Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 238

Editor:HamNguyet

Phượng Phi Ly cùng Tần Lạc Y từng nhìn đến Bạch Y trực tiếp cắn nuốt Hỗn Độn Chi Nguyên...Tu vi Bạch Y, sâu không lường được!

Khuôn mặt Tần Lạc Y minh diễm tràn ra tươi cười sáng lạn, tiếp đón Bạch Y lại đây ngồi xuống.Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly một trái một phải ngồi bên cạnh nàng, Bạch Y ngồi đối diện nàng.

Tần Lạc Y tự mình ngâm cho hắn một chén linh trà, thời điểm đưa cho hắn, chỉ cảm thấy có một đạo ánh mắt dị thường nóng rực dừng trên cổ tay này.Nơi đó là vòng tay không gian chứa Hỗn Độn Chi Nguyên.Ý cười trên mặt Tần Lạc Y không giảm.

Bạch Y đưa tay tiếp nhận.Tao nhã nhấp một ngụm, rốt cục khắc chế thu hồi ánh mắt cực nóng dừng trên tay Tần Lạc Y.

Ánh mắt Tần Lạc Y sáng ngời đảo mắt, có chút đăm chiêu nhìn Bạch Y. Da thịt trơn bóng như bạch ngọc, lông mi đen dài nồng đậm, mặt mày lạnh nhạt, cao quý, lúc này hắn lại khôi phục tao nhã cùng thanh lãnh dĩ vãng, chỉ ngồi yên ở nơi đó, cảm giác toàn thân hắn không nhiễm một hạt bụi nhỏ, lộ ra một cỗ khí chất siêu nhiên, làm cho người ta nhìn thấy quên tục...Nàng càng ngày càng hiếu kì thân phận Bạch Y.

Dùng ngôn ngữ nói bóng nói gió một phen, biết Bạch Y vẫn chưa khôi phục trí nhớ, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.

"Cái này cho ngươi." Bạch Y buông chén trà xuống, nhìn tròng mắt nàng linh động lưu chuyển không ngừng, đưa cho nàng một cái trữ vật giới phong cách thập phần cổ xưa trữ, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng khác thường.

Tần Lạc Y hồ nghi tiếp nhận.Vẻ mặt Đại Hắc hâm mộ đứng ở bên cạnh.Thậm chí Hắc Đế cũng ẩn ẩn động dung.Chúng nó đều biết trong trữ vật giới chứa thứ gì.

Tần Lạc Y đem thần thức tiến nhập vào, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.Bên trong chứa đầy đủ các loại tinh thạch, thậm chí linh quả, linh thực, tất cả đều hi trân cực khó có được, chỉ là tinh thạch, đã có mấy trăm khối.

Tuy rằng Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh không biết bên trong là thứ gì, bất quá nhìn Tần Lạc Y còn có vẻ mặt Đại Hắc cùng Hắc Đế, liền đoán được tám chín phần.

Lần trước đến Phiêu Miểu Tông, Bạch Y mang đến gần trăm khối tinh thạch.Hai người có chút đăm chiêu nhìn nhau, ánh mắt tối đen thâm thúy đều dừng trên tay Tần Lạc Y.

Phượng Phi Ly liếc mắt nhìn Bạch Y một cái, cúi người tới gần bên cạnh Tần Lạc Y, mắt hoa đào híp lại, che lại sắc bén trong mắt, trên tuấn nhan hàm chứa ý cười yêu nghiệt.Trực giác tên Bạch Y này, đối với Y nhi tốt quá mức.

Bởi vì cách quá thân cận, mùi long tiên hương nhàn nhạt trên người hắn, bay vào chóp mũi Tần Lạc Y.Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn, tuấn nhan yêu nghiệt đập vào mắt, trong lòng liền hung hăng rung động, cho dù đã sớm chiều ở chung rất nhiều ngày, đối với mị lực nam nhân này, nàng vẫn không có cách nào kháng cự.Mày nhíu nhẹ, hàm chứa tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cười nói với Bạch Y: "Tinh thạch lần trước ngươi cho ta, ta còn chưa sử dụng đâu." Nâng tay muốn đem trữ vật giới trả lại cho Bạch Y.

Thứ này quá quý trọng, nàng thực sợ ngày nào đó Bạch Y không còn mất trí nhớ, muốn nàng đem mấy thứ này trả lại cho hắn, nếu nàng thực sự dùng...Cho dù nàng là thập nhị giai luyện đan sư, gom đủ mấy thứ này cũng đủ nàng thổ huyết một phen.

Trong mắt hoa đào của Phượng Phi Ly hiện lên một chút tươi cười sung sướng, tâm tình tốt hơn không ít, thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh cũng nhu hòa không ít, nếu Y nhi muốn tinh thạch, linh thực, bọn họ hoàn toàn có thể thỏa mãn nàng.

Trong mắt Bạch Y hiện lên một chút thất vọng.Nàng rõ ràng thực thích, vì cái gì không cần?

"Ngươi không cần liền ném đi tốt lắm." Thanh âm hắn thản nhiên, tuấn nhan trong trẻo lạnh lùng.Mấy thứ này đối với hắn vô dụng, nếu không phải biết nàng thích, người khác đưa cho hắn, hắn cũng không cần.

Khoé mắt Tần Lạc Y co rút, nhớ tới lần trước cũng như vậy, hắn không chút khách khí đem tinh thạch vô giá huỷ đi.

Thuỷ tinh cầu trên cột đá trong hành lang Vân Thiên biệt viện đột nhiên sáng lên.Tuấn nhan Đoan Mộc Trường Thanh đột biến, đứng lên bước nhanh đi qua.

"Đó là cái gì?" Tần Lạc Y khó hiểu hỏi Phượng Phi Ly bên cạnh.Thuỷ tinh cầu này nàng trước kia cũng chú ý qua, luôn nghĩ rằng chỉ vật trang trí bình thường mà thôi.

Vẻ mặt Phượng Phi Ly cũng trở nên ngưng trọng: "Nơi này có trận pháp bao trùm, Vô Ngân bọn họ không vào được, có sự tình khẩn cấp, liền dùng thủy tinh cầu thông tri, thủy tinh cầu là mắt trận của trận pháp."

Trong lòng Tần Lạc Y vừa động, thực tự nhiên nghĩ đến Nhị sư huynh bất hoà với Đoan Mộc Trường Anh.Nàng nghe Nhị sư huynh nói, nửa năm qua, bọn họ đã giao phong mấy lần, thuộc hạ đắc lực của Đoan Mộc Trường Anh bị tiêu diệt không ít.

"Thiếu chủ, Đoan Mộc gia bị tập kích, có mấy trưởng lão bị trọng thương, còn có không ít đệ tử hạch tâm gặp nạn, gia chủ có lệnh, thỉnh ngài lập tức trở về." Thân ảnh Vô Ngân cao lớn hiện trên thủy tinh cầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Thân thể Đoan Mộc Trường Thanh chấn động, sắc mặt kịch biến: "Biết là người nào động thủ?" Trong thanh âm lộ ra một cỗ sát khí sắc bén tiêu điều.

"Là một thế lực mới quật khởi trên Huyền Thiên đại lục gần đây, không chỉ Đoan Mộc gia bị trọng thương, Thác Bạt gia cũng bị thương nặng." Vô Ngân nói ra tin tức hắn biết được.

Hàn ý trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh càng đậm, còn có lo lắng khó nén, nguyên bản hắn nghĩ rằng do Đoan Mộc Trường Anh quấy phá...Nhưng nếu Thác Bạt gia cũng bị thương nặng, vậy không phải Đoan Mộc Trường Anh, thế lực của Đoan Mộc Trường Anh không lớn như vậy.

Mắt hoa đào của Phượng Phi Ly híp lại, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Đoan Mộc Trường Thanh mím chặt bạc môi, mặt không chút thay đổi tiêu sái lại đây, đuôi lông mày đáy mắt đều nhiễm sương mù.Hắn nhìn thoáng qua Phượng Phi Ly, ánh mắt dừng trên người Tần Lạc Y, trong lòng thập phần lưu luyến, lại mạnh mẽ tự áp chế: "Ta muốn lập tức trở về Huyền Thiên đại lục."

"Nhị sư huynh, chàng trăm ngàn lần phải cẩn thận." Tần Lạc Y nhịn không được cầm tay hắn, trong mắt khó nén lo lắng.Nàng đã từ trong miệng Đại sư huynh biết vài năm này Đoan Mộc Trường Anh cực kỳ được Đoan Mộc gia chủ thiên sủng, chỉ sợ Đoan Mộc Trường Anh thiết hạ bẫy rập, chỉ vì dụ Nhị sư huynh trở về.

"Ta cùng đi với ngươi." Phượng Phi Ly suy nghĩ một lát, đứng dậy nói: "Huyền Thiên đại lục cư nhiên có thế lực nới quật khởi, có thể thương tổn cả Đoan Mộc gia cùng Thác Bạt gia...Ta rất ngạc nhiên, đến tột cùng là dạng thế lực gì."

Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh chợt lóe, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên một cái, biết Đại sư huynh muốn đi trợ giúp chính mình một tay.

"Ta cũng muốn đi." Trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, tuy rằng hiện tại tu vi nàng chỉ là thanh phủ, bất quá nàng có đan dược, trong cơ thể có Hỗn Nguyên Thiên Châu, ở nơi nào tu luyện cũng giống nhau.

Nhị sư huynh trở lại Đoan Mộc gia, nàng đi theo không quá thích hợp, bất quá có Đại sư huynh cùng đi sẽ không giống nhau.

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đồng thời phản đối, không hề mở ra đường sống: "Nàng trở về tông môn tu luyện!"

Nếu trước kia cũng liền thôi, bọn họ ước gì nàng luôn đi theo bên người, hiện tại biết trong cơ thể nàng có Hỗn Nguyên Thiên Châu, Huyền Thiên đại lục so với Bồng Lai tiên đảo lớn hơn vô số lần, nơi đó đông đảo kỳ nhân ẩn sĩ, Tần Lạc Y đi đến quá mức mạo hiểm.

Tần Lạc Y nổi giận.Cũng biết bọn họ lo lắng, chung quy là tu vi chính mình quá yếu, chỉ phải từ bỏ.

Đoan Mộc Trường Thanh muốn đem Tống Vô Ngân lưu lại bên người nàng, Phượng Phi Ly muốn lưu Mạc Hàn lại.

Tần Lạc Y kiên quyết không đồng ý: "Ta trở về Phiêu Miểu Tông bế quan tu luyện, sư phụ sư tổ bọn họ đều ở đấy, không cần bọn họ bảo hộ."

Lại lấy Hỗn Độn Chi Nguyên trong vòng tay không gian ra, phân cho bọn họ một người khối như nắm tay hài tử, để bọn họ dùng khi tu luyện.

Đại Hắc cùng Hắc Đế đỏ mắt không thôi.

Sau khi Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh rời khỏi, Tần Lạc Y đem toàn bộ số còn lại cho Bạch Y, nàng nhìn ra được, Bạch Y thập phần khát vọng được đến Hỗn Độn Chi Nguyên.

Bạch Y kinh ngạc, mỉm cười giương mày: "Ngươi không cần?" Hắn nhìn ra được, trừ bỏ cấp Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, chỗ Hỗn Độn Chi Nguyên còn lại đều ở chỗ này.

"Ngươi so với ta càng cần hơn." Tần Lạc Y mỉm cười, trong phượng mâu lóe ra quang mang liễm diễm.

Con ngươi Bạch Y thanh lãnh hiện lên một chút ánh sáng, mâu quang trở nên nhu hòa không ít, đưa tay đem Hỗn Độn Chi Nguyên nhận lấy.

Đại Hắc cùng Hắc Đế thiếu chút nữa thổ huyết.

Hắc Đế thì thào: "Nhiều Hỗn Độn Chi Nguyên như vậy, cũng không sợ chính mình bị sặc chết!"

Bạch Y tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nó một cái, trước mặt nó, đem toàn bộ đoàn Hỗn Độn Chi Nguyên khổng lồ hút vào miệng.

Quá biến thái! Tần Lạc Y chỉ cảm thấy tiểu tâm can chính mình run lên.

Hắc Đế cũng ngậm miệng.Đi theo bên người Bạch Y vài tháng, nó sớm đã nhìn quen Bạch Y biến thái, nhưng hiện tại nó lại bị chấn động một lần nữa.Nam nhân này, cường đại đến mức có lẽ chỉ cần một ý niệm, có thể làm cho chúng nó hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Khuôn mặt Tần Lạc Y tuyết trắng chảy xuống ba vạch đen, không chớp nhìn khuôn mặt Bạch Y tuấn dật.

Bạch Y cầm lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm, lại tao nhã buông xuống.

"Ngươi không đi bế quan tu luyện sao?" Phượng mâu Tần Lạc Y sáng ngời như ánh sao trên bầu trời, sáng quắc nhìn hắn.

Hỗn Độn Chi Nguyên trước kia chỉ lớn như ngón cái, nhưng lần này bất đồng, một khối Hỗn Độn Chi Nguyên khổng lồ a~, hắn cũng không cần đi tu luyện? Nàng nhịn không được tiến gần đến hắn một chút.

Hoàng hôn ráng màu chiếu trên người hắn, vì hắn dạo lên một tầng màu vàng nhàn nhạt, làm cho cả người hắn có vẻ càng thêm trời quang trăng sáng, tuấn dật bất phàm.

Khuôn mặt tuấn dật trắng nõn vẫn như cũ, không bởi vì năng lượng cường đại nhập thể mà sinh ra ửng đỏ cực nóng...Điều này chỉ có thể chứng minh một vấn đề, một khối Hỗn Độn Chi Nguyên lớn như vậy, căn bản không đạt đến điểm hấp thu cực hạn của thân thể hắn.

Bạch Y cười lắc đầu: "Không cần."

"Chẳng lẽ trong cơ thể hắn cũng có Hỗn Nguyên Thiên Châu sao?" Linh quang trong đầu Đại Hắc chợt lóe, đột nhiên thấp giọng kêu lên.

Trong mắt Hắc Đế cũng sáng ngời.Nếu trên người Bạch Y cũng có Hỗn Nguyên Thiên Châu, vậy tất cả có thể giải thích rõ ràng.Hỗn Nguyên Thiên Châu kia là bảo bối nghịch thiên, có bao nhiêu Hỗn Độn Chi Nguyên đều có thể hấp thu, hơn nữa hắn còn có Vô Tướng Đại Pháp, chuyên môn khống chế Hỗn Nguyên Thiên Châu!

Trong mắt Tần Lạc Y cũng chấn động, ánh mắt nóng rực nhìn hắn.

"Không có." Ánh mắt Bạch Y hẹp dài dừng trên tiếu nhan nàng, trong mắt mang theo ý cười tựa tiếu phi tiếu.

Trong cơ thể hắn không có Hỗn Nguyên Thiên Châu, nhưng hắn đối với Hỗn Nguyên Thiên Châu thập phần quen thuộc.Về phần vì cái gì lại như vậy, hắn cũng thực hồ nghi, đáng tiếc bởi vì hắn mất trí nhớ, cái gì cũng quên mất...Thực kỳ lạ chính mình vì cái gì lại nhớ rõ Hỗn Nguyên Thiên Châu, thậm chí còn có Vô Tướng Đại Pháp.

"Thật sự không có?" Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, có chút không tin.

"Nếu không ngươi tự mình nhìn xem?" Bạch Y nhìn tiếu nhan nàng, khuôn mặt tuấn dật đột nhiên mở ra, mặt mày cong cong, con ngươi hiện lên ý cười thật sâu.Hắn còn cố ý đưa tay đến, đặt trước mặt Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, cuối cùng nhịn không được trong lòng tò mò, nàng đưa tay đặt trên cổ tay Bạch Y.Thần thức từ cổ tay hắn chạy theo kinh mạch tiến vào, thẳng đến linh đài huyệt của hắn.

Bạch Y rũ mí mắt xuống,bánh mắt thâm thúy dừng trên ngón tay nàng đặt trên cổ tay chính mình.Da thịt nhẵn nhụi, không hề tỳ vết, ngón tay tinh tế hoàn mỹ, móng tay phấn hồng, tản ra ánh sáng oánh nhuận...Chỗ bị nàng đặt ngón tay lên, mang theo xúc cảm nóng rực khác thường.

Ánh mắt nhẹ nhàng theo ngón tay nàng dời đi, dừng trên khuôn mặt nàng, mặt mày cong cong, phượng mâu liễm diễm, đặc biệt cánh môi đỏ mọng kia, thập phần mê người.

Trước mắt hiện lên một màn ở Phiêu Miểu Tông lúc trước, Đoan Mộc Trường Thanh ôm nàng mãnh liệt.Lúc ấy hắn ở trên càng cây nơi xa, tim đập lợi hại, thậm chí nhịn không được nghĩ, chính mình lúc nào cũng có thể ôm nàng như vậy thì tốt rồi.

Không biết chạm vào nơi đó sẽ có tư vị gì...Thậm chí ở Ninh Võ thành, hắn cũng gặp qua Phượng Phi Ly hôn nàng như vậy.Khi đó sắc mặt Tần Lạc Y cũng đỏ ửng giống như một đóa hoa nở rộ, xinh đẹp động lòng người.

Đại Hắc trừng lớn mắt.Ánh mắt Bạch Y nhìn về phía Tần Lạc Y nó cũng không xa lạ! Thánh Long đại lục-Sở Dật Phong, Giản Ngọc Diễn, còn có Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh hiện tại, thêm cả hoa hoa công tử Yến Nam Thiên kia, khi nhìn Tần Lạc Y đều như vậy, hận không thể một ngụm đem nàng ăn luôn.

Trong lòng giật mình...Trách không được Bạch Y đi đến nơi nào, cũng không quên nhìn xem có tinh thạch hay không, không nghĩ tới nam nhân có chút quỷ dị tu vi bí hiểm cư nhiên cũng hãm sâu vào.

Thật lâu sau, Tần Lạc Y rốt cục buông tay Bạch Y ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.

Bạch Y nhìn nàng buông tay hắn ra, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút buồn bã.Trong đầu đột nhiên có một ý niệm, nếu nàng có thể luôn cầm tay chính mình như vậy thì tốt.

"Thế nào, có Hỗn Nguyên Thiên Châu không?" Đại Hắc tò mò thúc giục hỏi, vẻ mặt thập phần hưng phấn.

Nếu Bạch Y cũng có Hỗn Nguyên Thiên Châu, không phải nói rằng, về sau Tần Lạc Y cường đại, cũng có thể giống như hắn? Không nói Hỗn Độn Chi Nguyên, mấu chốt là thủ đoạn nhìn thấu nguyên thạch kia.Đáng tiếc nó cùng Hắc Đế đi theo Bạch Y hơn nửa năm, cũng không thể nhìn ra môn đạo gì.

"Không có." Tần Lạc Y lắc đầu,trong phượng mâu tràn ngập nghi hoặc: "Không có Hỗn Nguyên Thiên Châu, cũng không có phủ đệ."

"Không có phủ đệ?" Đồng tử Hắc Đế co rụt lại, đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Bạch Y căn bản không phải người?

Nhân loại hấp thu thiên địa linh lực cùng tinh thần lực tu luyện phủ đệ, lấy phủ đệ chứa đựng, không ngừng tấn giai.Mà yêu thú cùng linh thú bất đồng, từ nhỏ trong cơ thể có huyết mạch truyền thừa.Theo tu vi gia tăng, bọn họ có thể tiếp thu các loại truyền thừa trong cơ thể, tu luyện các loại bí thuật.

Chỉ là...Mặc kệ yêu thú hay là linh thú, trên phiến trên đại lục này, còn chưa có loài nào có thể hóa thành hình người, thậm chí hơn mười vạn năm, cũng không nghe nói qua.

Nó cùng Đại Hắc hai mặt nhìn nhau.Hào quang trong mắt sáng kinh người.Nếu Bạch Y thật sự là Thú tộc biến thành...Như vậy chúng nó có một ngày cũng có thể hóa thành hình người có phải hay không?

Tần Lạc Y lại nghĩ tới một loại khả năng khác.Cho tới nay,bmọi người tu luyện trên đại lục đều dừng lại ở tử phủ đỉnh, rốt cuộc khó có thể tiến thêm, mặc kệ tu vi rất cường đại, dùng loại phương pháp nghịch thiên nào, thọ nguyên nhiều nhất là vạn năm, chẳng lẽ Bạch Y là tồn tại đã đột phá tử phủ đỉnh? Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn Bạch Y trở nên dị thường nóng rực.

Trên đời này có người thành tiên hay không, có người đột phá tử phủ đỉnh hay không, tiến vào một lĩnh vực bất đồng khác hẳn, không có bất luận kẻ nào biết, bởi vì trên các loại thiên sử dã sử đều không ghi lại.

Nếu Bạch Y đúng như vậy, vậy Bạch Y có thể vì nàng cung cấp một loại tham khảo chân thật, dựa vào tốc độ tu luyện của hắn, nhiều nhất mấy trăm năm sau, nàng có thể đủ tu luyện đến tử phủ đỉnh, khi đó nàng sẽ gặp phải bình cảnh mà sư phụ, sư tổ bọn họ không thể đột phá!

"Trong cơ thể ngươi không có Hỗn Nguyên Thiên Châu...Bạch Y, hấp thu nhiều Hỗn Độn Chi Nguyên như vậy, ngươi có cảm giác gì khác lạ hay không." Tần Lạc Y ghé sát vào hắn cười hì hì hỏi, trong phượng mâu lộ ra ánh sáng ngọc tò mò.

Trong lòng nàng khó nén kích động, thập phần may mắn chính mình đem toàn bộ Hỗn Độn Chi Nguyên cấp hết cho Bạch Y, mới phát hiện Bạch Y có bí mật lớn như thế.

"Cảm giác khác lạ?" Bạch Y híp mắt lại, hai mắt rạng rỡ lưu quang, có loại diễm lệ làm cho người ta kinh tâm động phách.

"Đúng vậy." Tần Lạc Y cười đến dị thường sáng lạn: "Trên người có cảm giác nóng lên gì không, ngươi dùng cái gì luyện hóa Hỗn Độn Chi Nguyên, còn có Hỗn Độn Chi Nguyên của ngươi đi nơi nào?"

Mâu quang Bạch Y thâm thúy mỉm cười chợt lóe.Cảm giác khác thường duy nhất, chính là thời điểm nhìn nàng.Mỗi khi chính mình nhìn nàng, hắn liền cảm thấy tim đập nhanh hơn, hắn thích nhìn nàng cười, đặc biệt nàng cười với chính mình, khi đó trong ánh mắt nàng sẽ tỏa sáng lấp lánh, sáng bóng liễm diễm, hết sức xinh đẹp mê người.

Từ lần tỉnh lại trong sa mạc, ánh mắt nhìn đến nàng đầu tiên, sau đó hắn liền bất tri bất giác đi theo.Nhìn đến có người động thủ với nàng, hắn chịu đựng đau đớn cùng khó chịu khác thường trong cơ thể xông ra ngoài.

"Hỗn Độn Chi Nguyên nhập thể tức hóa, toàn bộ tinh thần lực phân tán bên trong thân thể cùng kinh mạch." Đối với ánh mắt kia của Tần Lạc Y, hắn không chút giấu diếm, lại càng không cảm thấy những chuyện đó cần phải giấu diếm.

Tần Lạc Y có một chút áy náy.Đây là bí thuật tu luyện, nàng cư nhiên thừa dịp thời điểm Bạch Y mất trí nhớ đối với người không có phòng bị gì hỏi hắn...Chỉ là hỏi một câu, cũng sẽ không hại hắn.Trong lòng nàng không ngừng nhắc nhở chính mình.

"Nhập thể tức hóa..." Đại Hắc lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất bằng, đây là loại công phu quỷ dị gì?

Hắc Đế đã khiếp sợ có chút chết lặng.

Bạch Y lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn không trung, đưa ta phất nhẹ lên không trung một chút.

"Phanh!"

"Phanh!"

"A!"

......

Mấy đạo thân ảnh màu đen đột nhiên từ trong hư không ngã xuống dưới, ngã thật mạnh trên mặt đất, cùng với tiếng kêu thê lương thảm thiết.

"Vừa rồi hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh sau khi rời khỏi, vài người này chuyển động ở ngay tại phụ cận, bọn họ tìm ngươi." Thanh âm Bạch Y mang theo trong trẻo lạnh lùng, khuôn mặt tuấn dật hàm chứa một tia trào phúng: "Là đệ tử Động Thiên Phúc."

Ân oán giữa Tần Lạc Y cùng Động Thiên Phúc, Đại Hắc thường xuyên nhắc tới, nên hắn đối với đệ tử Động Thiên Phúc cũng hết sức lưu tâm.

Tần Lạc Y nhíu mi.Nàng đứng dậy đi qua, tiếu nhan băng hàn, mâu quang sắc bén như đao.

Có ba người rơi xuống, hai nam tử trung niên, một nam tử trẻ tuổi, nam tử trẻ tuổi nàng đã gặp qua, đúng là Tề Vân đi theo bên cạnh Mộ Dung Tuyệt ở trên Kim Đỉnh Sơn.

Hai nam tử trung niên tu vi hơi cao, bị thương không nặng, mà Tề Vân bất đồng, bất quá là tu vi võ thánh đỉnh, bị Bạch Y đánh xuống trong trận pháp, nhất thời bị trọng thương.

Hai nam tử trung niên nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng:"Tần Lạc Y, ngươi muốn làm gì?"

Không nghĩ tới chỗ này cư nhiên có nhân vật lợi hại, mấy ngày hôm trước bọn họ phát hiện Phượng Phi Ly, Tần Lạc Y còn có Đoan Mộc Trường Anh ở đây không ra, vẫn luôn lưu ý, hôm nay Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly rời đi, Tần Lạc Y không rời đi, bọn họ liền cảm thấy đây là một cơ hội giết Tần Lạc Y.

Lâm trưởng lão cùng chưởng môn đều nói, có thể giết chết Tần Lạc Y mang tử đan lô về, tông môn có trọng thưởng, còn có thể ở bên trong bí địa tu luyện năm năm.

Dụ hoặc như vậy cực kỳ mê người, tốc độ tu luyện bên trong bí địa so với tốc độ tu luyện bên ngoài, ít nhất cũng nhanh hơn gấp mười lần!

Ánh mắt nhanh chómg liếc nhìn Đại Hắc cùng Hắc Đế một cái, còn có bạch y nam tử đứng bên cạnh Tần Lạc Y, trong lòng thập phần hối hận.

"Ta muốn làm cái gì?" Tần Lạc Y nhíu mi, lạnh lùng cười: "Ngươi tới làm cái gì ta liền làm cái đấy." Bàn tay vừa nhấc, thậm chí thanh phủ cũng không tế ra, một chưởng đem Tề Vân chụp chết.

"Tần Lạc Y, Phiêu Miểu Tông cùng Động Thiên Phúc vẫn luôn là môn phái huynh đệ hữu hảo, ngươi lạm giết đệ tử tông môn ta như vậy, đến tột cùng là muốn làm cái gì? Ngươi muốn khơi mào hai tông môn đại chiến sao?" Nhìn nàng không chút do dự hướng Tề Vân xuất thủ, một nam tử trung niên trong đó ngoài mạnh trong yếu quát.

"Ha ha, ngươi cho là xuất động quan hệ giữa Động Thiên Phúc cùng Phiêu Miểu Tông, ta sẽ không giết ngươi?" Tần Lạc Y cười khẽ: "Động Thiên Phúc ta sớm hay muộn cũng sẽ đi, các ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần đuổi giết ta, ta như thế nào cũng phải tới cửa đòi công đạo? Hiện tại ta muốn giết ngươi, ngươi đã nói hai phái là môn phái huynh đệ hữu hảo, thời điểm lúc trước đuổi giết ta, các ngươi như thế nào lại không nghĩ tới? Cho dù khơi mào hai đại tông môn đại chiến, đầu sỏ gây nên cũng là Động Thiên Phúc các ngươi, mà không phải ta!"

Tiếng nói vừa dứt, nàng nhanh chóng đem thanh phủ trong cơ thể triệu ra, hướng về phía hắn hung hăng đánh qua.Đối với đệ tử Động Thiên Phúc, nàng căn bản không cần nương tay.

"Tu sĩ thanh phủ!" Nam tử trung niên quá sợ hãi: "Ngươi cư nhiên tu luyện đến thanh phủ, như thế nào có khả năng!" Còn nhớ rõ hơn một năm trước, nàng vẫn là võ thánh đỉnh, hiện tại là tu sĩ thanh phủ, đây là tốc độ tu luyện khủng bố gì?

Nam tử trung niên khác đứng bên cạnh hắn, khóe mắt cũng hung hăng co rút, sau đó hai người nhìn nhau, cũng tế thanh phủ, đồng thời hướng tới Tần Lạc Y vọt qua.

Bọn họ chỉ có hai người, mà nơi này có hai dị thú --mà hai dị thú hiện tại danh chấn thiên hạ, một bạch y nam tử đi theo, tông môn muốn ở trong tối thu phục chúng nó, kết quả liền bồi vào vài tu sĩ ngọc phủ.

Là bọn hắn tính sai, không nghĩ tới nàng cư nhiên cùng hai dị thú ở chung một chỗ, sớm biết như vậy, bọn họ nhất định sẽ cách xa, hai người bọn họ đều là tu sĩ thanh phủ, bằng bọn họ căn bản không phải đối thủ của hai dị thú này.

Kế duy nhất, chính là đem Tần Lạc Y bắt đến trong tay, dùng nàng uy hiếp bạch y nam tử cùng hai dị thú kia, có lẽ bọn họ có thể mở ra một con đường sống.

Tần Lạc Y như thế nào có khả năng sẽ cho bọn họ cơ hội chế trụ chính mình? Nhìn bọn họ đồng thời hướng chính mình vọt tới, liền hiểu được quỷ kế của bọn họ.

Thanh phủ thế đi không giảm, đánh thật mạnh vào thanh phủ của một nam tử trung niên trong đó, phát ra tiếng vang ầm ầm, thanh quang vạn trượng, ngay cả mặt đất đều đang run động.

Mà một nam tử trung niên khác, nàng đang muốn lấy Càn Khôn Chung ra đối phó, Bạch Y đã hướng một ngón tay về phía hắn, thế đi của nam tử trung niên đột nhiên dừng lại, hai mắt không thể tin trừng lớn, sau đó ngã thật mạnh xuống đất, khí tuyệt.

Nam tử trung niên còn lại thấy thế, trong lòng run sợ, rốt cuộc hiểu được bạch y nam tử này mới là người khủng bố nhất trong đoàn người.Tu vi hắn cũng không cao, cùng Tần Lạc Y không sai biệt lắm, lúc này lại hoảng sợ lại e ngại, sức chiến đấu giảm lớn, được mấy chiêu, đã bị Tần Lạc Y đánh thành trọng thương, tiếp tục khống chế thanh phủ, đang muốn xuống tay lấy tính mạng hắn, Đại Hắc đột nhiên cười hắc hắc, ngăn cản lại.

"Nghe nói Động Thiên Phúc có một khối Hỗn Độn Chi Nguyên, ở bên trong bí địa, dùng cho đệ tử kiệt xuất trong tông môn tu luyện." Nó nhìn về phía Bạch Y, cười đến hưng phấn: "Ngươi không phải thấy hứng thú với Hỗn Độn Chi Nguyên sao? Nếu không chúng ta hỏi Hỗn Độn Chi Nguyên kia ở nơi nào, ngươi đi Động Thiên Phúc lấy đến?"

Tuy rằng Động Thiên Phúc có hộ sơn trận pháp, bất quá so với Phiêu Miểu Tông, trận pháp kia kém xa, nếu Bạch Y có thể đi vào Phiêu Miểu Tông, khẳng định đi vào Động Thiên Phúc càng dễ dàng, cầm Hỗn Độn Chi Nguyên, tiếp tục giết đến gà bay chó sủa, xem về sau Động Thiên Phúc còn dám đuổi giết không ngừng như vậy hay không.

"Chủ ý này không sai." Trong mắt Bạch Y hiện lên một đạo ánh sáng.

Nâng tay đem nam tử trung niên còn sót lại bắt lại đây, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp thăm dò thần thức hắn,btừ trong thần thứ hắn tìm được tin tức chính mình muốn biết.

Vẻ mặt nam tử trung niên hoảng sợ, chính mình bị nắm trụ căn bản không có chút sức lực phản kháng...Bạch Y rất nhanh buông hắn ra, đã từ trong thần thức biết về việc Hỗn Độn Chi Nguyên của Động Thiên Phúc.

Nam tử trung niên được tự do hai chân run lên, thập phần hối hận, lại không dám chạy, nơi này là bên trong trận pháp, hắn muốn chạy cũng chạy không thoát.

"Động Thiên Phúc quả thật có Hỗn Độn Chi Nguyên." Trong mắt Bạch Y hiện lên một chút nóng rực, hắn cuồng nhiệt khát cầu với Hỗn Độn Chi Nguyên, ngay cả chính mình cũng không hiểu được.

Chỉ cần có tin tức liên quan đến Hỗn Độn Chi Nguyên, có thể làm trong lòng hắn máu sôi trào lên, hắn dự đoán được khối Hỗn Độn Chi Nguyên kia!

"Ta mang bọn ngươi đi, chỉ cần các ngươi thả ta một mạng!" Lúc này nam tử trung niên vì mạng sống, không tiếc phản bội sư môn.

Vô luận như thế nào, rời đi địa phương quỷ quái này trước rồi nói sau, chờ sau khi ra ngoài, hắn sẽ tìm cơ hội đào tẩu, nếu chạy không thoát, liền đưa đến bí địa Hỗn Độn Chi Nguyên, cơ quan vô số, đến lúc đó hắn chỉ cần sử dụng thủ đoạn, chạy thoát tất nhiên không thành vấn đề.

Nói không chừng còn có thể lợi dụng trận pháp tông môn, làm cho chưởng môn đem bọn họ tru sát toàn bộ! Đến lúc đó hắn liền lập được công lớn.

Đại Hắc nhìn tròng mắt hắn không ngừng chuyển động, rõ ràng không có ý tốt, không khỏi cười lạnh nói: "Tính mạng ngươi lưu trữ cũng vô dụng, không cần ngươi phải chỉ đường!" Móng vuốt Đại Hắc chụp xuống, nhất thời đem hắn chụp khí tuyệt.

Tần Lạc Y chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền dời ánh mắt đi, mâu quang nhìn Bạch Y cực nóng, hắn rõ ràng bị Đại Hắc thuyết phục.

"Động Thiên Phúc không thể so với địa phương khác, nơi đó khẳng định có phòng hộ nghiêm mật nhất." Tuy rằng nàng cũng có chút động tâm, có thể chiếm đoạt Động Thiên Phúc, khiến cho bọn họ xuất nhiều máu, nàng tự nhiên cao hứng, bất quá lý trí của nàng vẫn còn.

Khoé môi Bạch Y thủy chung mang theo một chút ý cười nhạt nhàn như gió xuân, làm người ta vừa thấy liền cảm thấy vui vẻ thoải mái: "Yên tâm, chúng ta đi nhìn trước một cái." Mặc kệ phòng ngự gì, đều không ngăn được hắn.

Đối với Hỗn Độn Chi Nguyên, Bạch Y có vội vàng khôn xiết, hiện tại là hoàng hôn, thậm chí Bạch Y không nguyện ý chờ đến buổi sáng ngày hôm sau.

Tần Lạc Y không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, Hỗn Độn Chi Nguyên kia ở bên trong bí địa Động Thiên Phúc, cũng không thể chạy trốn được, thực sự không hiểu hắn sốt ruột cái gì.

Nơi đây cách Động Thiên Phúc gần trăm vạn dặm, Động Thiên Phúc ở phía nam Bồng Lai tiên đảo.Khoảng cách quá xa, Bạch Y không có bạch ngọc đài, trăm vạn dặm lấy tốc độ bọn họ, ít nhất mất hơn nửa tháng, hiện tại Tần Lạc Y có Bảo Lam chiến thuyền, đương nhiên không cần bất kể ngày đêm ngự hồng mà đi.

Nàng đem Bảo Lam chiến thuyền triệu ra, trong mắt Đại Hắc cùng Hắc Đế sáng ngời, còn không chờ nàng tiếp đón, chạy nhanh vào chiến thuyền, hưng phấn nơi nơi xem xét không ngừng.Trong mắt Bạch Y cũng có một chút kinh ngạc.

"Chiến thuyền này thật đúng là bảo bối!" Đại Hắc mừng đến mặt mày hớn hở, dị thường hưng phấn, không nghĩ tới mấy tháng không gặp, trên người Tần Lạc Y lại có nhiều bảo bối như vậy.

Đại Hắc đối với chiến thuyền cảm thấy thập phần hứng thú, sau khi bay lên, vẫn đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng thao túng chiến thuyền, rất có bộ dáng muốn đưa ta thử một lần.

Tần Lạc Y thấy, dứt khoát đem phương pháp khống chế nói cho nó, chính mình mừng rỡ thoải mái.Tốc độ Bảo Lam chiến thuyền rất nhanh, lại có Đại Hắc cùng Hắc Đế thay phiên khống chế, bất quá thời gian năm ngày, đi đến phụ cận Động Thiên Phúc, chỉ cách Động Thiên Phúc mấy trăm dặm.

Tìm một địa phương hẻo lánh, Tần Lạc Y thu hồi Bảo Lam chiến thuyền, bộ dáng Đại Hắc cùng Hắc Đế quá mức bắt mắt, nàng đem bọn họ tạm thời thu vào trong vòng tay không gian.

Dù sao Động Thiên Phúc cũng là một môn phái cường đại có nội tình hơn mười vạn năm, muốn lẻn vào bí địa tông môn, Tần Lạc Y đương nhiên không dám coi như không quan trọng.

Lặng lẽ lấy đi là tốt nhất, nếu vận khí không tốt, bị người Động Thiên Phúc nhận ra, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toáu không cần thiết cho Phiêu Miểu Tông.

Động Thiên Phúc chờ nàng cường đại sau, chậm rãi thu thập cũng không muộn.Bạch Y muốn đi lấy Hỗn Độn Chi Nguyên, nàng không thể tư tâm lợi dụng hắn đi báo thù cho chính mình.

Nghĩ nghĩ, nàng xuất ra mấy hộp thuốc mỡ, nhìn vào gương, không mất bao nhiêu công phu, liền biến thành một người hoàn toàn khác lạ.

Khuôn mặt hơi tròn, tướng mạo cực ngọt ngào, một đôi mắt đen nhánh thật to, môi trở nên dầy hơn, hai bên má còn có hai má lúm đồng tiền.

Bạch Y tao nhã ngồi ở một bên, tò mò nhìn nàng đùa nghịch trên mặt, trong ánh mắt nhộn nhạo loé ra hào quanh.

Tần Lạc Y dịch dung xong khuôn mặt chính mình, lại cầm thuốc mỡ, đi đến trước mặt Bạch Y, cười hì hì nói: "Ngươi cũng phải đổi một khuôn mặt khác mới được."

Bạch Y nhìn khuôn mặt nàng tươi cười, tuy rằng khuôn mặt này của nàng không xinh đẹp bằng tướng mạo lúc trước, bất quá thập phần đáng yêu, ý cười trong mắt càng đậm: "Ta không cần."

"Không được." Tần Lạc Y trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đệ tử Động Thiên Phúc không ít, tuy rằng trên Bồng Lai tiên đảo bọn họ lén lút làm không ít chuyện xấu xa, bất quá ở mặt ngoài lại giả trang bộ dáng thập phần chính phái, ở bên trong tông môn Bồng Lai tiên đảo, vẫn có không ít lực ảnh hưởng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đối phó với tông môn tiểu nhân như vậy, chúng ta phải cẩn thận mới được."

Thập phần cường thế vươn tay, đem khuôn mặt hắn cố định, làm cho hắn hơi hơi ngẩng lên: "Cứ như vậy, không được nhúc nhích, ta lập tức thay đổi khuôn mặt cho ngươi."

Mâu quang Bạch Y trở nên ám trầm, đáy mắt có tia sáng kỳ dị chớp động, có chút kinh ngạc nhìn nàng.Trên mặt vừa bị nàng tiếp xúc qua, nổi lên một cỗ cảm giác khác thường...Chỉ là giật mình như vậy, cư nhiên khiến cho hắn quên kháng cự, thật sự hơi ngửa đầu, cứ như vậy bình tĩnh nhìn nàng.

Tần Lạc Y ở một bên điều phối thuốc mỡ, tưởng tượng muốn đem Bạch Y dịch dung thành bộ dáng gì.Bạch Y tuấn mỹ vô song, phiêu nhiên như tiên, không thể biến thành quá xấu, nếu quá xấu, nói không chừng Bạch Y còn tưởng rằng nàng cố ý trêu cợt hắn.

Nàng vừa nghĩ, một bên quay đầu lại, nhìn mặt Bạch Y, đột nhiên đối diện ánh mắt hắn loé ra lưu quang rạng rỡ.Khóe mắt hung hăng co rút.Đây là một bức mĩ nam đồ a!

Khuôn mặt tuấn hoàn mĩ, da thịt như ngọc, con ngươi đen sáng quắc như hắc diệu thạch, bạc môi nhẹ nhàng mím chặt, cằm tinh xảo, bộ dáng hơi hơi ngửa đầu, lại tuyệt mỹ động lòng người, giống như chờ đợi bị người hái vậy.

"Nhắm mắt lại." Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Tần Lạc Y đột nhiên có một cỗ xúc động muốn phạm tội.

Nhịn không được ở trong lòng thấp chú một tiếng, sớm biết Bạch Y rất đẹp, bất quá ngày thường đều bị hắn cường đại chấn động, mỗi lần thấy hắn, thật sự không chú ý diện mạo hắn.Như bây giờ lẳng lặng ngửa đầu nhìn nàng, làm cho nàng không chú ý cũng khó.

Bạch Y chớp chớp lông mi thon dài, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên một chút ý cười, vừa rồi hắn không nhìn nhầm ánh sáng trong mắt Tần Lạc Y, trước kia hắn chỉ nhìn đến ánh mắt như vậy khi nàng nhìn Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh.

Không nghĩ tới hiện tại ánh mắt nàng nhìn đến chính mình cũng sẽ sáng lên, không phải bởi vì hắn ăn Hỗn Độn Chi Nguyên, cũng không phải bởi vì hắn tìm được tinh thạch.

Mí mắt rũ xuống, thập phần thuận theo nhắm hai mắt lại, lông mi thon dài hiện ra hình quạt, ở dưới mí mắt chiếu xuống quang ảnh nhàn nhạt.

"Không cho cười, ngươi cười như vậy, ta dịch dung cho ngươi như thế nào a!" Khoé mắt Tần Lạc Y lại nhịn không được co rút lần nữa, Bạch Y nhắm mắt lại khóe môi mỉm cười, không cường thế trong trẻo lạnh lùng như ngày thường, cư nhiên càng hiển lộ mị hoặc.Như thế nào nàng đụng tới nam nhân...Một người so với một người càng yêu nghiệt a!

Tần Lạc Y đem ánh mắt chuyển đến trên tay chính mình, lấy một ít thuốc mỡ, sau đó nhanh chóng đem thuốc mỡ thoa nhẹ lên mặt Bạch Y.Trên mặt Bạch Y thoa thuốc mỡ lên, cuối cùng cũng không còn yêu mỵ hoặc người, Tần Lạc Y thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Làn da thoáng bôi đen một chút, cái mũi làm lớn một chút, khuôn mặt làm béo một chút, rất nhanh, khuôn mặt bất đồng khác hẳn xuất hiện trước mặt nàng.

Chỉ thay đổi không nhiều lắm, liền làm cho Bạch Y thoạt nhìn thành thục bình thường hơn không ít, nếu không phải nàng động thủ, chính nàng cũng không có biện pháp đem khuôn mặt Bạch Y hiện tại cùng tướng mạo sẵn có của hắn liên tưởng với nhau.

Tần Lạc Y rất là vừa lòng.Vỗ vỗ tay, nói với Bạch Y: "Đã xong."

"Nhanh như vậy?" Bạch Y mở mắt ra, hiện lên một tia buồn bã.

Tần Lạc Y lấy gương ra, để cho hắn nhìn gương mặt mới của bản thân, nhìn đến Bạch Y mở mắt ra, nàng thiếu chút nữa vỗ trán.Rõ ràng nàng đã tận lực đem hắn dịch dung thành bộ dáng không đáng chú ý, làn da đen, đi ra ngoài chỉ là một nam tử trung niên bình thường đến mức không bình thường hơn, không nghĩ tới lúc hắn vừa mở mắt ra, khuôn mặt bình thường này, cũng có vẻ chói mắt như vậy, cỗ tao nhã cao quý trong khung phát ra, khiến cho hắn dù mang gương mặt vô cùng bình cũng không che dấu được.

Bạch Y đi qua nhìn nhìn, lại nhìn khuôn mặt của nàng, hơi nhíu mày: "Ngươi vì cái gì đem ta dịch dung già như vậy?"

Nhìn nàng không đến hai mươi tuổi, còn hắn thoạt nhìn như hơn ba mươi tuổi, đi cùng một chỗ, thập phần giống như một đôi cha con, điều này làm cho lòng hắn thực sự có chút buồn bực.

Tần Lạc Y không nghĩ tới hắn cư nhiên còn muốn so đo chuyện này, không khỏi có buồn cười: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta đem ngươi dịch dung thành một tiểu hài tử hơn mười tuổi?"

Bạch Y nghĩ chính mình giống như Tần Lạc Y, bộ dáng chỉ hơn mười tuổi...Trên lưng một trận ác hàn, lắc mạnh đầu: "Cứ như vậy đi."

Hai người bọn họ đi ra ngoài, một thành thục ổn trọng, một đáng yêu ngọt ngào, diện mạo thực bình thường, ở trong đám người cũng không thập phần thu hút.

Nơi này cách Động Thiên Phúc không xa, chỉ có mấy trăm dặm, bên trong Thành Quách trấn nhỏ, có không ít đệ tử Động Thiên Phúc.

Tần Lạc Y thấy được vài gương mặt quen thuộc, thậm chí còn thấy được một Trương trưởng lão, sau khi nghe ngóng, liền biết rõ ràng Trương trưởng lão tên là Trương Thiên Hành.

Mâu quang lạnh lùng, Trương Kế lúc trước là nhi tử của Trương Thiên Hành, cư nhiên dùng ám chiêu muốn cưỡng gian nàng.Người có thể dưỡng ra loại nhi tử này, tất nhiên cũng không phải thứ tốt đẹp gì!

Đến một trấn nhỏ phụ cận Động Thiên Phúc tên là Đông An trấn, vừa lúc hoàng hôn, vì không dẫn người chú ý, bọn họ chuẩn bị buổi tối đi đến Động Thiên Phúc, nên ở bên trong khách điếm thuê hai gian phòng ở.

Thời điểm giao tiền đặt cọc lên lầu, nghênh diện mấy thanh niên nam tử cười nói đi tới, trong đó còn có một người quen.

Thái Hạo Môn-Ninh Thù.Bọn họ đi qua nhau, ánh mắt Ninh Thù liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó rất nhanh đi tiếp.

Nếu tính ra Tần Lạc Y đã hơn một năm không nhìn thấy hắn, nàng đối với Ninh Thù có vài phần hảo cảm, không nghĩ tới hiện tại hắn cư nhiên cùng một chỗ với đệ tử Động Thiên Phúc.Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, cũng không quá để ý, thực tự nhiên tiêu sái đi qua.

"Ninh công tử, ngươi thật giữ bí mật, chúng ta nhận thức nhiều năm như vậy, cư nhiên không biết Thái Hạo Môn chưởng môn là phụ thân ngươi." Thanh âm nam tử trẻ tuổi vang lên, mang theo vài phần trêu chọc, hỗn loạn vài tia ân cần hâm mộ.

"Đúng vậy, Ninh công tử còn trẻ tuổi, bất quá trăm tuổi, liền tu luyện đến huyền phủ bát giai, còn là cửu giai luyện đan sư, chưởng môn Thái Hạo Môn còn là phụ thân ngươi, thành tựu ngày sau tất nhiên không thể đo lượng." Thanh âm nữ tử, mang theo vẻ mềm mại.

Dừng lại một chút, Tần Lạc Y nhẹ nhàng quay đầu, nhìn thoáng qua đoàn người đã đi xa, thần sắc có chút đăm chiêu.Ninh Thù.Không nghĩ tới hắn cư nhiên là nhi tử chưởng môn Thái Hạo Môn.

*(Chap này dài quá đi, gần 8k từ liền)*
Bình Luận (0)
Comment