Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 301

Editor:HamNguyet

"Ngọc giản kia thật sự là Kinh Long Quyết trong truyền thuyết? Cũng không biết là thật hay giả." Mạc Hàn cùng Tống Vô Ngân sóng vai đứng chỗ  yên lặng, thanh âm nói chuyện ép xuống cực nhỏ.

"Bút tích do người kia xuất thủ, ngươi cảm thấy là thật hay giả?" Tống Vô Ngân liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói.

Nếu không phải trước khi hội đấu giá bắt đầu, Tần Lạc Y lặng lẽ nói cho bọn họ biết đây là âm mưu của Đoan Mộc Trường Anh, khẳng định hắn đã đem Long Ngâm Quyết cạnh tranh lấy, làm sao có khả năng để nó dừng trên tay Liễu Hàn Tình?

Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn phương hướng Liễu Hàn Tình rời khỏi, trong mắt chúng tu sĩ nóng rực như suy tư điều gì đó, khóe môi gợi lên chút tươi cười vui sướng khi người gặp họa: "Chín phần là giả...Ân, cũng có thể là một nửa thực một nửa giả, như vậy mới gạt được người, bất quá hắn thật sự có chút bản sự, có thể làm ra đồ giả tới gạt người, chẳng lẽ hắn đã gặp qua Kinh Long Quyết, Liễu Hàn Tình đáng thương, bỏ bạc mua đồ vật không biết là thật hay giả, còn là đồ vật tùy thời bị người nhớ thương, sau này chắc chắn không có ngày yên bình."

Đừng nói vài thế gia nghe nói trên tay hắn có Kinh Long Quyết trong truyền thuyết có thể đột phá tử phủ đỉnh sẽ không ngồi yên, còn có cường giả lámh đời trên Huyền Thiên đại lục, chỉ sợ nghe tin sẽ lập tức hành động.

Ánh mắt Tống Vô Ngân dừng trên người Tần Lạc Y, hắn suy nghĩ chuyện Tần Lạc Y nghe được người kêu Đoan Mộc Trường Anh là Thánh Tử, Tần Lạc Y còn xuất hiện trên Huyền Thiên đại lục, càng kỳ quái là thiếu chủ cùng Phượng Phi Ly không ở đây.

Nghe khẩu khí của nàng, hai vị chủ tử đều ở Bồng Lai tiên đảo, lấy việc thiếu chủ quan tâm nàng, căn bản không có khả năng để một mình nàng đến Huyền Thiên đại lục...Càng nghĩ càng cảm thấy có chút không thích hợp, càng làm cho hắn cảm kỳ quái là, cỗ lực lượng luôn luôn quấy rối trên địa bàn Đoan Mộc gia, từ khi thiếu chủ cùng Phượng thiếu chủ đi Bồng Lai tiên đảo, cũng đột ngột im lặng xuống.

Ngón tay vừa động, một đạo bóng dáng màu đen lặng yên không tiếng động dừng bên người hắn: "Tống đại nhân."

"Ngươi lập tức đi Bồng Lai tiên đảo, đem chuyện phát sinh nơi này nói cho thiếu chủ, nhớ rõ động tác phải nhanh." Tống Vô Ngân phân phó hắn nói. Hắc y nam tử nhanh chóng biến mất không thấy.

"Ta hoài nghi Đoan Mộc Trường Anh cùng cỗ lực lượng thần bí kia có liên quan, Tông Chủ, Thánh Tử...Đây là loại xưng hô kỳ quái gì?" Hắn híp mắt lại, nhìn chân trời nhẹ lẩm bẩm.

Hắn nhớ rõ Đoan Mộc Trường Anh mười năm trước thập phần thân thiết với thiếu chủ, hai người huynh hữu đệ cung, Đoan Mộc Trường Anh sang sảng không câu nệ tiểu tiết, bọn họ cũng kính hắn như kính thiếu chủ, nếu không phải mười năm nay hắn một lần lại một lần ám sát thiếu chủ, làm cho thiếu chủ hoàn toàn lạnh tâm, sao thiếu chủ có thể khắp nơi nhằm vào hắn thậm chí muốn lấy tính mạng hắn?

Nhắc tới cỗ lực lượng thần bí kia, ánh mắt Mạc Hàn cũng trở nên ngưng trọng, hai năm nay bọn họ vô số lần giao phong, song phương đều tổn thất không ít nhân thủ.

"Ta cũng hiểu được sợ là bọn họ có chút quan hệ...Nhưng chỉ là mười năm mà thôi, hắn phát triển thế lực không khỏi quá nhanh, chúng ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy đều không thể đem thế lực của hắn diệt trừ hoàn toàn, khẳng định hắn mượn ngoại lực."

Còn có nhiếp hồn thuật kia, nói không chừng những trưởng lão Đoan Mộc gia duy trì hắn, bị hắn dùng nhiếp hồn thuật, chỉ tiếc người bị nhiếp hồn thuật ngày thường cùng người bình thường không khác nhau, bọn họ hoàn toàn không nhìn ra.

Sau khi Liễu Hàn Tình rời đi, mọi người trên quảng trường nghị luận một trận, dần dần tản đi. Tần Lạc Y bị thỉnh trở về đại lâu bán đấu giá lần nữa. Vẻ mặt Thác Bạt Tiêu Dao đối với nàng coi như ôn hoà, có lẽ vì nàng đã cứu tính mạng nhi tử hắn, biết nàng muốn dùng bạch ngọc đài về Thiên Long sơn mạch, không nói hai lời liền đồng ý đem bạch ngọc đài cho mượn.

Thác Bạt Nguyên Hủ đề nghị muốn đích thân đưa nàng đi, Thác Bạt Tiêu Dao không đồng ý, lý do vì Hỗn Độn Chi Nguyên trong Hoả Vực biến mất, hắn thành mục tiêu khiến rất nhiều người âm thầm nhớ thương. Thác Bạt Tiêu Dao không muốn nhi tử chính mình tại thời điểm này trở thành cái đích nơi đầu sóng ngọn gió xuất môn mạo hiểm.

Thác Bạt Tiêu Dao quyết định để cho một gã trưởng lão đưa nàng đi Thiên Long sơn mạch, để nàng quyết định thời gian rời đi, thời điểm muốn đi đến nói với Đỗ quản sự nhà bán đấu giá một tiếng là được.Tần Lạc Y quyết định buổi chiều rời đi.

Thời gian nàng mất tích từ lúc Giản Ngọc Diễn tấn giai đến nay đã gần một tháng, đương nhiên trở về càng sớm càng tốt, biết được quyết định của nàng, Tần Thiên không nghĩ nhiều, trực tiếp mở miệng nói: "Ta đi cùng với muội."

Hắn không yên tâm để một mình Tần Lạc Y theo người Thác Bạt gia đi Thiên Long sơn mạch, Thiên Long sơn mạch là nơi nổi danh hung hiểm, nơi đó có rất nhiều linh thú phẩm giai cực cao.

Tần Mặc muốn ở chỗ này chờ Tần lão gia tử, Tần Hướng đem chỉnh thọ năm ngàn tuổi của Tần lão gia tử giao cho hắn xử lý, thời gian nửa năm nay hắn không rảnh ra ngoài chạy loạn.

"Tần Thiên, ngươi phải trở về sớm một chút, sự tình chúc thọ lão gia tử rất nhiều, cha ta nói ngươi giúp đỡ ta, ngươi đừng có phủi tay làm chưởng quầy, chờ đến Thiên Long sơn mạch rồi, tìm được sự đệ của Lạc Y muội muội, ngươi liền nhanh chóng trở về, đem Lạc Y muội muội mang về, lần trước ta về nhà nói với nương nhận một muội muội, nương vẫn luôn ngóng trông gặp mặt."

Tần Thiên bật cười. Hắn biết việc này.Chỉ là lúc trước hắn không biết Tần Mặc nhận muội muội là Lạc Y, chính mình bái vào môn hạ Tần lão gia tử, Lạc Y cùng Tần Mặc có tầng quan hệ này, thực ra bọn họ cùng Tần gia hữu duyên.

Về phần chỉnh thọ, hắn biết tính tình Tần Mặc tiêu sái, không kiên nhẫn nhất là xử lý việc này, mặc dù sư thúc có nhiều đệ tử, nhưng chỉ có một mình hắn là nhi tử, có sự tình hắn muốn trốn cũng trốn không xong.

Người Thác Bạt Tiêu Dao phái đến đưa nàng đi tên Lý Ngạo, là nam tử trung niên, tuy rằng tên Lý Ngạo, lại tuyệt không ngạo khí, bộ dáng hơi thấp, mập mạp, giống như đại phật Di Lặc, nói chuyện thập phần hòa ái.

Hắn ngự bạch ngọc đài qua sông hư không nửa canh giờ, Tần Lạc Y trở về Thiên Long sơn mạch, từ trong hư không đi ra, nàng phát hiện chung quanh có chút không thích hợp, ngọn núi chung quanh rất cao lớn, rừng cây rậm rạp, căn bản không giống bên ngoài Thiên Long sơn mạch, mà giống chỗ sâu nhất sơn mạch, không chỉ như thế, ba người bọn họ vừa mới từ trong hư không xuất hiện, chung quanh liền xuất hiện mười mấy nam tử mặc hắc y bao quanh bọn họ, còn có hai gã nam nữ trẻ tuổi đứng ở một bên.

Tuổi tác nữ tử không lớn, bộ dạng xinh đẹp, mày lá liễu, mắt xếch, mặt trứng ngỗng, miệng nhỏ nhắn anh đào...Trên người như không có xương, mềm mại dựa nghiêng trên người nam tử trẻ tuổi một bên.

Trong lòng Tần Thiên trầm xuống,sau khi từ bạch ngọc đài bước ra, bước đi từng bước, đứng gần bên cạnh Tần Lạc Y, con ngươi đen híp lại, nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Ánh mắt Tần Lạc Y sắc bén dừng vào bóng dáng Lý Ngạo mập mạp, bạc môi gợi lên chút cười nhẹ trào phúng.

"Lí Ngạo, ta chờ ngươi đủ lâu." Nam tử trẻ tuổi diện mạo âm nhu vòng tay ôm thắt lưng nữ tử, ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe môi: "Cuối cùng ngươi cũng tới." Sau đó ánh mắt hắn xoay chuyển, dừng trên người Tần Lạc Y, nhìn đến khuôn mặt nàng trắng nõn xinh đẹp, cùng dáng người lả lướt quyến rũ, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.

"Để cho Lam Chấn đại nhân cùng Băng cô nương đợi lâu, thuộc hạ đáng chết, cũng may thuộc hạ không làm nhục mệnh, thuận lợi đem người mang đến." Lí Ngạo hướng về phía nam tử âm nhu cùng nữ tử kia thi lễ, cười tủm tỉm nói.

"Lí Ngạo, ngươi có ý gì?" Tần Thiên nghiêm mặt, lạnh giọng quát hỏi, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lộ vẻ tàn khốc.

"Hắc hắc, Tần công tử cũng đừng trách lão phu, muốn trách chỉ có thể trách muội muội ngươi, ai kêu nàng chạy đến Hỏa Vực a." Lí Ngạo trở lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ha ha cười rời đi, trong mắt hờ hững không cười ý.

Hỏa Vực? Chẳng lẽ bởi vì Hỗn Độn Chi Nguyên? Trong nháy mắt, thậm chí Tần Lạc Y nghĩ đến chuyện tình chính mình lấy Hỗn Độn Chi Nguyên từ tầng thứ mười Hoả Vực bại lộ.

Nàng rất nhanh tỉnh táo lại. Người ở tầng thứ bảy cùng tầng thứ tám Hoả Vực, bởi vì nổi lên lòng tham, bị nàng giết chết tại chỗ, trước khi đi nàng đã xem xét thật sự cẩn thận, không có khả năng bị người phát hiện.

"Lam đại nhân, Băng cô nương, hai người này liền giao cho các ngươi, lão phu cáo từ trước." Lí Ngạo hướng về phía nam tử âm nhu tên Lam Chấn chắp tay.

Đang muốn rời đi, thân hình Tần Thiên vừa động, trong mắt lộ sát khí lạnh băng, Tần Lạc Y cầm tay hắn, nhẹ nhàng hướng tới hắn lắc đầu. Giết Lý Ngạo là chuyện nhỏ, không cần tốn quá nhiều sức, chỉ cần dùng lửa trong tầng thứ mười Hỏa Vực có thể giết chết hắn, nhưng hắn là người Thác Bạt Tiêu Dao phái đến đưa chính mình đi, nếu giết hắn như vậy, chỉ sợ Thác Bạt gia sẽ hoài nghi...Địa vị người này ở Thác Bạt gia không thấp, ngay cả Thác Bạt Tiêu Dao đều yên tâm đem bạch ngọc đài giao cho hắn, lúc này không nên động vào hắn.

Dưới chân Tần Thiên dừng lại một chút, nhìn nàng một cái, lại nhìn hơn mười tên tu sĩ chung quanh, nghĩ đến nàng cố kỵ nơi này nhiều người, Lý Ngạo kia thân là tu sĩ là tử phủ, lúc này hắn dám rời đi, tất nhiên không sợ hãi, chỉ sợ tu vi nam tử tên Lam Chấn không kém.Lúc này để Lý Ngạo rời đi, quả thật bọn họ có lợi.

Lí Ngạo ngự bạch ngọc đài rời đi rất nhanh, tuy rằng nơi này là chỗ sâu nhất Thiên Long sơn mạch, hắn cũng không dám dừng lại lâu, sợ bị người nhìn đến chính mình cùng Lam Chấn chung một chỗ.

Lam Chấn bước thong thả đến trước người Tần Lạc Y. Ánh mắt âm nhu lộ ra hứng thú. Băng cô nương ghen, thân mình vốn dựa trên người hắn càng dựa vào gần, hai người cơ hồ như kết hợp thành một thể, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Lạc Y mang theo sát khí, khi ánh mắt nàng dừng trên người Tần Thiên, nhịn không được lộ ra một tia si mê, nhưng nàng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, dư quang khóe mắt liếc nhìn Lam Chấn bên cạnh một cái, thấy hắn không phát hiện, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nghe nói ngươi là tu sĩ tử phủ, đem Tô Kỳ cùng Long Quỷ trên phi hành thuyền lần trước bức đi? Hôm nay ta phải thử một chút, thân thủ của ngươi đến tột cùng lợi hại như thế nào." Long Chấn híp mắt lại nhìn Tần Lạc Y, mở miệng nói.

Băng cô nương cười duyên một tiếng, lúc này rốt cuộc chủ động đứng lên đi ra, cùng hắc y nhân đứng chung một chỗ.

"Nguyên lai ngươi cùng hai tên thổ phỉ kia là một đám." Tần Lạc Y hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt mỉa mai nói.

"Thổ phỉ?" Lam Chấn giật mình, lập tức cười to: "Ha ha, đường đường hai vị tử phủ đại nhân của Thiên Đạo Tông chúng ta, được xưng là thổ phỉ, thật sự rất thú vị."

"Mạc danh kỳ diệu chạy đến phi hành thuyền lạm đánh lạm giết không phải là thổ phỉ thì là gì?" Tần Lạc Y khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, trong lòng âm thầm nghĩ hắn nói Thiên Đạo Tông, suy nghĩ nửa ngày, cũng không cảm thấy ấn tượng với đối tông môn này.

Lam Chấn đang muốn mở miệng, Băng cô nương thấy không thể để hắn cùng Tần Lạc Y nhiều lời, hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Lạc Y, đi đến bên người Lam Chấn, tròng mắt xoay chuyển nũng nịu hướng Lam Chấn cười nói: "Chấn ca ca, chúng ta đi ra đã lâu, chỉ là một nữ nhân mà thôi, có bao nhiêu lợi hại? Ngày đó Tô đại nhân cùng Long Quỷ đụng phải Lệ Phong cùng tên họ Vi kia, thời gian cấp bách, bằng không làm sao có khả năng vô công mà phản? Không cần Chấn ca ca tự mình động thủ, nữ nhân này để ta đến thu thập nàng tốt lắm."

Khuôn mặt này nàng đã sớm nhìn không vừa mắt, thừa dịp thời điểm động thủ, vừa lúc hủy diệt, đến lúc đó xem Lam Chấn còn hưng trí nhìn chằm chằm khuôn mặt đầm đìa máu tươi hay không.

Lam Chấn liếc mắt nhìn nàng một cái, không nhìn sai trong mắt nàng ghen tuông nồng đậm, trong lòng rất tự đắc: "Một khi đã như vậy, nàng liền thử xem đi, bất quá..." Hắn cúi đầu, mỉm cười ghé sát vào bên tai nàng nói: "Nhớ rõ đừng chạm vào mặt nàng ta."

Trong lòng Băng cô nương chấn động, lập tức hờn giận nói: "Chấn ca ca cứ yên tâm, ta sẽ không phá hư chuyện của chàng." Trong lòng minh bạch, Lam Chấn nói rõ ràng cho nàng biết hắn muốn tiện nhân này, muốn đem ả thu vào tay.

Tuy rằng thanh âm hai người bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng lấy tu vi Tần Lạc Y cùng Tần Thiên, làm sao không nghe được, Tần Lạc Y không sao cả, Tần Thiên nổi giận, ánh mắt như đao nhìn chăm chú vào người Lam Chấn.

"Một lát nữa đánh tới, muội tìm cơ hội lao ra đi, trăm ngàn lần không cần cùng bọn họ chống chọi." Hắn truyền âm mật với Tần Lạc Y, đối phương quá nhiều người, hắn sợ nếu chiến đấu đến cuối cùng muội muội sẽ chịu thiệt, hạ quyết tâm để cho nàng đi trước, chính mình ở phía sau cuốn lấy bọn họ, tranh thủ cho nàng thêm chút thời gian.

Tần Lạc Y cảm thấy trong lòng ấm áp, đồng dạng truyền âm mật nói: "Đại ca, không có việc gì, huynh chỉ cần bảo hộ chính mình là được, những người này căn bản không đủ cho muội muội huynh nhét kẽ răng." Thanh âm thanh thúy mang theo tự tin chắc chắc, nếu không phải còn bị người vây quanh, Tần Thiên thiếu chút nữa kinh ngạc ra tiếng, đối với nhiều người như vậy, người người thần sắc không tốt, không biết nàng lấy tự tin từ chỗ nào.

Ba! Băng cô nương ngẩng đầu, triệu một cây trường tiên màu bạc ra, nhẹ nhàng đánh trên mặt đất, trên mặt nháy mắt xuất hiện vết nứt.

Vẻ mặt Tần Lạc Y hờ hững nhìn nàng ta.

Băng cô nương giận, khẽ quát một tiếng, đem phủ đệ lực nhanh chóng quán chú vào ngân tiên, ngân tiên nháy mắt dài thêm gấp mấy lần, tản ra hào quang màu bạc chói mắt, như du long, hướng tới Tần Lạc Y công kích lại.

Trên tay Tần Lạc Y tạo ra một đạo thủ quyết, đạo tử quang cường đại thẳng hướng ngân tiên của nàng ta mà đi, mang theo uy áp cường đại khủng bố.

"Phanh!" Hai đạo công kích va chạm vào nhau.

Tần Lạc Y đứng yên tại chỗ chưa động, Băng cô nương lui về phía sau hơn mười bước mới đứng vững thân mình, trong lòng khí huyết quay cuồng, ngân tiên biến dài gấp mấy lần không mảy may thương tổn đến Tần Lạc Y.

Thần sắc Lam Chấn biến đổi. Băng Mị là tu sĩ tử phủ nhất giai, ngân tiên kia là một kiện pháp khí hiếm thấy, ở trước mặt Tần Lạc Y không chiếm được tiện nghi.

"Nàng lui ra." Mặt hắn lạnh lùng nhảy lên.

Băng Mị dậm chân, chỉ phải lui ra. Lam Chấn tế tử phủ ra, rất nhanh cùng Tần Lạc Y chống lại, tu vi hắn là tử phủ tam giai, đánh hai hiệp liền xác định tu vi Tần Lạc Y cùng chính mình không phân cao thấp, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

Băng Mị cũng đi ra xem. Nghĩ đến vừa rồi ăn mệt trên tay Tần Lạc Y, nàng cắn chặt răng, muốn vọt lên, chỉ là vọt tới một nửa đã bị người ngăn cản. Tay Tần Thiên cầm một phen trường kiếm màu lam, thân kiếm tản ra lam quang chói mắt, chắn trước người Băng Mị.

"Lam Tinh Kiếm của Tần gia!" Sắc mặt Băng Mị biến đổi, hạ mắt nhìn chằm chằm Tần Thiên, không nghĩ tới nam tử này là người Tần gia, có thể được đến thánh kiếm Lam Tinh Kiếm nổi danh của Tần gia, chỉ sợ thân phận người này ở Tần gia không thấp.

"Giết hắn." Lam Chấn cũng nhận ra thanh kiếm kia, thần sắc lãnh lệ hướng về phía hắc y nam tử chung quanh ngoài trận hạ lệnh.Hơn mười tên hắc y nam tử nhảy lên, đem Tần Thiên vây quanh ở giữa. 

Phanh. Lam Chấn phân tâm hạ lệnh, bị Tần Lạc Y đánh thật mạnh vào ngực, nháy mắt phun ra ngụm máu tươi, có hơn mười tên hắc y tu sĩ tham chiến, gặp Lam Chấn bị Tần Lạc Y đả thương, Băng Mị giận dữ, buông tay mặc kệ Tần Thiên, hướng về phía Tần Lạc Y đánh tới.

"Cẩn thận." Một kiếm của Tần Thiên giết chết gã hắc y tu sĩ, hướng về phía Tần Lạc Y quát lớn.Hai gã tu sĩ tử phủ vây công một mình nàng, chỉ sợ nàng sẽ chịu thiệt.

Tần Lạc Y hướng về phía hắn tươi cười, ý bảo hắn không cần lo lắng. Xuất Càn Khôn Chung ra, hướng đến Lam Chấn cùng Băng Mị hung hăng đánh xuống, tiếng chuông du dương vang lên, Lam Chấn mạnh mẽ phun ra một búng máu, cơ thể vốn bị thương khí huyết bốc lên càng thêm lợi hại, có cảm giác khủng bố kinh mạch đảo ngược. Băng Mị lung lay sắp đổ.

"Càn Khôn Chung!" Hai người đều là tu sĩ tử phủ, tự nhiên kiến thức rộng rãi, rất nhanh nhận thức đồ vật trên tay Tần Lạc Y, là Càn Khôn Chung có sóng âm công kích cực lợi hại.

Hai người nhịn không khoẻ trong lòng xuống, nhảy sang một bên, nếu Tần Lạc Y dùng Càn Khôn Chung công kích gần bọn họ, bọn họ sẽ bị thương rất nặng.

Tần Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.Một kiếm bổ ra, lần nữa thứ hai đem hắc y tu sĩ giết chết, thần sắc Lam Chấn dữ tợn đứng trước người hắn, ở bên cạnh hắn, còn có bốn gã hắc y tu sĩ."Ngươi đi tìm chết đi!" Lam Chấn tức giận rống to ra tiếng, tử phủ hóa thành con hắc báo hung ác, mở mồm hướng Tần Thiên đánh tới.

Tần Lạc Y tật như tia chớp phóng lại đây, che trước người Tần Thiên, mặc dù Tần Thiên có Lam Tinh Kiếm, nhưng dù sao tu vi là ngọc phủ, cho chống lại tu sĩ tử phủ bị thương cũng thập phần nguy hiểm.

Tử phủ xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, nàng đem phòng ngự tử quang bao vây Tần Thiên cùng chính mình bên trong, ý niệm vừa động, kim quang chói mắt tật bắn mà ra, thẳng hướng chỗ Lam Chấn vọt tới.

Lam Chấn khinh thường cười lạnh.Trên người hắn có tử phủ hộ thể, căn bản không sợ Tần Lạc Y công kích, tiếp tục khống chế hắc báo hướng về phía hai người công tới.Băng Mị cũng công lại đây.

Khoé môi Thần Lạc Y hiện lên chút cười nhạo, chỉ là hai người Lam Chấn cùng Băng Mị không nghĩ đến một đạo kim quang, lấy tốc độ như tia chớp đến trước người Lam Chấn, phá vỡ phòng ngự tử phủ trên người hắn, bắn vào ngực hắn.

Hai mắt Lam Chấn trợn trừng, phát ra tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn, toàn bộ thân thể hắn bị xuyên thủng, nguyên bản là một lỗ thủng lớn như nắm tay, lấy tốc độ cực nhanh mở rộng ra, tản ra cỗ hương vị cháy khét.

"Chấn ca ca!" Băng Mị mở lớn miệng, thần sắc hoảng sợ, Lam Chấn đã sớm ngã xuống đất không dậy nổi, toàn bộ thân thể biến mất không thấy, lúc này nàng mới nhận thấy không ổn, ngực phập phồng kịch liệt, trừng mắt Tần Lạc Y vừa vội vừa giận nói: "Nguyên lai...Người tiến vào tầng thứ mười Hỏa Vực lấy Hỗn Độn Chi Nguyên đi là ngươi!"

Trừ bỏ lửa trong Hỏa Vực, nàng nghĩ không ra còn nơi nào có lửa lợi hại như vậy, thời gian một lát khiến cho tu sĩ tử phủ tam giai biến thành tro tàn, vĩnh viễn biến mất trong thiên địa.

Lam Chấn trời sinh phòng ngự kinh người, tuy rằng tu vi tử phủ tam giai, đã đi vào tầng thứ tám Hỏa Vực, nếu lửa tầng thứ tám Hỏa Vực, căn bản không thể tạo thành thương tổn đối với hắn.

Tần Lạc Y mỉm cười: "Ngươi đoán không sai, Hỗn Độn Chi Nguyên kia đúng là trong tay ta." Trong lòng thầm nghĩ, không nhìn ra nữ nhân này có chút thông minh. Như vậy cũng bị nàng ta đoán được, nếu nàng nói ra lời này, sẽ không tính để cho những người này sống sót.

Bàn tay mềm giương lên, mấy đạo ánh lửa bắn nhanh ra lần nữa, mục tiêu là vài tên hắc y tu sĩ còn lại, hắc y tu sĩ thấy Lam Chấn chết bị chấn kinh, còn chưa phục hồi lại tinh thần, Tần Lạc Y công kích quá nhanh, nháy mắt đem mấy người giết chết, không một ai tránh thoát.

Băng Mị vừa sợ vừa hối, nữ nhân này quá khủng bố, sớm biết như vậy sẽ không cùng nàng ta chiến đấu. Nàng một bên lui về phía sau, một bên giương tay lên, rất nhiều tinh thạch từ trong tay nàng bắn nhanh ra, nháy mắt bay vào mấy vết lõm trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment