Editor:HamNguyet
Lam Kiều Nguyệt...Không, hiện tại là Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y dùng sức gật gật đầu,bày ra vẻ mặt bộ dáng thống khổ, lẩm bẩm nói: "Ta không nhớ gì hết, ta hiện tại đau đầu quá...... Ta không muốn suy nghĩ, ngươi nhanh lên đem quần áo ngươi thoát ra...Trên người ngươi thực mát mẻ,thoải mái,mà trên người ta nóng quá a, ta sắp nóng chết rồi!"
Đưa tay kéo kéo tay hắn đến trên đai lưng của hắn.Sở Dật Phong dùng sức gạt tay nàng ra, Tần Lạc Y lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, cánh tay ở trong không trung khua loạn lung tung kéo lấy một thứ này nọ, gắt gao bắt lấy không buông tay,thân mình sau khi ổn định ghé sát vào người tử y nam tử, dùng sức thở dốc cố đứng lên.
Trong lòng thấp giọng nguyền rủa.Nàng cũng không phải đang giả trang đáng thương.Mẹ nó, xuân dược kia quả nhiên lợi hại, nàng cũng sắp bị dược tính xuân dược thiêu đốt đến nơi,nam nhân không hiểu phong tình này, nếu không cấp nàng giải độc,nàng nhất địn dục hỏa đến đốt người mà chết!
Thật vất vả sống thêm một đời, nàng thật sự không muốn cứ như vậy chết đi.
Lần này Sở Dật Phong không tiếp tục đẩy nàng ra,nhìn nàng thở gấp ghé trên người hắn,phượng mâu dần dần tràn ngập sương mù, kéo một bàn tay của nàng sờ sờ,cảm giác lửa nóng, so với lúc trước trong Trấn Nam vương phủ càng như thiêu đốt hơn.
Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng biến sắc, vẻ mặt quỷ dị nhìn mặt nàng đỏ hồng khát vọng sủng ái, hắn là người trong cung, đối với thủ đoạn phi tử hậu cung tranh thủ tình cảm tự nhiên thập phần rõ ràng...Tần Lạc Y rõ ràng chính là trúng xuân dược!
Hơn nữa phát tác lợi hại như vậy, phải là xuân dược vô cùng lợi hại!
Nàng là nữ nhân Tam hoàng đệ nửa năm nữa sẽ thú qua cửa,lại là đích nữ Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân của Sở quốc quyền thế ngập trời,là nhân vật chạm tay có thể bỏng.....
Là ai có lá gan lớn như vậy, cư nhiên dám bỏ thuốc hại nàng?
Còn có vết thương trên trán nàng...Hắn sâu kín tự trầm ngâm, Tần Lạc Y lại vặn vẹo thân mình,bàn tay bị hắn giữ chặt không cử động được, tay hắn tuy rằng mát mẻ, bất quá thời gian một lát, đã bị nàng nhiễm nhiệt nóng qua,vẫn cảm thấy chưa đủ,nàng theo cổ tay áo hắn, sờ soạng đi lên,phía trên một mảnh lạnh lẽo.
Thỏa mãn thở dài ra tiếng.Sở Dật Phong từ trong trầm ngâm bị tiếng thở dài của nàng làm bừng tỉnh,theo phản xạ muốn đem tay nàng đẩy ra,đột nhiên nhìn đến vết thương trên trán nàng,cùng với khuôn mặt đỏ hồng thoả mãn,tâm nhất thời sinh không đành lòng,khuôn mặt tuấn mỹ tà khí,ý cười có chút phong lưu nói: "Tần Lạc Y, ngươi rất khó chịu có phải hay không?"
Tần Lạc Y mở to mắt nhìn hắn, dùng sức gật gật đầu: "Biết ta khó chịu, ngươi mau mau thoát quần áo mình ra..." Nam nhân này, cũng quá không được tự nhiên đi,hắn như vậy mà cũng có thể nhẫn được,chẳng lẽ bởi vì khuôn mặt chính mình hiện tại này, cho nên hắn mới như vậy?
Sở Dật Phong gắt gao cầm bàn tay mềm mại đang nắm chặt tay hắn của nàng thập phần kiên quyết rút ra,tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng nói: "Hiện giờ ta thoát quần áo cũng không thể cho ngươi mát mẻ, bất quá...Ta biết có người có thể giúp ngươi không cần tiếp tục khó chịu!"
*(tựa tiếu phi tiếu:cười như không cười)*"Ai?" Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, thuận thế hỏi, trong lòng một mảnh rùng mình, chẳng lẽ nàng thành thân, vốn đã có trượng phu ở nhà?
Hoàn hảo nàng bị thương trên đầu, có thể giả trang mất trí nhớ, bằng không đã sớm bại lộ!
"Ngươi đứng lên...Ta liền nói cho ngươi!" Sở Dật Phong ý cười trong suốt nhìn nàng ghé sát trên người chính mình, cười nói.
Tần Lạc Y cố tình do dự nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu: "Không cần,nếu ngươi dối gạt ta làm sao bây giờ...Ô ô, ta sẽ bị nóng đến chết!" Ghé vào trên người hắn tiếp xúc thân mật.
Sở Dật Phong bị nàng đụng chạm khiến khuôn mặt biến sắc, cảm giác được máu trong thân thể đột nhiên đều hướng tới một chỗ mà đi,làm cho nơi đó trở nên cứng rắn vô cùng......ánh mắt tối đen nhất thời trở nên dị thường u ám.