Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 225

Editor:HamNguyet

Một châm của Tần Lạc Y tạm thời phong bế tu vi Phượng Phi Ly, nhưng cũng chỉ tạm thời phong bế lại mà thôi, thân thể nàng nóng rực đau đớn lợi hại, tay chân có chút như nhũn ra, nếu không phải Phượng Phi Ly cho nàng ăn một viên hỗn độn kim đan, bên trong có rất nhiều thiên tài địa bảo, nàng căn bản không có khả năng đủ khí lực cùng tinh thần đem Phượng Phi Ly đẩy ngã.

Một châm kia đâm vào cũng không sâu.Hơn nữa tu vi Phượng Phi Ly cao thâm, là tu sĩ ngọc phủ, bất quá thời gian non nửa khắc, trên người Phượng Phi Ly bị phong bế linh lực liền khôi phục bình thường, nhìn Tần Lạc Y cưỡi trên người chính mình, hơi hơi vừa động liền thở hổn hển, khẽ thở dài một hơi, xoay người mà lên, đem nàng đặt dưới thân, hóa bị động thành chủ động.

Mấy canh giờ sau, Hỗn Nguyên Thiên Châu mới dần dần khôi phục bình thường, khuôn mặt Tần Lạc Y ửng đỏ ướt át như máu cũng khôi phục lại trắng nõn ngày xưa, bất quá bởi vì mấy canh giờ triền miên, trên mặt nàng mang theo từng giọt mồ hôi trong suốt, còn có màu sắc hoa đào mê người.

Phượng Phi Ly nằm bên cạnh, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, tâm tình dị thường phức tạp.Cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhắm mắt lại cảm thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.

Hiện tại không muốn buông tay a! Rõ ràng đã muốn buông tay.Nhưng một câu "ta có điểm thích ngươi" vừa rồi của Y nhi...Làm cho hắn nhất thời kích động khó ức chế mừng như điên, mất công phu thật lớn đè nén tình cảm xuống, lại hoá thành hư không.

Nhị sư đệ.Bởi vì hắn nghe được câu nói kia của Y nhi mới rời đi.Nghĩ đến đêm qua ở trong thủy đàm, vì không cho chính mình hôn nàng, Y nhi cư nhiên cắn lưỡi tự mình hại mình...Tâm hắn liền đau đớn.

Nàng hành động nhẫn tâm như vậy, làm cho hắn nghĩ lầm nàng thích Nhị sư đệ.Nhưng nàng cư nhiên nói thích chính mình...Điều này làm cho hắn nghi hoặc.

Ngón tay thon dài như ngọc đặt trên bờ vai trần của nàng, nhấp nhấp môi, rất muốn mở miệng hỏi, nói đến bên miệng lại nuốt xuống.Trong mắt hoa đào hiện lên một chút tươi cười chua chát, sống lâu như vậy, hắn chưa từng lo được lo mất như thế.Muốn biết đáp án, lại sợ biết đáp án.

Tần Lạc Y lẳng lặng nằm trong lòng hắn, vùi đầu trong trong ngực hắn, khoé môi kiều diễm gợi lên một chút tươi cười thản nhiên.

Trên người khô nóng đã hoàn toàn tán đi, Hỗn Nguyên Thiên Châu cũng khôi phục bình tĩnh, chỉ là không ngừng phóng thích tinh thần lực, đêm qua, đây là lần đầu tiên nàng chân chính kiến thức đến Hỗn Nguyên Thiên Châu khủng bố.

Mặc kệ là ngâm mình trong nước, luôn miệng niệm thanh tâm chú, cũng không dùng được, dường như nàng áp chế lúc trước, đã đến một điểm cực hạn, cái loại phun trào mà vô lực kháng cự.

Nàng biết chính mình tiếp tục ở lại trong thủy đàm sợ là không ổn, liền muốn rời đi, nhưng cái động dưới thủy đàm quá nhỏ, nàng mơ mơ màng màng ngay cả cửa động cũng không tìm được, nếu không phải Đại sư huynh trở về, mệnh này của nàng nói không chừng liền ném ở chỗ này.

Nghĩ đến hắn tuy rằng sinh khí, cuối cùng cũng không bỏ lại chính mình một mình rời đi, ý cười trên khoé môi Tần Lạc Y càng đậm, thân thể không tự giác hướng trên người hắn nhích lại gần, mà một tay khác đặt trên thắt lưng hắn, nhịn không được xoa nhẹ da thịt chỗ thắt lưng hắn.

Chậc.Thật tốt.Tuy rằng không mềm mại giống như thân thể nàng, nhưng xúc cảm vô cùng tốt, sờ lên rắn chắc không có một chỗ thịt thừa.

Khoé mắt Phượng Phi Ly giật giật, đưa tay đem tay nàng đang đặt trên thắt lưng chính mình xuống dưới, lại đẩy đầu nàng đang ghé vào trong ngực ra: "Y nhi, không cần lộn xộn."

Đối mặt với nữ tử chính mình yêu thích, hắn đối với tự chủ của bản thân không có tin tưởng.Nàng hiện tại đã khôi phục thần trí, hắn thực sợ chính mình nhịn không được lại đem nàng đặt dưới thân...Trước mắt hiện lên bộ dáng nàng khóe môi trào ra máu tươi, trong lòng hắn càng đau.

Một tay Tần Lạc Y chống cằm, nhìn tuấn nhan Phượng Phi Ly yêu nghiệt bất đắc dĩ tươi cười đem chính mình đẩy ra, cười đến khanh khách ánh mắt đều híp lại, mái tóc đen như thác nước rũ xuống sau đầu, ánh lên làn da nàng tuyết trắng càng thêm oánh nhuận.

Mắt Phượng Phi Ly hoa đào nguy hiểm híp lại, trong mắt tối đen có ánh lửa chớp động.

"Đại sư huynh, đêm qua sau khi ngươi ra ngoài vẫn không rời đi sao?" Tần Lạc Y nghiêng đầu hỏi.

Phượng Phi Ly nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó gật gật đầu.Ý cười trong mắt Tần Lạc Y càng đậm,blông mi thon dài run rẩy, xem ra chủ ý quyết định cùng hắn song tu thật sự không sai.

"Y nhi, đêm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nàng vì cái gì lại bị thương?" Phượng Phi Ly nhìn tiếu nhan nàng tươi cười đầy mặt, trong lòng rung động, vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Nói đến bị thương, Tần Lạc Y nâng tay xoa xoa trán, đụng đến trên mặt có một chút dấu vết bóng loáng, còn có hương vị thuốc chữa thương, nàng không quá để ý nói: "Hẳn là ta muốn từ bên trong thủy đàm đi ra ngoài, mơ mơ màng màng tìm không thấy phương hướng, nên chạm vào vách đá."

Phượng Phi Ly nhíu màu.Không phải bị người tập kích sao? Vậy toàn thân nàng nóng lên, giống với triệu chứng trúng xuân dược, còn có trong cơ thể nàng, cư nhiên ngay cả thần thức của hắn cũng vô pháp tiến nhập vào.

Tần Lạc Y thoáng nhìn nghi hoặc trong mắt hắn, đang nghĩ tới có nên nói cho hắn nghe chuyện Hỗn Nguyên Thiên Châu hay không, đột nhiên dư quang khóe mắt thoáng nhìn đến một cái khăn gấm bên cạnh người nàng, màu xanh ngọc, tản ra ánh sáng nhu hòa, vừa thấy liền biết không phải phàm phẩm.

Kia cũng không phải khăn của nàng khăn.Nàng đưa tay nhặt lên, đang muốn đưa cho Phượng Phi Ly, đột nhiên nhìn đến mặt trên cư nhiên dùng tiền tài thêu hai chữ Trường Thanh.Tinh tế nhìn lại, quả thật là Trường Thanh.Trên khăn có một cỗ hương vị khác thường, cỗ hương vị kia nàng cũng không xa lạ.

Sắc mặt Tần Lạc Y thay đổi, trừng lớn mắt hồ nghi hướng Phượng Phi Ly nhìn lại.Chẳng lẽ nói Phượng Phi Ly từng dùng cái khăn này lau thân thể cho nàng? Hẳn là không có khả năng, hắn sẽ không nghèo đến mức ngay cả một khăn cũng không có!

Phượng Phi Ly nhấp mím môi, mặt không chút thay đổi, mắt hoa đào lẳng lặng nhìn nàng.Trong lòng Tần Lạc Y có dự cảm thật không tốt.Lại lần nữa hướng chung quanh nhìn lại, ở trên một góc chăn gấm thật dày, còn có một chuỗi vòng tay màu đen, vòng tay chỉ dùng một loại tinh thạch đặc chế chế thành, mỗi một viên lớn như hạt đậu, viên viên trong suốt, linh lực mờ mịt, cái vònv tay này nàng từng nhìn đến trên tay Đoan Mộc Trường Thanh, hắn nói là mẫu thân đã qua đời lưu lại cho hắn.

Vật quan trọng như vậy, như thế nào sẽ ở bên người nàng? Tay trái Tần Lạc Y cầm hạt châu, tay phải cầm khăn gấm, sau đó nhìn Phượng Phi Ly, chỉ cảm thấy yết hầu chính mình ngứa lợi hại, nàng muốn biết vì cái gì...Chẳng lẽ đêm qua ở trong này, không chỉ có Đại sư huynh, còn có Nhị sư huynh, bọn họ là ba người?

"Đây là đồ vật của Nhị sư huynh!" Nàng nói lời này thực khẳng định, ánh mắt cũng không chớp nhìn Phượng Phi Ly.

Phượng Phi Ly mím chặt bạc môi, một lát sau mở miệng nói: "Phải, thời điểm hôm qua ta đi ra ngoài, sư đệ ở ngay bên ngoài, chúng ta vẫn đợi đến buổi sáng hôm nay, cũng không gặp nàng đi ra, sau khi tiến vào, mới biết được nàng xảy ra chuyện."

"Kia...Ta...Hắn..." Tần Lạc Y có chút khóc không ra nước mắt: "Chúng ta có hay không..."

Phượng Phi Ly rất muốn ích kỷ nói không có, bởi vì lúc trước nàng nói "có lẽ có điểm thích hắn". Trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng hắn lựa chọn chi tiết nói cho nàng.

Tần Lạc Y quẫn bách đem mặt vùi vào đầu gối, lại một lần nữa từ dưới đáy lòng hung hăng nguyền rủa hạt châu kia.Tất cả đều là hạt châu gây họa!

Nàng còn quyết định cùng Đại sư huynh song tu, vừa mới vừa phát hiện chính mình cũng có điểm thích hắn, vừa mới hạ quyết định...Ông trời cư nhiên cho nàng một trận sét đánh giữa trời quang lớn như vậy.Ai, lời nói song tu...Vẫn là tạm thời đừng nói nữa.

Phượng Phi Ly vẫn nhìn nàng tâm chìm vào đáy cốc, vươn tay vuốt đầu nàng vùi vào trong đầu gối, nhẹ giọng nói: "Y nhi, thời điểm nàng vừa mới tỉnh lại, ta nghe được nàng nói thích Đại sư huynh, ta thật sự cao hứng."

Tần Lạc Y rốt cục ngẩng đầu lên, có chút miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng.Tuy rằng nàng cùng Nhị sư huynh sớm đã có da thịt chi thân, nhưng từng có da thịt chi thân là một chuyện, có một ngày cùng hai nam nhân hoà chung một chỗ, đây là hai chuyện khác nhau.

Hơn nữa Phượng Phi Ly còn biết.Muốn nói trong lòng hắn không có vướng mắc, nàng mới không tin!

Mắt Phượng Phi Ly hoa đào nhìn nàng thật sâu nhìn, trong mắt có ảm đạm, có đau lòng, có mất mát, các loại thần sắc phức tạp đan vào cùng một chỗ.

Hai người từ trong núi đi ra, trở lại Ngọc Thanh Phong, đã là buổi tối, vầng trăng treo trên bầu trời, có thật nhiều sao.

Tần Lạc Y đem khăn tay của Đoan Mộc Trường Thanh giặt sạch sẽ, chỉnh tề đặt trong trữ vật giới, cái khăn này nàng không tính trả lại cho hắn, nếu hắn cầm dùng...Nàng ngẫm lại đều thấy không được tự nhiên.

Về phần chuỗi vòng tay màu đen kia, cũng bị nàng thu lại, vòng tay này đương nhiên phải trả lại cho hắn, nhưng không phải hiện tại.

Hỗn Nguyên Thiên Châu còn đang không ngừng phóng thích tinh thần lực, tinh thần lực theo kinh mạch, tự động hướng trong đan điền tụ tập mà đi, bám vào phía trên phủ đệ, hơi thở trên phủ đệ càng phát ra khủng bố.Thần thức Tần Lạc Y dừng ở hạt châu xanh biếc trong linh đài huyệt, dự cảm không tốt càng phát ra mãnh liệt.

Đêm qua, thời điểm nàng bắt đầu niệm thanh tâm chú muốn cho chính mình tỉnh táo lại, bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu có một cỗ lực lượng kỳ dị, giam cầm thần thức cùng tâm trí nàng, không chỉ có thân thể chịu Hỗn Nguyên Thiên Châu phát ra cực nóng tra tấn, ngay cả thần thức cũng không thể may mắn thoát khỏi, cho đến cuối cùng hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Trên đời này không có bữa ăn nào không phải trả tiền, nàng thủy chung tin tưởng điểm ấy, từ bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu lấy được tinh thần lực quá mức dễ dàng, ngược lại khiến cho nàng có cảm giác cực không nỡ.

Thần thức rời đi linh đài huyệt, theo phương thước tinh thần lực vận hành, nàng lại lần nữa đi tới trong đan điền.Phủ đệ nàng dùng Vô Thượng Kinh luyện ra, bên trên khắc ý thức cùng đạo văn của nàng, tinh thần lực bám lên cũng sẽ bị phủ đệ tự động luyện hóa, bám vào trên đạo văn của nàng, không ngừng có hào quang lóe ra.

Nhìn thật lâu sau, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy theo tinh thần lực gia tăng, trừ bỏ đạo văn của nàng, còn có một cỗ lực lượng kỳ dị ở trên phủ đệ bắt đầu khởi động, nhỏ đến khó phát hiện, nàng nhìn kỹ lại, dường như cái gì cũng không có.

Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng.Càng thêm cẩn thận nhìn lại.Vẫn không phát hiện gì.Nhưng cái loại cảm giác không thích hợp này lại thủy chung ở trong lòng nàng bồi hồi không đi.

Nếu là trước kia, có lẽ nàng sẽ không để ý, bất quá trải qua cảm giác quỷ dị đêm qua, nàng cảm thấy đối với này Hỗn Nguyên Thiên Châu, tuyệt không thể khinh thường, mọi người từng được đến nó đều không thể chết già, tuy rằng cùng dị tượng có liên quan, cùng bản thân hạt châu không có vấn đề gì, nhưng nó không hộ chủ là sự thật.

Trầm ngâm một phen sau, trong lòng nàng làm một quyết định.Đem phủ đệ tán đi, lại dùng Vô Thượng Kinh đem phủ đệ ngưng tụ một lần nữa.Tinh thần lực trong Hỗn Nguyên Thiên Châu lý phóng ra năm ngày, mới ngừng lại được, gấp đôi đây trước.

Tần Lạc Y thậm chí nhịn không được đoán rằng, lẽ nào do nguyên nhân chính mình đồng thời cùng Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh ở chung một chỗ.Ý niệm như vậy ở trong đầu chợt lóe mà qua, cũng đủ để cho nàng mặt đỏ tai hồng.

Hỗn Nguyên Thiên Châu phóng thích tinh thần lực năm ngày, nàng dùng Vô Thượng Kinh đem đạo văn cùng tinh thần lực khắc ở bên trên năm ngày, một lần lại một lần, thẳng đến khi Hỗn Nguyên Thiên Châu dừng lại, nàng mới ngừng lại được.

Mà tu vi của nàng, cũng bởi vì hấp thu đủ tinh thần lực, vừa mới phá tan bình cảnh huyền phủ tam giai, đạt tới huyền phủ tứ giai, nhưng không phải tứ giai sơ giai, mà là tứ giai đỉnh!

Bế quan thời gian năm ngày, Tần Lạc Y vừa đi ra tu luyện thất, ngay tại trong viện thấy được hai mỹ nam phong tình, một trong trẻo lạnh lùng, nhất yêu nghiệt.Trên trán nhịn không được co rút đau đớn.

Nhìn đến hai người này, sẽ không tự chủ được làm cho nàng nhớ tới chuyện hoang đường trong toà động phủ bỏ hoang năm ngày trước.

Tuy rằng thời điểm nàng cùng Đoan Mộc Trường Thanh ở chung một chỗ không có ấn tượng gì, nhưng không có ấn tượng cũng không thể phủ nhận sự thật nàng đem hai người ăn.

Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nàng, trong ánh mắt thanh lãnh mang theo ẩn ẩn cực nóng cùng lo lắng.Mắt Phượng Phi Ly hoa đào thâm thúy khó lường.Chuyện nên đến sớm hay muộn cũng sẽ đến! Khoé môi Tần Lạc Y xả ra một chút tươi cười, nghênh đón.

"Y nhi, nàng không phải nên hảo hảo giải thích cho chúng ta nghe chuyện ngày đó một chút sao? Nàng nói trên đầu nàng bị thương do đụng trúng vách đá, nhưng vì cái gì đầu nàng lại đụng trúng, còn hôn mê ở bên trong?" Phượng Phi Ly bình tĩnh dừng trên người nàng.

*(Mn k cần thắc mắc vì s lúc xưng ta-ngươi, lúc xưng ta-nàng nha, vì mị dựa theo hoàn cảnh mà thay đổi, trước ĐMTT & PPL đều biết rõ trong lòng lẫn nhau thích TLY,nhưng k ns thẳng ra miệng,mà giờ chuyện rõ ràng rồi sẽ sửa thành ta-nàng)*

Nàng ở trong phòng tu luyện năm ngày, hắn liền lo lắng suốt năm ngày, nhìn đến nàng đi ra, sắc mặt cũng không có dị thường, trong lòng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh cũng bình tĩnh nhìn nàng.

Xem bộ dáng bọn hắn không đạt mục đích không cam lòng từ bỏ, Tần Lạc Y nháy mắt mấy cái, thở dài một hơi nói: "Ta tu luyện tẩu hỏa nhập ma, mới có thể phân không rõ phương hướng đụng vào vách đá, hơn nữa linh lực trong cơ thể không khống chế được mà tán loạn, nên mới hôn mê."

"Nàng như vậy, cũng không giống như tẩu hỏa nhập ma." Tinh quang trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh chợt lóe, nhấp mím môi nói.

Nàng nói nàng có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, người bị tẩu hỏa nhập ma phải hoan hảo mới có thể chuyển biến tốt đẹp sao? Nếu đúng như vậy, tu sĩ trên đời này, cũng sẽ không nghe đến tẩu hỏa nhập ma đều biến sắc.

"Y nhi, đến tột cùng là ai muốn đả thương nàng, nàng không cần giấu diếm nữa, nàng có biết hay không...Vì đem tính mạng của nàng cứu trở về đến, Đại sư huynh đem thập tam giai hỗn độn kim đan vô cùng trân quý trên người hắn cho nàng ăn vào...Không đem người hại nàng bắt lại, lần sau nếu nàng tiếp tục gặp nguy hiểm, chúng ta nên lấy cái gì tới cứu tính mạng nàng? Trên người Đại sư huynh đã không còn hỗn độn kim đan." Lời nói Đoan Mộc Trường Thanh thấm thía.

Mấy ngày nay, hàng đêm hắn đều mơ cùng một giấc mộng, mơ thấy nàng máu tươi đầm đìa nằm trong lòng hắn, không có một chút hơi thở, hắn gào thét cuồng gọi như thế nào nàng cũng không tỉnh lại...Từ trong mộng bừng tỉnh, hắn liền vô pháp đi vào giấc ngủ, toàn thân đều là mồ hôi ướt đẫm.

"Thập tam giai hỗn độn kim đan?" Tần Lạc Y cả kinh, ánh mắt tối đen dừng trên người Phượng Phi Ly.

Hỗn độn kim đan nàng đương nhiên không xa lạ, nàng từng ở trong Tàng Thư các Phiêu Miểu Tông nhìn đến.Thật không ngờ mệnh nàng, cư nhiên do Đại sư huynh dùng hỗn độn kim đan cứu trở về.

Trách không được khi nàng tỉnh lại loáng thoáng cảm giác được một cỗ hơi thở hỗn độn dị thường quen thuộc...Nghĩ đến ở trong Băng Vực, Hỗn Nguyên Thiên Châu cắn nuốt Hỗn Độn Chi Nguyên, trong lòng nàng càng thêm khẳng định, chỉ là bởi vì có Hỗn Độn Chi Nguyên, cỗ lực lượng dị thường trong Hỗn Nguyên Thiên Châu có thể làm cho linh lực trong cơ thể nàng tán loạn cuối cùng bình ổn xuống.

"Lạc Y đa tạ Đại sư huynh." Nàng trịnh trọng mà chân thành hướng Đại sư huynh thi lễ.Hỗn độn kim đan vô giá, trừ bỏ Hỗn Độn Chi Nguyên, bên trong còn có vô số thiên tài địa bảo, có nhiều bạc hơn nữa cũng không mua được.

Trong lòng âm thầm quyết định, chờ về sau luyện đan thuật của nàng tinh tiến thêm, nhất định phải nghĩ biện pháp luyện ra một viên hỗn độn kim đan đến trả lại cho Đại sư huynh.

Phượng Phi Ly khoát tay áo, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, khẽ cười nói: "Bất quá là một viên hỗn độn kim đan mà thôi, giữa chúng ta, còn nói đa tạ cái gì? Chỉ là...Lạc Y, ta cùng Nhị sư huynh đều thực lo lắng cho nàng." Đặc biệt trong cơ thể nàng, thần thức của bọn họ cư nhiên không tiến nhập vào được, loại tình trạng quỷ dị này, hắn chưa từng gặp qua, càng không nghe nói qua.

Tần Lạc Y trầm mặc một lát.Nàng không muốn lừa gạt bọn họ, nhưng chuyện tình Hỗn Nguyên Thiên Châu, quá mức trọng đại.Nguyên bản nàng chuẩn bị cùng Phượng Phi Ly song tu, còn tính toán nói chuyện rõ ràng với hắn.Bất quá hiện tại nàng có chút khó có thể nói ra.

"Do nguyên nhân ta tu luyện, các ngươi không cần lo lắng, về sau ta sẽ cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không xuất hiện tình hình ngày đó nữa." Tần Lạc Y mở miệng cam đoan.

Phượng Phi Ly nhìn nàng, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.Tu luyện xảy ra vấn đề, nàng tu luyện Vô Thượng Kinh, xảy ra vấn đề gì? Phiêu Miểu Tông đã tồn tại gần hai mươi vạn năm, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghe đến nói qua tu luyện Vô Thượng Kinh sẽ xảy ra vấn đề thoạt nhìn giống như trúng xuân dược.

"Đến tột cùng vấn đề gì, nói ra chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết." Vẻ mặt Đoan Mộc Trường Thanh đồng dạng ngưng trọng.

Tần Lạc Y lắc đầu: "Các ngươi thật sự không cần lo lắng."

Phượng Phi Ly nổi giận.Sắc mặt Đoan Mộc Trường Thanh cũng trở nên xanh mét.Hai người đồng thời động thủ, mỗi người bắt được một tay của nàng, sau đó một cỗ linh lực nhu hòa dò xét vào, thần thức cũng dò xét vào.

Tần Lạc Y vội vàng không ngừng phất tay bọn họ ra, bất quá Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều là tu vi ngọc phủ, mà nàng bất quá là huyền phủ tứ giai mà thôi, hai người đồng thời chế trụ nàng, nàng làm sao có thể phất ra!

Đại Hắc từ một góc chạy vội ra, vươn móng vuốt vô cùng sắc bén hung hăng hướng tới trên cánh tay Đoan Mộc Trường Thanh đánh xuống.Đồng tử Đoan Mộc Trường Thanh co rụt lại, mạnh mẽ buông tay.

Nhìn Đại Hắc tàn nhẫn, hắn liền biết nó căn bản sẽ không hạ thủ lưu tình, một móng vuốt kia đánh xuống, cánh tay chính mình sợ là muốn phế.

Hắc Đế hướng tới Phượng Phi Ly đánh tới,chưởng phong khủng bố mang theo linh lực gào thét mà đến.Mặt Phượng Phi Ly lạnh lùng buông tay.

Tần Lạc Y lấy được tự do âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi trong nháy mắt kia, nàng còn tưởng rằng chuyện Hỗn Nguyên Thiên Châu khẳng định sẽ bị phơi ra ngoài ánh sáng trước mặt hai vị sư huynh.
Bình Luận (0)
Comment