Kim Linh Thánh Mẫu ở bên cạnh nói: "Sư tôn vừa mới nói, nghiệp chướng bất quá là Thiên Đạo định ra, Tiệt Giáo chúng ta không dùng chuyện này để luận thiện ác."
Lý Trường Thọ liếc nhìn Vân Tiêu tiên tử, trong ánh mắt của Vân Tiêu tiên tử mang theo mấy phần mong đợi.
Hiển nhiên, nàng muốn hắn thuyết phục Kim Linh Thánh Mẫu.
Vậy liền đi thuyết phục Kim Linh Thánh Mẫu.
Thuận tiện cũng nhất định phải nhân cơ hội này, quán thâu lý niệm "tất yếu" cho Tiệt Giáo.
"Sư tỷ nói như thế là sai rồi!" Lý Trường Thọ ấm giọng nói: "Thiên Đạo chỉ là định ra quy tắc, dùng chuyện này để ước thúc chúng sinh. Bởi vì chúng sinh quá nhiều, thiên địa quá lớn, Thiên Đạo định ra quy tắc liền nhất định phải đủ đơn giản và trực tiếp, mới có thể duy trì sự ổn định chung. Giống như bên trong thế tục phàm nhân, không ít luật lệ trong thành lớn, đều là dựa theo quy củ "Kẻ giết người phải chết, đả thương người chịu hình, ắn cắp bị thị chúng" như vậy mà định ra. Công đức và nghiệp chướng cũng là như vậy, Thiên Đạo cũng chỉ là để ước thúc. Ở trong mắt của đệ tử Nhân Giáo từ xuất thân Nhân Tộc như ta, ta hiểu được những gì sư thúc vừa mới nói. Ví dụ, thiện nhân có mang theo công đức lớn, lại bởi vì một số chuyện, hại tính mạng bốn người bên trong một nhà năm miệng ăn, chỉ có một thiếu niên còn sống, thiếu niên này ma luyện tự thân, tìm được cơ hội, giết thiện nhân này báo thù cho thân nhân, nhiễm vào nghiệp chướng lớn. Cho nên, không thể dùng công đức, nghiệp chướng đơn giản, để phán đoán sinh linh thiện hay ác. Nhưng Kim Linh sư tỷ, thiếu niên này có làm chuyện ác không?"
Kim Linh Thánh Mẫu nói: "Báo thù rửa hận, cũng không phải là làm chuyện ác, nhưng tự thân hắn liền sẽ nhiễm phải rất nhiều nghiệp chướng, đây chính là chỗ bất công của Thiên Đạo."
"Không sai, nhưng hắn vẫn đã làm chuyện ác." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Sư tỷ đừng vội, lại nghe một lời của ta. Trước tiên bỏ đi thân phận cừu gia của thiện nhân kia, thiếu niên này giết người, bản chất là làm chuyện ác. Thiên Đạo bất công ở chỗ hóa công đức trên người thiện nhân kia thành nghiệp chướng trên người thiếu niên, làm cho thiếu niên này thừa nhận hành hạ hắn vốn không nên thừa nhận. Đối với thiếu niên mà nói, Thiên Đạo che chở ác nhân lớn nhất trong mắt hắn. Nhưng đối với những phàm nhân đã từng được thiện nhân trợ giúp mà nói, thiếu niên này ngược lại là kẻ ác. Đợi thiếu niên đi đến Địa Phủ, đối mặt với Phán Quan, những gì hắn nhận được là bản án nặng nề chịu khổ tại Mười Tám Tầng Địa Ngục."
Quỳnh Tiêu nói: "Vậy...theo như ngươi nói, thiếu niên này liền không thể đi báo thù sao?"
"Có thể, nhưng không cần tự tay giết người, không cần để bản thân rơi vào ác đạo, đây chính là nguyên nhân vì sao Thiên Đạo muốn Thiên Đình đại hưng." Lý Trường Thọ đi về phía trước hai bước, vái chào đối với Thông Thiên Giáo Chủ, cất cao giọng nói: "Nếu Thiên Đình đủ mạnh để ảnh hưởng đến Tam Giới, câu chuyện giữa thiện nhân này cùng với thiếu niên, liền có thể cải thiện được một chút. Thử nghĩ xem, thiện nhân hại cha mẹ thiếu niên, bản thân đã rơi vào ác đạo, Thiên Đình có thể phán người lương thiện này chịu tội chết, công đức mà thiện nhân tích lũy chuyển cho đời sau sử dụng. Thiếu niên kia không đi động thủ giết người, nhưng thù lại được báo, như thế chẳng phải là tốt hơn gấp trăm lần so với kết cục lấy ác giết ác? Thiên Đạo muốn Thiên Đình đại hưng, chính là vì ở dưới những quy tắc đơn giản này của Thiên Đạo, đi giữ gìn hai chữ công đạo!"
"Công đạo..." Kim Linh Thánh Mẫu tự lẩm bẩm, chúng tiên Tiệt Giáo cũng đang suy tư.
Thông Thiên Giáo Chủ lộ ra mấy phần mỉm cười đối với Lý Trường Thọ, nhưng cũng không mở miệng, ngồi phịch ở bên trên bậc thang quan sát phản ứng của các Đại đệ tử.
Thấy Thánh Nhân lão gia cho phép, trong đáy lòng Lý Trường Thọ quả thực nhẹ nhàng thở ra...
Phần công việc quảng cáo Thiên Đình ngày hôm nay, đã hoàn thành!
Không thể trực tiếp nói khái niệm "Pháp trị", thật sự có một chút phiền phức —— dù sao thì ở trong mắt Thiên Đình, đệ tử Tam Giáo Đạo Môn, đều là những kẻ "vô pháp vô thiên".
Nếu những lời nói ngày hôm nay có thể chôn xuống bên trong đạo tâm của chúng tiên Tiệt Giáo một hạt giống, làm cho ở trong đó dù là một, hai người, đối với Thiên Đình, đối với Phong Thần không phải kháng cự như vậy, Lý Trường Thọ cũng không tính là lãng phí miệng lưỡi.
Lý Trường Thọ xoay chuyển lời nói, kéo chủ đề về bên trên đóa Hồng Liên này.
"Đại kiếp buông xuống, tiên nhân có nghiệp chướng xác thực dễ dàng hóa thành kiếp tro, nếu thật sự là người tâm tính bất chính thì cũng thôi đi, nếu là đạo hữu giống như thiếu niên kia, chẳng phải là sẽ quá mức đáng tiếc? Tranh chấp cùng với Thiên Đạo, cắt đứt một đoạn cơ duyên, cũng không phải chỉ là chiến đấu và giết chóc. Phương pháp, sách lược, biến báo, đánh cờ, tính kế...kỳ thật đều vô cùng quan trọng. Lúc ta nghe lão sư dạy bảo, rất có cảm xúc đối với một lời. Thần thông mạnh yếu, uy năng bảo vật, kiến thức cao thấp, cũng không phải là yếu tố chính quyết định sự sống chết của chúng ta, mà chính là sự kiêu ngạo."
Nói xong, Lý Trường Thọ vái chào đối với các nơi, liền bình tĩnh đi trở về bên người Vân Tiêu tiên tử.
Vân Tiêu giống như đại đa số tiên Tiệt Giáo lúc này, mặt lộ vẻ suy tư, trong mắt lóe ra một chút sáng ngời.
Thừa dịp tiên Tiệt Giáo không chú ý, Thông Thiên Giáo Chủ âm thầm hơi chớp mắt đối với Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ nhanh chóng cúi đầu hành lễ, không dám nhận tán dương của Thánh Nhân lão gia như vậy.
Hắn thu hồi hồn phách thư sinh vào bên trong pháp bảo uẩn dưỡng thần hồn, trong đáy lòng nhớ lại những lời vừa mới nói.
Kỳ thật dựa theo nguyên tắc cầu ổn hết thảy của hắn, có mấy lời vốn không nên nói. nhưng để lập kế hoạch vững chắc hơn cho những việc trong tương lai, hôm nay có một chút lời nói, hắn nói ra, nói không chừng liền sẽ có hiệu quả.
"Đa tạ." Vân Tiêu đột nhiên truyền âm nói một câu.
Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, liếc nhìn nhau cùng với nàng, đều không nói.
...
Nửa ngày sau, ở bên ngoài Tam Tiên Đảo.
Quỳnh Tiêu cùng với Bích Tiêu cười đùa bay trở về trong mây mù ngàn dặm, Vân Tiêu tiên tử điều khiển một đám mây, Lý Trường Thọ đi ké, trôi về hướng Nam Thiệm Bộ Châu.
Đóa Hồng Liên hỏng kia tất nhiên là lưu tại Tiệt Giáo, có thể giảm bớt một nghiệp chướng cũng không tệ.
Trên mây, Vân Tiêu tiên tử ngồi nghiêng ở bên cạnh, Lý Trường Thọ thì thành thành thật thật đả tọa, hai người tiếp xúc ánh mắt liền sẽ nhanh chóng dịch chuyển.
Vân Tiêu ôn nhu nói: "Ngươi nói câu kia không sai, ngạo mạn mới là nguyên nhân chính quyết định sinh tử, thật sự khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa."
Lý Trường Thọ nói: "Đây thật ra là lão sư dạy bảo." —— trên thực tế, lời này là xem ở trong sách đời trước, hắn có ấn tượng khá sâu sắc.
Tuy nhiên, để có một lời giải thích hợp lý và không tỏ ra quá đanh thép, đổ "chuyện tốt" như vậy cho Thái Thanh Thánh Nhân lão sư nhà mình là được, lão sư cũng sẽ không đến mức trách tội.
Lý Trường Thọ có một chút chột dạ, bình tĩnh đổi chủ đề: "Theo như ngươi biết, Tiệt Giáo có bao nhiêu cao thủ mang nghiệp chướng thâm hậu?"