Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 244

Editor:HamNguyet

"Chúng ta đuổi theo mấy con cửu giai yêu thú, đuổi được mấy trăm dặm, kết quả chạy tới địa phương bị mấy trăm con yêu thú không biết chui ra từ nơi nào vây quanh, nguyên tưởng rằng chết chắc rồi...May mắn gặp Sở công tử, nếu không gặp hắn, nhất định chúng ta phải chết!"

Trên Tiên Hạc lâu, sau khi Tứ sư huynh Dung Vân Hạc ngồi xuống, cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó cười đem tử y nam tử bên cạnh giới thiệu cho Quý Huyền cùng Tần Lạc Y, trên nét mặt mang theo một chút kích động khó nén.

Sư đệ cũng bị yêu thú vây quanh?

Quý Huyền ngẩn ra, trong mắt hiện lên một chút tinh quang, có thể cứu đám người sư đệ bị mấy trăm con yêu thú vây quanh, chỉ sợ Sở công tử này thực không đơn giản.Mà hắc y nhân đi theo hắn đến, người người tu vi cực kỳ cường đại, cảm giác được chỉ sợ bên trong có tu sĩ tử phủ.

Ánh mắt Sở Dật Phong dừng trên người Tần Lạc Y.Mái tóc đen nhánh, khuôn mặt lớn như bàn tay, tiếu nhan tuyết trắng nõn nà, phượng mâu liễm diễm oánh nhuận, khoé mắt cong cong, môi đỏ mọng phấn nộn...Trong minh diễm thanh lãnh mang theo kiều mỵ phong tình.

Năm năm! Hắn đã năm năm không nhìn đến nàng.Mỗi ngày trôi qua, hắn đều tương tư thành cuồng.Trong ánh mắt tối đen lóe ra quang mang cực nóng, môi mỏng hoàn mỹ cong nhẹ, cả người nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức ôm lấy nàng, hung hăng tiến vào trong cốt nhục chính mình.

Phía sau người hắn, theo sát là Cung Ly. Họ Sở. Tần Lạc Y biết, hắn thật sự là Sở Dật Phong.Mà không phải một người có bộ dáng tướng mạo tương tự hắn.

Trong lòng Yến Nam Thiên nhịn không được hừ lạnh một tiếng, hay cho một nam tử tao nhã vô song, tôn quý tuấn dật, chỉ là thấy hắn vừa lên lầu, ánh mắt nóng rực dừng trên người Tần Lạc Y, trong lòng liền có chút không hờn giận.

Quay đầu nhìn về phía Tần Lạc Y.Tần Lạc Y cũng không chuyển mắt nhìn Sở Dật Phong, trong phượng mâu lóe ra quang mang liễm diễm, còn có kích động khó nén, không khỏi nhấp mím môi.Ninh Thù nâng chén trà lên, tao nhã nhẹ nhàng uống một ngụm.

"Y nhi, đã lâu không gặp." Sở Dật Phong khẽ mở bạc môi, mỉm cười nhìn nàng, trong thanh âm réo rắt mang theo từ tính, tựa như lúc trước.

Trong lòng Tần Lạc Y run rẩy.Nghĩ tới vô số tình cảnh bọn họ gặp lại nhau, lại trước nay không nghĩ đến sẽ gặp nhau ở trong này...Thánh Long đại lục cách Bồng Lai tiên đảo mấy trăm đến hơn một ngàn vạn dặm a!

Hắn vì cái gì lại ở chỗ này? Lại như thế nào đi tới nơi này? Trong lòng nàng không ngừng suy đoán, càng nghĩ tim đập càng nhanh.Phần tình cảm bị áp lực, giống như núi lửa sắp sửa phun trào, nàng muốn ngăn chặn, lại cảm thấy có chút bất lực, trong lòng cười khổ, xem ra, nàng vẫn đánh giá cao định lực chính mình.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Chớp mắt nhìn, nàng nhẹ nhàng mở miệng, hết sức áp lực kích động trong lòng, cố giữ vững trấn định, môi đỏ mọng hiện ra một chút tươi cười sáng lạn.

"Sở công tử, tiểu sư muội...Các ngươi nhận thức?" Dung Vân Hạc giương mày, tươi cười nhìn nàng, lại nhìn về phía Sở Dật Phong, dị quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.Quý Huyền cũng tò mò nhìn bọn họ.

Tần Lạc Y cười gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta nhận thức." Về phần nhận thức như thế nào, là quan hệ gì, nàng không muốn nói thêm gì nữa.

Đối với việc Sở Dật Phong cứu tính mạng chính mình, Dung Vân Hạc cũng không biết được thân phận hắn, pháp khí phi hành ngân sắc xa hoa, nhiều tu sĩ cường đi theo bên người, hơn nữa bên trong còn có vài tên tu sĩ tử phủ.

Liền đem tất cả âm thầm xem ở trong mắt, trong lòng biết thân phận Sở Dật Phong bất phàm, nguyên bản đối với hắn nhiệt tình mang theo khách khí, lúc này biết hắn cùng tiểu sư muội có quen biết, trong vô hình đã kéo gần khoảng cách lẫn nhau.

Sau khi ăn xong, biết được Sở Dật Phong tạm thời không rời đi Thông Cẩm thành, Dung Vân Hạc nhiệt tình mời hắn đến chỗ ở của chính mình: "Tam sư huynh cùng ta ở chung một chỗ, hiện tại Thông Cẩm thành quá nhiều người, không dễ tìm khách điếm."

Sở Dật Phong cười liếc mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, ám quang trong mắt bắt đầu khởi động, không cự tuyệt.Ra khỏi Tiên Hạc Lâu, liền rời đi cùng Dung Vân Hạc.

Ninh Thù lập tức tươi cười cáo từ.Yến Nam Thiên nhìn nàng muốn nói lại thôi, Tần Lạc Y dứt khoát hướng hắn phất phất tay, nói lời hẹn gặp lại liền rời đi.

Yến Nam Thiên muốn đuổi theo, nhưng một nữ tử trẻ tuổi thân mặc y phục vàng nhạt, cũng thấy được hắn ngóng nhìn Tần Lạc Y, cắn cắn môi, rất nhanh tươi cười chạy tới giữ chặt hắn: "Yến biểu ca, nguyên lai huynh ở trong này a, cuối cùng muội cũng tìm được huynh." Thanh âm mềm mại dễ nghe như chuông bạc.

Tần Lạc Y nhếch môi một cái.Yến biểu ca...Chẳng lẽ đây là Tiêu biểu muội Đại sư huynh nói lúc trước, ở sơn môn Phiêu Miểu Tông khóc nháo muốn tìm hắn? Công bố là bạn lữ song tu của hắn? Trong lòng suy đoán như thế, lại thủy chung không quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, tất cả tâm tư đặt trên người Sở Dật Phong đột nhiên đi vào Bồng Lai tiên đảo.

Mà Yến Nam Thiên nhìn bóng dáng nàng rời đi, khóe môi gợi lên một chút tươi cười tự giễu, trong lòng vô cùng chua xót.

Trở lại tiểu viện ngoại ô, Tần Lạc Y đơn độc lẳng lặng ngồi phía trước cửa sổ, tay chống cằm, kinh ngạc nhìn cây ngô đồng trong viện, thật lâu sau, nhẹ nhàng thở dài một hơi, mang theo Đại Hắc cùng Hắc Đế, hướng hải lý lao đi.

Bay ra hơn mười vạn dặm, chém giết rất nhiều yêu thú, thời điểm đợi nàng trở lại tiểu viện ngoại ô Thông Cẩm thành, sắc trời đã tối đen, trên bầu trời điểm đầy sao.

Đẩy cửa đi vào, một đạo thân ảnh cao lớn đang lẳng lặng đứng trong viện, tuấn nhan như ngọc, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, câu môi cười khẽ hướng nàng đi tới: "Y nhi, cuối cùng nàng cũng trở lại."

Tần Lạc Y nhìn hắn, tim thật vất vả bình tĩnh trở lại, lại đập gia tốc: "Ngươi như thế nào lại tới chỗ này?"

"Y nhi, nghe lời này của nàng...Dường như nàng không thích nhìn thấy ta tới?" Sở Dật Phong bình tĩnh nhìn nàng, sau đó khóe mắt cong nhẹ, gợi lên một chút tươi cười bắt lấy lòng người.Ở Tiên Hạc Lâu, ánh mắt Yến Nam Thiên nhìn về phía nàng cực nóng, hắn đã sớm thu hết vào đáy mắt.

"Đương nhiên không phải." Tần Lạc Y cười nhạt. Từ trong trữ vật giới xuất ra một khối ngọc minh châu, trong viện thoáng chốc sáng bừng, nàng tiến lên, tiếp đón Sở Dật Phong vào nhà ngồi nói chuyện.

Nhìn bóng dáng nàng xinh đẹp, chóp mũi ngửi thấy hương thơm quen thuộc tuyên khắc trong đáy lòng trên người nàng truyền đến, tâm tình Sở Dật Phong nhộn nhạo không thôi, yên lặng đi theo phía sau nàng vào phòng.

Phía sau truyền đến tiếng cửa đóng lại.Tần Lạc Y nâng tay lên, đem ngọc minh châu muốn đặt lên chỗ đặc chế trên bàn án, Sở Dật Phong đột nhiên từ phía sau đem nàng ôm lấy, cúi đầu vùi vào trong cổ nàng: "Y nhi."

Đầu ngón tay Tần Lạc Y run lên, ngọc minh châu từ trong tay nàng rơi xuống, "phịch" một tiếng, đánh rơi trên mặt đất, nhấp mím môi, nàng dùng sức đẩy cánh tay hắn đang ôm chặt chính mình ra, mâu quang tối sầm lại, trách mắng nhẹ: "Sở Dật Phong, ngươi buông ra."

"Không buông, Y nhi, ta nhớ nàng." Sở Dật Phong thì thào, thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo mị hoặc tận xương: "Để cho ta hảo hảo ôm nàmg một cái." Khi cách năm năm mới gặp, hắn không muốn tiếp tục che dấu tưởng niệm của chính.

Xoay người nàng lại, ngón tay thon dài như ngọc, xoa nhẹ khuôn mặt nàng, chậm rãi vuốt phẳng, từ thái dương đến lông mi, từ cái mũi đến môi đỏ mọng, trong ánh mắt tối đen sáng ngời như hắc diệu thạch tràn ngập quyến luyến cùng thâm tình.

Nhìn đến tình ý trên mặt hắn không chút nào che lấp, Tần Lạc Y giật mình.

Sở Dật Phong híp mắt lại, cười khẽ: "Y nhi, nàng có nhớ ta không?"

Trong lòng Tần Lạc Y chua xót. Nhớ. Như thế nào sẽ không nhớ? Nghĩ đến cùng hắn trải qua một hồi phong hoa tuyết nguyệt mà thôi, khi nàng rời đi có thể vẫy vẫy tay, tiêu sái không mang theo một chút lưu luyến, chính mình từ nay về sau tự tại truy tìm đại đạo tu luyện.Sau khi rời khỏi, mới biết sớm yêu thích, mới biết tương tư khắc sâu.Mỗi khi đêm dài tĩnh mịch, trong lòng sẽ hiện lên một tia ẩn ẩn buồn bã cùng thất lạc.

Dùng thời gian hơn một năm, nàng thật vất vả đem phần tình cảm này áp chế vào chỗ sâu nhất đáy lòng, không chạm đến, không nghĩ đến, liền không tiếp tục tương tư...Không nghĩ tới hôm nay hắn đột ngột xuất hiện như thế, xông vào lòng nàng lúc nàng không kịp chuẩn bị, làm cho công sức nàng cố gắng nhiều năm tiêu tán, rốt cuộc phần tình cảm kia vẫn không có chỗ ẩn nấp.

Sở Dật Phong vẫn luôn bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, bắt giữ tình ý kéo dài thoáng qua trong mắt nàng, trong lòng sung sướng, nhịn không được liền cúi thấp đầu xuống, bờ môi nóng rực đột ngột hôn xuống.m

Cảm xúc mềm mại vô cùng làm cho hắn kìm lòng không được than thở ra tiếng, đem thiên hạ trong lòng ôm chặt hơn, đầu lưỡi tiến quân thần tốc cạy mở hàm răng nàng, bá đạo mà nhiệt liệt xâm lược khiêu khích.

Tần Lạc Y trừng mắt hắn.Đầu óc đột nhiên trống rỗng.

"Y nhi, nhắm mắt lại!" Mắt Sở Dật Phong nóng rực mà tà tứ, mang theo một chút tình dục thâm trầm.

Tần Lạc Y rốt cục phục hồi lại tinh thần, dùng sức đẩy hắn ra, mím chặt môi đỏ mọng, cánh môi đỏ mọng vừa bị hắn hôn qua trở lên tiên diễm ướt át, cỗ cảm giác tê dại giống như bị luồng điện chạy qua, khiến cho lòng nàng hung hăng run rẩy.

Sở Dật Phong bị nàng dùng sức đẩy ra híp mắt lại, nhìn tiếu nhan nàng minh diễm, biểu hiện trong mắt thay đổi mấy lần.

Tần Lạc Y không hề nhìn hắn, nhẹ nhàng xoay người đem ngọc minh châu rơi trên mặt đất nhặt lên, đặt lên bàn án lần nữa...Viên ngọc minh châu này là của Đại sư huynh trước khi đi cấp cho nàng.

"Vì cái gì?" Sở Dật Phong mở miệng, tình dục trong mắt thối lui, ánh mắt tối đen ẩn chứa một tia sắc bén, chậm rãi nhấc chân hướng nàng đi tới.

Tần Lạc Y tránh né hắn.Đi đến đứng yên trước cửa sổ, nhìn xa phía chân trời, vầng trăng cong cong đã bị tầng mây thấp thoáng che khuất, sau một lát mới quay đầu, nhìn hắn thản nhiên nói: "Thái tử điện hạ, Thông Cẩm thành tùy thời đều sẽ bùng nổ yêu thú triều, ngươi không cần ở trong này trì hoãn quá lâu, sớm rời đi nơi một chút."

"Thái tử điện hạ?" Sở Dật Phong câu môi cười, ánh mắt lại sắc bén như đao: "Y nhi, nàng không muốn biết ta vì cái gì lại tới nơi này?"

Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe.Gió nhẹ từ cửa sổ thổi qua, vài sợi tóc đen nhẹ nhàng phiêu đãng bên má nàng.Mỉm cười, phượng mâu đen nhánh nhìn hắn, chậm rãi nói: "Mặc kệ ngươi vì cái gì đến nơi này, chuyện xong xuôi, nên rời đi sớm một chút."

"Tần Lạc Y, nàng là nữ nhân nhẫn tâm!" Sở Dật Phong có chút nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nàng, giận dữ phản cười, hiện tại hắn thật muốn đi qua bắt lấy nàng, đem nàng đặt trên đùi chính mình, hung hăng đánh vào mông nàng: "Ta cố ý tới tìm nàng, cư nhiên nàng...Lại muốn ta nhanh chóng rời đi?"

Tần Lạc Y mím môi, trong lòng bị kiềm hãm.Hắn cố ý đến tìm nàng...Từ Thánh Long đại lục? Tứ sư huynh nói trong những người đi theo hắn có vài tu sĩ tử phủ, tất cả những người khác cũng đều là tu vi ngoài ngọc phủ...Không biết hắn từ nơi nào tìm được những người này, Thánh Long đại lục đi vào Bồng Lai tiên đảo, những tu sĩ đó, khẳng định sẽ đòi đại giới xa xỉ.

Nếu thật sự bởi vì nàng...Trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút ảm đạm, kéo kéo khóe môi, cười nói: "Ngươi không ở Thánh Long đại lục, chạy tới tìm ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn làm Thái tử Sở quốc, muốn đến Bồng Lai tiên đảo đến tu luyện?"

Sở Dật Phong im lặng.

"Bởi vì ta là Thái tử? Y nhi, về sau ta có thể cùng nàng tu luyện..." Hắn tận lực không để chính mình hướng tới phương hướng khác suy nghĩ, Yến Nam Thiên kia, tuy rằng ánh mắt nhìn về phía Y nhi tràn ngập ái mộ, nhưng ánh mắt Y nhi nhìn về phía hắn rõ ràng thập phần lãnh đạm.

Bồi nàng tu luyện? Sao có thể! Tần Lạc Y lắc đầu, nàng không phải người trì độn, nàng nhìn đến rõ ràng tình yêu trong mắt Sở Dật Phong...Chỉ là, tất cả đều đã quá muộn, bọn họ hiện tại đã hoàn toàn đi trên con đường bất đồng, mà nàng, cũng không có khả năng cùng hắn tiếp tục ở chung một chỗ.

"Y nhi!" Nhìn đến nàng lắc đầu, trong lòng Sở Dật Phong căng thẳng, vươn tay bắt nàng, tốc độ hắn rất nhanh, Tần Lạc Y rõ ràng muốn tránh né, nhưng vẫn bị hắn vừa vặn bắt lấy.Trong lòng nàng rùng mình, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập hồ nghi.

Sở Dật Phong cười khẽ: "Ta cũng đã bái một sư phụ..." Nói tới đây, hắn hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên có chút rối rắm: "Vài năm nay, ta vẫn luôn tu luyện, sư phụ nói tư chất của ta không tệ lắm...Y nhi, về sau ta có thể ở cùng nàng thật lâu."

Tần Lạc Y khó nén kinh ngạc:"Chúc mừng ngươi." Nàng vẫn tránh tay hắn ra, nhấp mím môi, sau đó nhẹ giọng nói: "Sở Dật Phong, ta có bạn lữ song tu." Tuy rằng nàng thương hắn, nhưng nàng đã hứa hẹn với Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, nàng không thể phụ bọn họ.

Sống lưng Sở Dật Phong cứng đờ, con ngươi đen không thể tin trừng mắt nàng, thật lâu sau, mới nói giọng khàn khàn: "Y nhi, vui đùa này tuyệt không buồn cười." Hắn không muốn tin tưởng, cũng không dám tin tưởng, cố gắng khắc chế xúc động muốn dùng lực lay nàng, chất vấn nàng.

"Ta sẽ không lấy chuyện này ra nói giỡn." Tần Lạc Y nhìn trong mắt hắn khiếp sợ cùng đau xót, trong lòng cũng đau xót, nhưng vẫn quyết định nhẫn tâm dao sắc chặt đay rối.

Chuyện đã không có kết quả, nàng không thể lừa dối, như vậy đối với hắn mới là thương tổn chân chính, Sở Dật Phong...Chung quy bọn họ có duyên không phận!

"Là ai?" Trong lòng Sở Dật Phong đau đớn, chung quy...Hắn vẫn tới chậm sao.

"Là ai không quan trọng." Tần Lạc Y rũ mi mắt xuống.

Sở Dật Phong hừ nhẹ một tiếng: "Ta không thể biết? Hay là vốn không có người như vậy, nàng cố ý viện cớ tới gạt ta?" Trong mắt lóe ra một chút hào quang chờ mong.

"Ta lừa ngươi có chỗ tốt gì?" Tần Lạc Y có chút buồn bực, nâng mí mắt lên, phượng mâu tối đen hiện lên quang mang khác thường.

"Vậy nàng liền nói cho ta biết, đến tột cùng là ai?" Sở Dật Phong khăng khăng phải biết đáp án, lúc trước ở Thánh Long đại lục, chỉ vì hắn quá tin tưởng nàng, nên mới bị nàng dứt áo ra đi.

"Là sư huynh ta." Nhìn bộ dáng hắn không được đến đáp án quyết không bỏ qua, Tần Lạc Y chỉ phải nói cho hắn.

"Nguyên lai là sư huynh a." Sở Dật Phong gật gật đầu, trong mắt hẹp dài hiện lên hoả diễm sắc bén: "Dung Vân Hạc hay là Quý Huyền?"

Tuy rằng bộ dáng hai người này không kém, chẳng qua giữa trưa hôm nay ở Tiên Hạc Lâu, thấy thế nào cũng không giống quan hệ song tu giữa nàng cùng một người trong số đó, huống chi bạn lữ song tu có thể ở cùng một chỗ, tại sao nàng lại cách xa bọn họ như vậy?

"Không phải." Tần Lạc Y nghĩ đến Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, dừng một chút nói: "Là Đại sư huynh của ta." Nàng muốn nói hai sư huynh đều trở thành bạn lữ song tu của chính mình, nhưng nàng thực sợ sẽ làm hắn sợ.

"Phượng Phi Ly sao?" Bàn tay Sở Dật Phong ở trong tay áo nắm chặt, nhìn nàng thật sâu một cái, cực lực duy trì lạnh nhạt nói: "Nghe nói đại bộ phận đệ tử Phiêu Miểu Tông đều ở Thông Cẩm thành, hắn cũng ở đây?"

"Không có." Tần Lạc Y lắc đầu: "Hắn đi Huyền Thiên đại lục."

Sở Dật Phong nở nụ cười, trong mắt có một đạo ánh sáng lưu tinh xẹt qua, ngữ khí không mặn không nhạt:"Thực trùng hợp."

Tần Lạc Y nhịn xuống xúc động muốn vỗ trán, nhìn bộ dáng Sở Dật Phong, nàng chỉ biết hắn tất nhiên không tin.
Bình Luận (0)
Comment