Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 38

"Sờ đến ngươi một chút liền có phản ứng? Ngươi nghĩ chính ngươi là cái gì,vưu vật tuyệt sắc?"Nam tử bạch y không buông vai nàng ra như mong muốn, ngược lại càng thêm dùng lực, lạnh lùng giọng mỉa mai nói.

Tần Lạc Y chán nản, hừ nhẹ một tiếng, không chút nào yếu thế trừng lại hắn: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ta nói cho ngươi...Ngô..."

Còn chưa kịp nói xong,bàn tay nắm bả vai nàng đột nhiên dùng sức, thân thể nàng không chịu khống chế hướng tới hắn ngã xuống, bị hắn đặt dưới thân, môi đỏ mọng tức thì bị một chút ấm áp gắt gao khoá trụ,câu nói còn lại chưa kịp nói ra lời, chỉ nghe thanh âm đứt quãng "y nha".

Thật vất vả, mất sức chín trâu hai hổ rốt cục đẩy được hắn ra, nàng khẩn cấp thối lui về phía sau, lui đến một góc cách hắn xa nhất, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn nam tử vẻ mặt lãnh khốc đến cực điểm trước mắt, trong mắt lại hàm chứa một tia ý cười đắc ý.

Trả thù!

Nhất định là trả thù!

Tiểu nhân đắc ý!

Nam tử này tuy rằng chỉ chạm bên ngoài môi chính mình, nhưng là...Hắn kia làm sao gọi là hôn a, rõ ràng xem nàng trở thành xương cốt mà gặm cắn!

Thân thể bởi vì dây dưa vừa rồi, trượt không ít quần áo, lại lấy ống tay áo dùng sức xoa xoa miệng, trong lòng khó chịu đến cực điểm!

Cảm giác trong lòng bốc hoả, làm cho nàng thật sự khống chế không được, nhịn không được tiếp tục thấp giọng nguyền rủa.

Nam tử bạch y nhìn môi nàng mềm mại đỏ mọng khác thường, mang theo làn hương thản nhiên ngào ngạt...Thấy nàng lấy tay áo dùng sức xoa mạnh trên môi, tựa hồ muốn lau sạch đi hơi thở chính mình trên mặt nàng,nhất thời biến sắc,ánh mắt dài nguy hiểm nhíu chặt.

"Lại đây!"

Tần Lạc Y khóe miệng co rút!

Đi qua?

Đi qua để hắn tiếp tục ôm nàng cuồng cắn?

Hừ, nàng cũng không ngốc như vậy!

Không để ý đến hắn, cúi đầu đem đai lưng thắt chặt lại,tiếp tục ngẩng đầu lên,trong phượng mâu lộ vẻ trào phúng nói: "Như thế nào?ngươi còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử lại?"

Nam tử bạch y nhếch môi một cái,vẻ mặt lạnh băng tạm thời trì hoãn.

"Ta khuyên ngươi vẫn không cần tiếp tục uổng phí công phu! Ngươi còn muốn thử...Bổn cô nương cũng không muốn tiếp tục phụng bồi!Hoặc là ngươi tìm người khác thử, hoặc đem một chưởng chụp chết ta tốt lắm!"

Nam tử bạch y nghe vậy,sắc mặt vừa mới dịu đi một chút lại lần nữa ngưng kết thành băng, hung hăng trừng mắt nàng.

Nữ nhân này, thật sự không biết sống chết! Hắn lớn như vậy, còn không có một nữ nhân nào dám can đảm đối với hắn kêu gào như vậy!

Trong mắt hiện lên nham hiểm hung ác, một phen đem nàng bắt lấy, lại lần nữa đặt dưới thân,từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt lãnh khốc ngạo mạn nói: "Ta càng muốn ngươi phụng bồi, ngươi phản kháng được sao?"

"Ha ha, chê cười? Ngươi có thể được sao? Liền vừa rồi...Chúng ta kịch liệt như vậy,trên người ngươi chẳng lẽ có cảm giác?"

Con ngươi tối đen linh động hiện lên một chút ác ý đùa cợt.

Nàng hiện tại cũng không phải là hoàng hoa khuê nữ không biết chuyện gì, vừa rồi hai người triền miên cùng một chỗ,nàng đã phát hiện trên người hắn biến hoá gì cũng đều không có.

Đối với phong huyệt thuật của chính mình càng thêm có tin tưởng, hừ, cũng không tin chính mình chưa giải khai cho hắn, hắn dám đối với chính mình thế nào!

Nam tử bạch y cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nàng, trong lòng cũng là chấn động.

Hiện tại mới nhớ đến, vừa rồi khí huyết trong lòng hắn bốc lên lợi hại, nhưng máu đều hướng tới ngực dâng lên, mà không phải xuống dưới...

Càng nghĩ sắc mặt càng khó coi,bàn tay dùng sức nắm chặt hai vai nàng,hô hấp dồn dập phun trên mặt nàng: "Giải huyệt! Ta tha chết cho ngươi!" Thanh âm lạnh lùng mang theo phẫn nộ khó có thể áp chế.

Tần Lạc Y nở nụ cười. Nàng biết nam nhân này hiện tại tin: "Ngươi tha chết cho ta, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"
Bình Luận (0)
Comment