Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 57

Gã sai vặt hắc y nhìn đến lúm đồng tiền trên khuôn mặt tuyệt mĩ trắng nõn như ngọc của nàng, đột nhiên đỏ mặt lên,ngập ngừng giải thích nói: "Cô nương, là chưởng quầy chúng ta kêu ta chạy theo tìm ngài...Vừa rồi sơ suất trong cửa hàng làm tử thảo linh chi của ngài hư hại, chưởng quầy nói, không thể để cho ngài chịu thiệt, nơi này có ngân phiếu lăm ngàn lượng, xem như Tiên Linh phường chúng ta bồi tội với ngài."

Vừa nói, một bên từ trong lòng xuất ra ngân phiếu đến.

Mâu quang Tần Lạc Y đảo qua, quả nhiên là lăm ngàn lượng. Trong mắt ý cười càng sâu chút. Dư chưởng quầy này, thật ra là một người thú vị.

Vừa rồi vì giả trang rất thật,hai tay nàng bắt lấy người,tử thảo linh chi tự nhiên bị rơi xuống...Bất quá tử thảo linh chi rơi xuống dưới lầu cũng hư hại chút da lông bên ngoài mà thôi, không tính là tổn hại thực chất gì.

Cũng không có tiếp nhận ngân phiếu,chỉ cảm thấy hứng thú nói: "Dư chưởng quầy kia là ông chủ của cửa hàng? Cư nhiên một lần mở miệng liền cấp ra lăm ngàn lượng?"

Nếu không phải ông chủ,lăm ngàn lượng cũng không phải là con số nhỏ, tin tưởng những người râu ria không có nổi.

Gã sai vặt hắc y cười lắc đầu: "Không phải,ông chủ chúng ta không ở kinh thành, ngày thường cũng ít khi trở lại kinh thành...Chuyện tình trong cửa hàng,đều do Dư chưởng quầy định đoạt."

Người ta có một phần hảo ý, nàng tự nhiên sẽ không cự tuyệt, bất quá Dư chưởng quầy này thú vị như thế,thật ra về sau nàng có thể thường xuyên ghé thăm.

Nghĩ đến đây, Tần Lạc Y không khách khí tiếp nhận ngân phiếu trong tay hắn, cười nói: "Một khi đã như vậy, thay ta đa tạ chưởng quầy các ngươi!"

Lại lấy ra ngân phiếu, đặt trên tay hắn: "Đây là ta đa tạ ngươi!"

Nói xong cũng không quản gã sai vặt kia mừng đến miệng đều khép không được,bộ dáng giật mình ngốc lăng không thôi, xoay người rời đi, nghĩ đến một màn biểu muội Sở Dật Tu ngáng chân chính mình vừa rồi, tâm tình có chút buồn bực, cũng không vội vã trở về, nghĩ nghĩ, nơi này cách phường thị kinh thành lớn nhất không xa, thừa dịp bây giờ còn sớm, nàng đi xem, có thể hay tìm được thứ gì hữu dụng.

Trong kinh thành tấc đất tấc vàng,có thể mở được cửa hàng ở đây, đều là tài đại khí thô,người ở đây nhất định phải có bối cảnh,nếu không có bối cảnh, muốn trao đổi mua bán gì đó, cũng chỉ có thể đi phường thị giao dịch.

Phường thị ở phía tây kinh thành,tuy rằng hiện tại là buổi chiều,nhưng bên trong cũng đông đúc náo nhiệt đến cực điểm.

Tần Lạc Y đi theo đám đông, đi vào bên trong phường thị. Trước kia nàng đối với những nơi phường thị hỗn loạn này không hứng thú gì.

Bất quá thời điểm nàng ở hiện đại,nhờ có vòng ngọc thần kỳ trên tay, may mắn tránh thoát được một kiếp, linh hồn xuyên qua đến nơi đây, đối với phường thị cũng không bài xích như vậy, nói không chừng trong lúc lơ đãng, còn có bảo vật bị long đong, dừng lại ở nơi nào đó, chờ bị người phát hiện đâu!

Bên trong phường thị không chỉ có bán pháp khí phi kiếm, còn bán đan dược, công pháp, thậm chí cũng bán cả yêu đan trong cơ thể yêu thú.

Yêu đan trong cơ thể yêu thú kia Tần Lạc Y lần đầu tiên nhìn thấy,ở thế giới trước kia không có, mà yêu thú ở nơi này, trên đất bằng cơ hồ cũng không có, mà ở tận biên cảnh cực xa phía đông Sở quốc, nơi đó là bờ biển vô hạn,bên trong bờ biển có rất nhiều linh thú mở ra linh trí, xưng là yêu thú, đạt tới phẩm giai nhất định trong cơ thể yêu thú sẽ có yêu đan.

Yêu đan ẩn chứa tu vi linh lực cả đời của yêu thú, phẩm giai càng cao, linh lực càng dư thừa, đương nhiên giá cả cũng càng quý.

Được đến một viên yêu đan không dễ dàng, Sở quốc, thậm chí là hai quốc gia Yến-Triệu, có một bộ phận tu sĩ, chuyên môn dựa vào việc săn tìm yêu thú, bán yêu đan mà sống.

Bất quá dạo qua một vòng xuống dưới, Tần Lạc Y có chút thất vọng. bên trong phường thị,phẩm giai yêu đan cao nhất cũng chỉ có yêu đan tam giai mà thôi, mà yêu đan tam giai kia chỉ có thể cùng linh lực bên trong đan dược bát giai của nàng đánh đồng mà thôi.

Nhìn đến mấy quầy hàng,cũng không cảm thấy có gì hứng thú.

Về phần công pháp vũ khí này, Tần Lạc Y lại càng không cảm thấy hứng thú.

Tần Lăng Vân thân là Trấn Nam Vương, tu vi lại là võ thánh cường đại nhất Sở quốc, vũ khí cùng công pháp nơi này, như thế nào cũng không thể cùng tàng thư các trong vương phủ đánh đồng.
Bình Luận (0)
Comment