vạn nhất nàng chạy..."

Cẩm bào huyền sắc trên người Đỗ Trường Anh theo gió bay nhẹ, dung nhan tuấn dật bị ánh nắng dạo qua một tầng quang hoa chói mắt, ánh mắt như lưu tinh xẹt qua phía chân trời hiện lên một đạo ánh sáng ngọc: "Chẳng qua đi ra ngoài đi dạo mà thôi, nàng sẽ trở về...Ha ha, trên người có một khôi lỗi lợi hại, cũng không trách nàng ngốc, các ngươi nhớ rõ cách xa một chút, đừng tới gần tiểu đảo này, không được để nàng phát hiện." Sau khi nói xong, khuôn mặt hắn tuấn tú mỉm cười trở nên vô cùng lãnh lệ.

"Vâng!" Ba người Tư Mã Ngọc cùng kêu lên ứng, ngự thần hồng nhanh chóng rời đi tiểu đảo, chờ cách tiểu đảo chừng ngàn dặm xa, một nam tử trẻ tuổi bộ dạng cao lớn thô kệch trong đó nhịn không được nghi hoặc mở miệng.

"Nữ nhân này tu vi thấp như vậy...Mặc dù có khôi lỗi, chúng ta cùng nhau liên thủ chế trụ là được, như thế nào cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay chủ tử, cần gì giống như bây giờ đại phí tâm tư a." Ngay cả bạch ngọc đài cũng dùng tới, thật sự là hoang phí.

Bạch y nam tử dáng người thon dài đứng bên người hắn, trưởng thành có một đôi mắt tam giác, cười đến đáng khinh: "Trần Phách, ngươi không hiểu, nữ nhân Đoan Mộc Trường Thanh thích a, hắc hắc, chủ tử đương nhiên phải tốn chút tâm tư."

Tư Mã Ngọc cũng cười híp mắt, trong mắt có sát khí âm lãnh chợt lóe rồi biến mất.Trần Phách nhíu mi, hừ một tiếng nói: "Hắn thích nữ nhân thì thế nào? Còn không phải là nữ nhân mà thôi, nào đáng giá chủ tử uổng phí tâm tư sao, theo ta thấy đối với nữ nhân phải dùng sức mạnh."

"Phốc, quả thật là lỗ nhân, không hiểu phong tình." Mắt tam giác cùng Tư Mã Ngọc liếc nhau, ha ha cười.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tần Lạc Y trở lại tiểu đảo Đỗ Trường Anh chữa thương, thời gian gần hai ngày, nàng cùng Hắc Đế, Đại Hắc chém giết vô số yêu thú, chiếm được yêu đan của chúng nó, còn tìm đến sào huyệt của một yêu thú trong số đó, tìm được rất nhiều linh thực trân quý, còn có một ít tinh thạch, có thể nói là thắng lợi trở về.

Nàng còn ở dưới biển mò được rất nhiều san hô nhan sắc tiên diễm, tuy rằng không có linh lực, lại thập phần đẹp mắt, nàng chuẩn bị thời điểm mang về Phiêu Miểu Tông, đặt trong phòng làm trang sức phẩm.

Trên đảo lặng yên không một tiếng động, nàng tiến vào bên trong trận pháp liền nhìn thấy, Đỗ Trường Anh đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, ngồi đây thời gian hai ngày, sắc mặt hắn rõ ràng tốt hơn không ít.Tần Lạc Y mỉm cười, lui ra ngoài, đem lều trại của chính mình dựng trên tiểu đảo, yên tâm lớn mật đi ngủ.

Ba người Tư Mã Ngọc xa xa nhìn thấy, không biết nói gì, thật tình cảm thấy lá gan nữ nhân này lớn không phải bình thường, nàng đến tột cùng có biết nơi này là địa phương nào hay không, dung được nàng vô tư như vậy? Cũng may chủ tử không phải thật sự bị thương, còn có bọn họ ở nơi xa nhìn chăm chú hết thảy, bằng không dựa vào loại cá tính này của nàng, sợ là chết như thế nào cũng không biết.

Sau nửa tháng, Tần Lạc Y lại đi ra ngoài vài lần, có khi một hai ngày, có khi hai ba ngày, mỗi lần đều thắng lợi trở về, thẳng đến khi đánh giá Đỗ Trường Anh tốt hơn rất nhiều, nàng mới cả ngày đứng trên đảo.

"Xôn xao!" Nửa đêm,Tần Lạc Y nguyên bản đang ngủ đột nhiên bị một trận thanh âm sóng biển khác thường bừng tỉnh, cảm thấy rùng mình, xoay người từ bên trong lều trại chạy ra, theo thanh âm yên lặng đi qua, đi được vài trăm thước, ngoài ý muốn thấy được một bức mĩ nam xuất dục đồ.

Đô Trường Anh không biết khi nào đã từ bên trong trận pháp đi ra, nửa người trên không một mảnh vải, phía dưới chỉ mặc một cái khố màu trắng, tóc đen phân tán sau người, hơi hơi cong người tẩy trừ thân thể.

Bởi vì tiểu đảo quá nhỏ, cách không xa, địa phương Tần Lạc Y đứng thẳng, có thể rõ ràng nhìn đến da thịt trên người hắn như ngọc, thân thể cao lớn dưới ánh trăng mông lung có vẻ thập phần phần gợi cảm mà tràn ngập mị hoặc.

Tần Lạc Y xoa xoa trán.Trách không được Đại Hắc cùng Hắc Đế không hướng nàng cảnh báo.Nàng xoay người muốn lặng lẽ rời đi, Đỗ Trường Anh đã phát hiện khác thường, mạnh mẽ quay đầu, con ngươi đen sắc bén như kiếm.

"Tần cô nương?" Thấy rõ ràng là Tần Lạc Y đứng cách đó không xa, Đỗ Trường Anh hơi hơi giật mình.

"Ách...Nghe được thanh âm, ta tưởng yêu thú đến đây." Vẻ mặt Tần Lạc Y vô tội đứng ở nơi đó, chớp mắt nhìn nhìn hắn giải thích.Nàng cũng không phải cố ý rình coi.

Nhìn Tần Lạc Y tự nhiên hào phóng nhìn thân thể chính mình, bộ dáng vẻ mặt lơ đễnh, Đậu Trường Anh nhịn không được khóe mắt co rút.Duỗi tay một chiêu, nhanh chóng đem quần áo trên bờ lấy lại đây, chờ hắn đem quần áo mặc xong, nơi xa đã không còn bóng dáng Tần Lạc Y...Nhìn lều trại lục sắc trên đảo, trong mắt Đỗ Trường Anh có một chút quang mang kỳ dị lóe ra.

Tần Lạc Y trở lại bên trong lều trại, rất nhanh ngủ say, đối với nàng mà nói, nhìn đến nam nhân trần trụi nửa người trên tắm rửa, thật sự không phải chuyện tình nghiêm trọng gì, tuy rằng nam nhân kia thực cực phẩm, dáng người có thể nói là hoàn mỹ.

Phải biết rằng thời điểm hiện đại, trên bãi biển Hawai, nàng thấy rất nhiều nam nhân ăn mặc ít vải, đem so sánh với Đỗ Trường Anh ăn mặc còn ít hơn, chỉ đem bộ vị mẫn cảm trên thân thể che khuất, nóng bỏng có thể làm cho người ta phun máu mũi.

Ngày mới mông lung, Đỗ Trường Anh đứng bên ngoài lều trại dồn dập gọi nàng: "Tần cô nương, Tần cô nương."

Tần Lạc Y rất nhanh từ trong ngủ mơ tỉnh lại: "Làm sao vậy?" Có lẽ do nguyên nhân vừa mới tỉnh lại, thanh âm của nàng mang theo một tia khàn khàn, có vẻ phá lệ lười biếng quyến rũ.

"Có nhiều yêu thú hướng về phía này đến đây, Tần cô nương, ngươi nhanh chóng đứng lên, chúng ta đem lều trại thu hồi, đến bên trong trận pháp tránh đi một chút." Trong thanh âm hắn trầm thấp mang theo vô cùng lo lắng hiếm thấy.

Nghe được có yêu thú đến, Tần Lạc Y không dám trì hoãn, rất nhanh từ bên trong lều trại chạy ra, thời điểm buổi tối nàng nghỉ ngơi cố ý đề phòng bên ngoài, quần áo trên người cũng không cởi ra, chỉ đem tóc thả xuống dưới.

Đỗ Trường Anh giúp đỡ nàng nhanh chóng đem lều trại thu hồi, sau đó lôi kéo nàng hướng bên trong trận pháp chui vào, sau khi đi vào, Tần Lạc Y lúc này mới rảnh rỗi hướng mặt biển nhìn lại.

Cách mấy vạn thước, quả nhiên thấy được hơn chục đạo thân ảnh khổng lồ ở trong nước biển chìm nổi, hướng về phía tiểu đảo rất nhanh bơi tới.

"Đáng tiếc tinh thạch của ta thiếu một khối, bằng không hiện tại có thể dùng bạch ngọc đài qua sông hư không trở lại Bồng Lai tiên đảo." Đỗ Trường Anh cũng nhìn bên ngoài, vẻ mặt ngưng trọng.

Tần Lạc Y mím môi, trong mắt hiện lên một chút dị sắc, trên người nàng có tinh thạch, hơn nữa có gần hai mươi khối, chỉ là trong lòng suy đoán đám yêu thú này đi ngang qua mà thôi, chờ chúng nó đi xa, đến lúc đó ngự hồng trở lại Bồng Lai tiên đảo là được, không đáng lãng phí tinh thạch.

Yêu thú rất nhanh đi đến chung quanh tiểu đảo, tổng cộng có mười mươi mấy con, bộ dáng thân thể giống cá voi, miệng lại giống cá mập, có rất nhiều răng nhọn thật lớn, chúng nó trên mặt biển chung quanh tiểu đảo bồi hồi, thật lâu cũng không rời đi.

Tần Lạc Y nhíu mày.Lúc này nhất định không thể đi ra, đám yêu thú đó hình thể thật lớn, hơi thở khủng bố, số lượng lại nhiều, cho dù nàng đem Đại Hắc cùng Hắc Đế còn có Thanh Y khôi lỗi cùng nhau thả ra ngoài, chỉ sợ rất khó thủ thắng.

"Bọn nó một chốc sẽ không rời đi, Tần cô nương, ngươi ngồi xuống trước đi." Đỗ Trường Anh đem ánh mắt từ trên người yêu thú trên mặt biển dời đi, dừng trên mặt nàng, chỉ vào một cái bồ đoàn duy nhất trong trận pháp.

Lúc này một đầu tóc dài đen nhánh của Tần Lạc Y thả trên hai vai, có chút hỗn độn lại tản ra phong tình, càng phụ trợ thêm khuôn mặt nàng như phù dung, da trắng như ngọc.

Không gian bên trong trận pháp rất nhỏ, khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần, gần gũi đến mức hắn có thể ngửi được hương thơm thanh nhã tươi mát trên người nàng.

Hai người song song mà đứng không ngồi xuống, hắn đứng phía sau cách Tần Lạc Y nửa bước, nhìn sườn mặt nàng tuyệt mỹ thanh diễm, mâu quang Đỗ Trường Anh tối sầm lại.Ma xui quỷ khiến đến gần thêm một chút, đầu cũng hơi cúi thấp.Hương thơm dễ ngửi càng đậm.

Tần Lạc Y vừa lúc xoay người lại phía sau, muốn cự tuyệt ý tốt của hắn, kết quả môi Đỗ Trường Anh không biết tại sao xui xẻo lại dán trên trán của nàng.Tần Lạc Y ngây ngẩn cả người.Đỗ Trường Anh cũng ngây ngẩn cả người, môi dán trên trán nàng, còn quên dời đi.Đầu Tần Lạc Y đầy hắc tuyến, dưới chân vừa động, phản xạ tính thối lui về phía sau.

"Đừng lui!" Đỗ Trường Anh cuối cùng phục hồi lại tinh thần, đem môi từ trên trán nàng dời đi, sau đó một phen ôm eo nhỏ của nàng: "Tần cô nương, ta không phải cố ý...Ngươi không cần lui, rời khỏi trận pháp, yêu thú khẳng định sẽ phát hiện hành tung của chúng ta."

Tần Lạc Y lúc này cũng nhớ tới hai người ở bên trong trận pháp, thân thể bị hắn ôm hơi hơi cứng đờ, phượng mâu lóe ra, rũ mí mắt xuống: "Ta không lùi, ngươi buông trước."

Đỗ Trường Anh nhấp mân bạc môi, sau đó buông nàng ra.Hai người đều không nói chuyện.Gần một canh giờ trôi qua, yêu thú bên ngoài còn không rời đi.

Tần Lạc Y vô cùng hối hận, sớm biết như vậy, nàng nên lấy một viên tinh thạch ra mới phải.Không gian bên trong trận pháp quá nhỏ, cho dù nàng đã cố ý cách Đỗ Trường Anh đủ xa, nhưng tiếng động hắn hô hấp cũng có thể nghe rõ ràng, bởi vì hắn đứng bên cạnh người nàng, hô hấp nóng rực lại thỉnh thoảng phất qua mặt nàng.

Cứ như vậy liền thôi, không biết là chuyện gì xảy ra, từ một màn xấu hổ vừa rồi kia, con ngươi Đỗ Trường Anh không nhìn phía ngoài trận, lại như có như không dừng trên người nàng, mâu quang dần dần nóng rực.

Mà bị hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt của Tần Lạc Y, đột nhiên nổi lên khác thường, dần dần nóng lên, làm cho mặt nàng hiện lên một chút đỏ ửng quyến rũ mê người, tay chân cũng bắt đầu nhũn ra, hô hấp dồn dập.Nàng thấy không tốt.Nếu yêu thú bên ngoài còn không rời đi, khó bảo toàn nàng sẽ không nhào qua, đem Đỗ Trường Anh ăn vào bụng.

Hơi thở ái muội ở chung quanh lưu chuyển, Tần Lạc Y cắn môi, yên lặng niệm thanh tâm chú, cho dù như vậy vẫn không thể giảm bớt cảm giác miệng khô lưỡi khô, nhịn không được vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi đỏ mọng.

Đỗ Trường Anh phía sau hô hấp càng thêm thô nặng, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nóng rực.

"Tần cô nương...Ta..." Mâu quang hắn ám trầm lợi hại, nhịn không được vươn tay, muốn đụng chạm nàng, lúc này làn da của nàng trắng nõn phiếm ánh sáng hoa đào phấn hồng, lông mi thon dài run lên, hơi hơi cúi đầu, lộ ra cổ tuyết trắng, hắn có xúc động muốn gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng.

"Thật tốt quá, chúng nó rút lui." Ánh mắt Tần Lạc Y nhìn chằm chằm vào bên ngoài phút chốc sáng ngời, tựa như không nghe đến lời hắn nói.

Ánh mắt Đỗ Trường Anh nóng rực dời về phía ngoài trận.Quả nhiên, hơn mười con yêu thú đã rời khỏi tiểu đảo, tốc độ cực nhanh hướng phía bắc mà đi.Ánh mắt hắn tối đen hiện lên một chút ảo não, bàn tay vươn ra buông xuống, ở bên người nắm chặt thành quyền.

Tần Lạc Y vẫn lưu ý hành động của hắn âm thầm dài thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì khắc chế Hỗn Nguyên Thiên Châu khác thường, nàng đã dùng hết tự chủ toàn thân, bị hắn nhìn như vậy, nàng cũng sắp không nhịn được.

Cố gắng đợi yêu thú thối lui gần vạn thước sau, Tần Lạc Y mới từ bên trong trận pháp đi ra, bởi vì tay chân nhũn ra, nàng thiếu chút nữa té ngã.Đỗ Trường Anh tay mắt lanh lẹ muốn tới đỡ nàng.

Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn, thân mình như nhũn ra lấy tốc độ bất khả tư nghị vội vàng tránh né, cũng bất chấp Đỗ Trường Anh sẽ nghĩ như thế nào, nhanh chóng hướng ra ngoài biển, muốn cho nước biển lạnh như băng phục hồi trong cơ thể nàng cực nóng.

Ánh mắt Đỗ Trường Anh tối đen nhìn bóng dáng nàng yểu điệu, thất thần một lát, vừa rồi Tần Lạc Y liếc mắt nhìn về nhìn phía hắn một cái, trong mắt gợn sóng, lười biếng quyến rũ, ửng hồng nhàn nhạt nhiễm trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, quả nhiên là phong tình vô hạn, mê người vô cùng
Bình Luận (0)
Comment