Cùng lúc đó, linh giác của Thái Cực Đồ rơi vào trong đáy lòng Lý Trường Thọ.
Kiện Chí Bảo Tiên Thiên này từ khi khai thiên tích địa liền đi theo bên người Thái Thanh Thánh Nhân, tất nhiên là có kiến thức rộng rãi, vào giờ khắc này ngưng tụ thành ba chữ to ở trong đáy lòng Lý Trường Thọ, nói ra lai lịch của thanh trường thương kia.
"Làm sao vậy?" Huyền Đô Đại Pháp Sư lo lắng hỏi.
"Sư huynh, nhanh!" Âm dương nhị khí bay ra từ trong lòng bàn tay của Lý Trường Thọ, hóa thành Thái Cực Đồ quy về vai trái của Đại Pháp Sư: "Phương vị ta nói vừa rồi, Kim Sí Đại Bằng gặp nạn, Lục Thần Thương!"
Đại Pháp Sư chấn động tinh thần, thân hình trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, không còn lại dư ảnh, cả không gian đều gấp lại.
Chí Bảo Tiên Thiên Thái Cực Đồ do Đại Pháp Sư thôi động, uy năng cao hơn phân nửa!
Chúng tiên nhao nhao xông tới.
Đa Bảo đạo nhân hỏi: "Lục Thần Thương là gì?"
"Không phải Lục Thần Thương liền bị hủy tại Viễn Cổ sao?"
"Là Hỗn Độn thanh liên liên căn kia biến thành Lục Thần Thương? Binh khí của Ma Tổ La Hầu năm đó?"
Lý Trường Thọ hít vào một hơi thật sâu, Huyền Hoàng Tháp trôi nổi ở phía trên nguyên thần, Không Gian Xích cũng chui ra từ lòng bàn tay của hắn, cỗ cảm giác lo lắng cùng với cảm giác suy yếu trong đáy lòng kia tan thành mây khói...
Lý Trường Thọ giải thích: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta sẽ nói cụ thể trên đường đi, trước tiên đi trợ giúp sư huynh ta một chút sức lực. Hồng Liên kia chỉ sợ là bị đại năng khó lường để mắt tới, một cỗ Đạo Nhân Giấy của ta canh giữ ở nơi nghi là chỗ đặt Hồng Liên kia, vừa mới bị một cái bóng đen cầm Lục Thần Thương đánh lén. Kim Bằng Nguyên Soái hẳn không phải là đối thủ của Lục Thần Thương, cho nên mời sư huynh tiến đến chi viện."
Lòng bàn tay của Lý Trường Thọ nổi lên mây mù, nhanh chóng ngưng tụ thành mấy bức họa.
Đa Bảo đạo nhân hất tay áo lên, lấy ra một cỗ chiến xa bằng đồng thau!
"Không kịp giải thích thêm, mau lên xe! Chúng ta ở chỗ này thương lượng lâu như vậy, đừng có để Hồng Liên bị người khác đoạt!"
Triệu Công Minh, Lý Trường Thọ, Bạch Trạch, lập tức đi theo Đa Bảo đạo nhân nhảy lên trên xe.
Quảng Thành Tử quay đầu căn dặn đối với Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Thái Ất Chân Nhân: "Tiếp theo đừng có cậy mạnh."
Lúc này ba vị cao thủ Xiển Giáo liền đi theo.
Chiến xa bằng đồng thau sắp vọt đi, Quỳnh Tiêu cùng với Quy Linh Thánh Mẫu cúi đầu chạy tới, muốn nhảy lên theo.
Nhưng Thanh Ngưu nhớ tới căn dặn trước đó của Lý Trường Thọ, lập tức chạy tới phụ cận, giang hai cánh tay cản lại hai vị tiên tử Tiệt Giáo này...
Thanh Ngưu cười nói: "Chúng ta liền cưỡi mây bay qua, đừng có làm loạn thêm cho các sư huynh."
Trong lúc trì hoãn như vậy, Đa Bảo đạo nhân đã thôi động chiến xa bằng đồng thau.
Không gian phía trước sụp đổ, lộ ra một lỗ hổng lớn, chiến xa hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong đó, không gian lại khôi phục bình thường trong nháy mắt.
Quỳnh Tiêu trừng mắt nhìn Thanh Ngưu, tiếp theo liền nhớ ra đây là tọa kỵ của Lão Quân, hơi bất mãn hừ một tiếng, lôi kéo Quy Linh Thánh Mẫu bay ra khỏi toà tháp này.
Cao thủ Đạo Môn vừa đi, Luân Hồi Tháp cấp tốc trở nên vắng lạnh.
Địa Tạng ngồi ở phía trước bệ cửa sổ, trong đáy lòng nghiền ngẫm những gì Lý Trường Thọ vừa mới nói, nói thầm một tiếng kỳ quái.
"Đế Thính?"
"Chủ nhân ngài đừng hỏi." Đế Thính thành thành thật thật nằm sấp: "Việc này chúng ta không quản được, ba vị Đại sư huynh Đạo Môn này cũng đã đủ để ứng đối."
Địa Tạng nhíu mày suy tư, hỏi: "Nơi đây có tính kế của hai vị lão sư không?"
"Hẳn là có, thuận nước đẩy thuyền, trợ giúp đi." Đế Thính thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời thấp bé ngoài cửa sổ.
"Đại kiếp vừa đến, Hồng Liên sắp hiện ra, các lộ yêu ma quỷ quái đều nhảy ra ngoài. Hồng Hoang từ xưa đến nay, người thắng kẻ thua rõ ràng, những kẻ thua này cho dù tụ thành một đống, lại như thế nào có thể thắng được những người rõ ràng còn mạnh hơn năm đó này. Phí công giãy dụa, còn không bằng tìm một nơi an thân cuối đời."
"Ừm?" Địa Tạng liếc mắt nhìn chó lớn lông xanh bên người: "Ta hẳn là nơi an thân của ngươi?"
"Không phải." Đế Thính hơi chớp mắt, nghĩa chính ngôn từ nói: "Năm đó thuần túy là nhìn trúng chủ nhân ngươi túc trí đa mưu, tuyệt đối không phải là bởi vì thân phận đệ tử Thánh Nhân của ngươi!"
"Hừ!" Địa Tạng phất ống tay áo một cái, đóng lại cửa ra vào Luân Hồi Tháp các nơi, ngồi ở kia nhắm mắt dưỡng thần.
Mọi thứ đều đã không có quan hệ gì với y.
...
Bất quá chỉ chốc lát sau khi Lý Trường Thọ và các tiên nhân Đạo Môn rời khỏi Luân Hồi Tháp.
Một vòng xoáy lớn đường kính vượt qua trăm dặm chẳng biết lúc nào xuất hiện trên Huyết Hải, Huyền Đô Đại Pháp Sư xách theo Kim Sí Đại Bằng máu me khắp người, đang lẳng lặng chờ.
Đạo vận Thái Cực Đồ chưa tán, một cỗ sát khí bị nghiền nát quanh quẩn tại các nơi.
Phía dưới vòng xoáy, không gian đang tự động chữa trị, nơi đây còn sót lại Thiên Đạo đạo vận, dường như vừa mới bị thiên phạt xong.
Không gian sập ra một cái hố tròn, chiến xa bằng đồng thau ầm ầm đi ra.
Đa Bảo đạo nhân thu hồi linh bảo, bảy đạo thân ảnh nhanh chóng chạy tới bên người Đại Pháp Sư.
"Sư huynh!" Lý Trường Thọ hô một tiếng, lôi kéo cánh tay Bạch Trạch cùng nhau tiến về phía trước.
Huyền Đô Đại Pháp Sư đang xuất thần xoay người lại, nhẹ nhàng đẩy Kim Sí Đại Bằng hôn mê bất tỉnh, đưa đến trước mặt Lý Trường Thọ.
Kim Sí Đại Bằng máu me khắp người, giáp lưới đã sớm vỡ nát, tóc dài nhuộm đầy vết máu, quanh người tổng cộng có hơn hai mươi vết thương, đều là vết đâm sâu hoắm, từng tia từng tia khói đen quấn quanh vết thương.
Cũng may, nguyên thần của Kim Sí Đại Bằng chỉ là chịu vết thương nhẹ, lúc này đang chống cự sát khí ăn mòn, trong cơ thể có một cỗ dược lực đầy đủ...
Huyền Đô Đại Pháp Sư có một chút lúng túng nói một câu: "Tạm thời chủ quan, để cho đối phương chạy trốn."
Đa Bảo đạo nhân hỏi: "Có bao nhiêu hung nhân?"
"Hình như có ba ~ bốn người." Huyền Đô Đại Pháp Sư nói: "Hung nhân đánh lén hóa thân Trường Canh cùng với Kim Sí Đại Bằng kia, hẳn là cố ý chuyển dời ánh mắt của chúng ta."
Quảng Thành Tử hỏi: "Sư huynh có nhìn được lai lịch của đối phương không? Thật sự là Lục Thần Thương?"
"Cũng không!" Huyền Đô Đại Pháp Sư lộ ra sắc mặt ngưng trọng lắc đầu: "Lục Thần Thương kia là Lục Thần Thương, cũng không phải là Lục Thần Thương? Bất quá chỉ là dung luyện các mảnh vỡ Lục Thần Thương còn sót lại lại với nhau, luyện chế lại một lần mà thôi, còn lâu mới có được uy năng của Lục Thần Thương Viễn Cổ. Lúc ta vừa mới giao thủ với đối phương, đối phương liền ném Kim Sí Đại Bằng tới, bản thân thì trực tiếp rút lui, bên trong không gian ẩn ẩn lưu lại mấy đạo tàn ảnh. Đóa Hồng Liên còn chưa thành hình kia, đang ở trên người mấy kẻ hung nhân này."
Lý Trường Thọ phó thác Kim Sí Đại Bằng cho Bạch Trạch chăm sóc, lên tiếng nói: "Ta có biện pháp tìm kiếm Hồng Liên...sư huynh, có cứu được cỗ Đạo Nhân Giấy kia của ta?"