Trong đại điện vứt bỏ, có một giọng nói cuồng bạo ở trong góc vang lên: "Đây là bản nguyên thận khí, không gì có thể phá!"
"Ầy, các ngươi có dám đánh cược hay không?" Lý Trường Thọ cười nói: "Các ngươi nên có tự tin đối với chuyện này mới đúng."
"Thú vị." Minh Hà lão tổ lạnh nhạt nói: "Cuộc đánh cược này, bản tọa đáp ứng."
"Cao nhân Viễn Cổ sẽ không lật lọng chứ?"
Minh Hà lão tổ hừ một tiếng: "Bản tọa tự có uy tín."
Lý Trường Thọ trầm giọng nói: "Vào trước khi ta ra tay, có thể trả lại pháp khí Nhân Tộc bên người ngươi cho ta không?"
Minh Hà lão tổ cười lạnh, ngón tay nhẹ nhàng lắc lư, quả cầu pháp khí kia rơi vào lòng bàn tay của Lý Trường Thọ, hồn phách trong đó chỉ còn lại khoảng hơn hai mươi.
Lý Trường Thọ thở dài, cất quả cầu pháp khí vào bên trong tay áo.
Trong bốn góc đại điện, bốn đạo ánh mắt rơi vào trên người Lý Trường Thọ, bóng đen cầm trường thương chế nhạo: "Nếu ngươi có biện pháp phá giải thận khí, vì sao lại muốn trì hoãn đến lúc này?"
"Bởi vì biện pháp này cần một ít trợ giúp." Lý Trường Thọ lấy ra một khối ngọc phù ở bên trong tay áo, bóp nát, chậm rãi nói: "Ta nghe nói, bản nguyên thận khí của Huyễn Thận vô cùng huyền diệu, không có cách nào tìm kiếm, không có cách nào bắt giữ, chính là thủ đoạn bảo mệnh sau cùng của Huyễn Thận, hoàn toàn không có phương pháp phá giải."
Trong góc truyền đến tiếng trả lời già nua: "Không sai, ngươi đã biết những điều này, còn dám đánh cược lung tung? Là thật sự nói bậy để trì hoãn thời gian?"
"Vị đạo hữu này đừng vội!" Khuôn mặt của Lý Trường Thọ càng trở nên lạnh lùng, tiếng nói càng trở nên tự tin: "Trước đây ta nghĩ rất nhiều biện pháp, thử rất nhiều biện pháp, cuối cùng đều từ bỏ. Mưu trí của ta, cũng không sánh bằng nhiều cao thủ Viễn Cổ, Thượng Cổ như vậy, cảm thấy rất khó lật đổ kết luận như vậy. Nhưng ta đã kịp thời thay đổi ý nghĩ. Mời các vị xem, ở phía tường thành thành lớn, có phải là nhiều thêm một chút bóng người hay không?"
Bốn bóng đen cùng với Minh Hà lão tổ trong điện đồng thời dò xét các nơi, đúng như lời nói của Lý Trường Thọ, các nơi nhiều thêm mười mấy đạo thân ảnh.
Giọng nam thô cuồng hỏi: "Phải thì như thế nào?"
Lý Trường Thọ nói: "Nơi đây có bản nguyên thận khí, lại không có hung thú như Huyễn Thận, số lượng thận khí của các ngươi dường như...có hạn. Nơi này là U Minh Giới, U Minh Giới có Địa Phủ, như vậy ở bên trong Địa Phủ nhiều nhất là cái gì?"
"Hồn phách?" Bóng đen cầm trường thương trực tiếp trả lời.
"Nói thật, các ngươi thật sự đã chọn sai chỗ." Lý Trường Thọ nói: "Nơi này là chỗ sâu nhất Huyết Hải, vật cực tất phản (có nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại), thiếu đi sự dơ bẩn của Huyết Hải, nhiều hơn không khí trong lành, làm cho hồn phách bình thường cũng có thể ở lại chỗ này."
Hắn vừa dứt lời, những bóng người phía trên tường thành bốn phía kia đồng thời ra tay.
Nhìn kỹ lại, đó chính là bốn vị Diêm Quân, mỗi người suất lĩnh mười bốn mười lăm vị Phán Quan, vào giờ phút này đồng loạt ra tay, dựng lên quỷ môn tứ phương!
Quỷ môn mở, âm phong phấp phới!
Cả tòa thành lớn đổ nát bị từng đạo hư ảnh lấp đầy trong nháy mắt, mà những hư ảnh này có một nửa trực tiếp cúi đầu mê man, một nửa mờ mịt luống cuống nhìn về phía các nơi.
Đặc sản Địa Phủ, nam nữ oan hồn!
Bốn vị Diêm Quân cùng với chúng Phán Quan lập tức thi pháp, bất quá chỉ chớp mắt, âm phong tái khởi, thu hồi vô số hồn phách vào trong quỷ môn.
Sau đó...
Bốn vị Diêm Quân nâng quỷ môn lên liền quay đầu chạy, lập tức trốn vào Huyết Hải, nhanh như chớp biến mất không thấy gì nữa.
Lý Trường Thọ vỗ tay phát ra tiếng, Thái Ất Chân Nhân ở dưới sự bao bọc của Cửu Long Thần Hỏa Tráo chậm rãi bay ra khỏi Thái Cực Đồ, bay tới phía trước trăm trượng, không có gì khác thường, chắp tay sau lưng đứng trong không trung.
Thận khí, hao hết.
Thấy cảnh này, bốn thân ảnh trong điện kia gần như đồng thời lên tiếng:
"Làm sao có thể!"
"Điều này là không có khả năng!"
"Dùng vô tận oan hồn hao hết thận khí?"
"Cao minh."
Mặt mũi dữ tợn của Minh Hà lão tổ vô cùng âm trầm, trong hai mắt bắn ra sát ý nồng đậm.
Lý Trường Thọ chỉ vào đóa Thập Nhị Phẩm Hồng Liên kia, lãnh đạm nói: "Đạo hữu, đóa Hồng Liên này, nên thuộc về ta."
Minh Hà lão tổ giận quá thành cười: "Ha ha ha ha! Ngươi nằm mơ!"
"Bản tọa tự có uy tín? Thật chói tai." Lý Trường Thọ nói: "Thận khí đã không còn, ngươi đã không có phần thắng, nếu lúc này ngươi nhận thua, ta có lẽ sẽ có thể cho ngươi mấy phần thể diện."
"Thằng nhãi ranh, chỉ bằng vào ngươi!" Trong đôi mắt của Minh Hà lão tổ tràn đầy điên cuồng, Nguyên Đồ Kiếm chui vào bao treo ở bên người, hai tay kết xuất ấn ký phức tạp, quanh người bắn ra huyết quang chói mắt.
Cánh sen Thập Nhị Phẩm Hồng Liên nhẹ nhàng rung động, trên đó nổi lên tầng tầng đạo vận quỷ dị.
"Huyết Thần Quy Nguyên!"
Chỉ một thoáng, cột sáng đỏ máu trên đại điện kia bành trướng mấy lần, bộc phát ra một tầng lại một tầng làn sóng, toàn bộ Huyết Hải vang lên tiếng tụng kinh.
Ngay ở bên ngoài tòa thành lớn này, lúc này các cao thủ Tu La tộc đang giao chiến với cao thủ Đạo Môn càng ngày càng nhiều, phàm là người dưới cảnh giới Kim Tiên, hai mắt cũng đang đỏ rực lên.
Bên trong Huyết Hải, một lượng lớn tộc nhân Tu La tộc như điên dại, dùng hết sức lao về phía cột sáng!
Trong thành, ở bên cạnh đại điện vứt bỏ.
Hai mắt của Thiết Phiến bắt đầu có ánh đỏ lấp lóe, nhưng trong bụng nàng có một viên linh đan lặng yên tan ra, làm cho hai mắt nàng cấp tốc khôi phục thanh tỉnh.
Cùng lúc đó, Thiết Phiến phảng phất như nghe được, trên đỉnh đầu truyền đến từng tiếng hò hét...
【 Tiếng hò hét này vô cùng hoảng loạn, giống như tiếng hét cuối cùng sau khi thức tỉnh trong giấc mộng. 】
"Lão tổ vì sao lại muốn ăn chúng ta!"
"Ta muốn sống, ta muốn sống a lão tổ... "
"Lão tổ van cầu ngươi thả chúng ta ra, chúng ta sẽ vĩnh đi theo ngài!"
"Lão tổ!" Thiếu nữ Thiết Phiến quỳ sát ở kia không ngừng dập đầu, nàng run giọng hô: "Thiết Phiến nguyện dâng lên đạo thể nguyên thần, xin lão tổ bỏ qua cho các tộc nhân, xin lão tổ ngài bỏ qua cho các tộc nhân một mạng! Cầu xin ngài! Mọi người chỉ là muốn sống..."
"Khốn kiếp!"
Minh Hà lão tổ nổi trận lôi đình, tay trái trảo về phía Thiết Phiến, thiếu nữ tóc bạc liền trực tiếp bị gã hút tới, ấn xuống cái trán, từng tia từng tia nguyên khí cấp tốc thoát ly từ đạo thể của Thiết Phiến, bị Minh Hà lão tổ thu nạp!
Minh Hà lão tổ mắng: "Các ngươi do bản tọa tạo ra, tính mạng của các ngươi là do bản tọa ban cho! Bây giờ, bản tọa bất quá là thu hồi lại!"
Bên trong đôi mắt đỏ của Thiết Phiến tràn đầy tuyệt vọng, cảm thụ được nguyên khí trên người bị rút ra, toàn thân không ngừng run rẩy, nhưng lại không giãy dụa.
Thấy cảnh này, Lý Trường Thọ bình tĩnh nói một câu: "Minh Hà đạo hữu, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tổn thương nàng, nếu không ngày hôm nay ngươi sẽ không còn một chút sinh cơ nào."
Trong mắt Minh Hà lão tổ lộ hung quang, nhưng tay lại chần chờ, tạm hoãn thu nạp nguyên khí của Thiết Phiến.